Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Lạc Vào Trò Chơi Kinh Dị

Chương 2



4

Lúc vừa mở cửa ra, tôi không thể không nói là có hơi thất vọng đấy.

Trong “phòng tổng thống” này vừa mới cắt ti//ết gà à?

Sao khắp nơi đều là những vết bẩn màu đỏ sậm, còn có một thứ mùi hôi thối nữa chứ?

Tôi nhớ lại hình ảnh cao quý như vàng ngọc, không nhiễm chút bụi trần của sếp thường ngày, thật sự không ngờ tình trạng vệ sinh ở nhà sếp lại tệ hại đến vậy.

Tôi dùng hai ngón tay nhấc chăn lên một cách ghét bỏ, đến cả trên chăn cũng có một mảng lớn vết bẩn màu đỏ tươi.

Thế thì ai mà ngủ cho nổi!

Tôi đang định lao ra ngoài đi tố cáo ngay.

Nhưng vừa mở cửa ra, một cô gái mặc trang phục hầu gái đứng ngay trước cửa phòng tôi.

Cô ta có sắc mặt tái nhợt, trông như không còn chút m//áu, bước đến mà trông tay chân cứng ngắc.

“Hi hi.” Cô ta nở nụ cười âm u, lộ ra đôi răng nanh dính m//áu: “Phục vụ phòng đây!”

Giọng cô ta toát lên sự hưng phấn khác thường.

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta hồi lâu, rồi thở dài một hơi.

Bảo sao ai cũng nói tư bản áp bức bóc lột người ta, nhìn cô bé này đi, bị áp bức tới mức đầu óc có vấn đề luôn rồi.

Tôi kéo tay cô ta ngồi xuống ghế sô pha, miệng chậc chậc than thở:

“Sao tay cô lại lạnh thế, sắc mặt cũng nhợt nhạt lắm, có phải tới kỳ đèn đỏ rồi không?”

“Sếp của chúng ta đúng là quá đáng lắm rồi, sao lại không cho người ta nghỉ mấy ngày này chứ?”

“Không sao, cô cứ nằm nghỉ một lát trong phòng tôi đi, ai cũng đi cày thuê cho người ta cả, tôi hiểu nỗi vất vả của cô.”

Tôi nói lời thấm thía và vỗ vỗ vai cô ta.

“Nhìn cô này, bị chảy máu răng luôn rồi, để tôi đi lấy bàn chải với kem đánh răng cho cô đánh qua một lượt nhé.”

“Con gái chúng ta ấy mà, có sao thì cũng phải chú ý giữ gìn hình tượng của mình, lúc nào rảnh phải tới nha khoa thăm khám ngay.”

Tôi tìm trong nhà vệ sinh cả nửa ngày mới tìm được tuýp kem đánh răng chỉ còn một nửa và một chiếc bàn chải đã tõe hết cả lông.

“Xin lỗi nhé, không tìm được cái mới…”

Nhưng cô ấy đã đi rồi.

Mà cả gian phòng đều rất sạch sẽ, rất ngăn nắp, chẳng thấy chút vết m//áu nào, đến cả chăn ruột đều được thay mới hết.

5

Màn đêm buông xuống, tôi rửa mặt vệ sinh xong rồi nằm lên giường định ngủ.

Nhưng không ngủ được.

Trong đầu tôi toàn là cảnh tượng trước khi hôn mê.

Làm việc mấy ngày liền khiến tôi mệt mỏi không chịu nổi. Tôi lái xe đi trên đường núi, nhưng tầm mắt đột nhiên tối sầm, sau đó là một vụ va chạm mạnh, tựa như tông thẳng qua rào chắn bên đường.

Xe lao thẳng xuống vực…

Tôi rùng mình một cái.

Nếu trí nhớ của tôi không có vấn đề, chẳng lẽ giờ tôi đã “thăng” rồi sao?

Nơi đây là âm tào địa phủ?

… Càng nghĩ càng thấy lố.

Tôi tự chọc cười bản thân.

[Trùi ạ, tối khuya thế này mà bà chị cười cái gì thế!]

[Sao tôi thấy chị gái này còn quỷ dị hơn cả đám quỷ dị nhỉ!]

[Tôi đã bảo rồi, chị gái có thể thoát khỏi tay hầu gái đoạn đầu thì sao có thể là tân thủ tầm thường được chứ! Chắc chắn là cao thủ ẩn danh nào đó rồi!]

[Hành tẩu giang hồ nhất định phải chú ý ba loại người sau: Người già, trẻ con, và phụ nữ trông có vẻ không thông minh cho lắm!]

[Lúc trước cô nàng toàn dựa vào may mắn đấy mấy ông? Tôi không tin ai có thể dựa vào may mắn sống sót qua cả ba tối đâu! Đây chính là phụ bản cấp S mà!]

Tôi xoay người, cơn buồn ngủ kéo tới, thế là tôi dần chìm vào giấc ngủ.

Đang thìu thìu mơ màng, đột nhiên tôi cảm thấy có người sờ mặt mình.

Còn có thứ gì đó lạnh lẽo đang đặt lên ngực tôi.

Tôi mở mắt ra, thấy một người đàn ông mặc áo bác sĩ đang đứng ở đầu giường tôi.

Anh ta toàn thân đầy m//áu, tay cầm một ống khám bệnh, cười để lộ ra hai răng nanh như lóe lên ánh sáng đáng sợ.

“Tôi tới khám sức khỏe cho cô.”

Tôi sởn tóc gáy toàn thân.

Thời này bác sĩ gia đình đều làm việc thời gian dài đến thế sao?

Thậm chí còn muốn khám bệnh cho khách ngay nửa đêm?

Nếu cứ trâu cày như vậy, qua ba mươi là ắt phải về hưu rồi!

Tôi thở dài khi nhìn quầng thâm mắt đen sì như gấu trúc trên mặt anh ta.

Tôi ghé tới bên tai anh ta nói:

“Tối nào cũng phải mò đi làm, chắc là anh m//ệt muốn chết ấy nhỉ?”

Toàn thân anh ta rung lên.

Đôi môi khẽ hé, ánh mắt dần như bị phủ một tầng hơi nước.

Tôi vỗ bả vai anh ta:

“Anh về nghỉ ngơi đi, sau này chỉ cần tôi tới đây, anh không cần nửa đêm tới khám sức khỏe cho tôi đâu, tôi cũng không kể cho ai đâu.”

“Đi làm đã mệt mỏi rồi, thi thoảng trốn việc xíu cũng có lợi cho sự khỏe mạnh cả thể xác lẫn tinh thần đấy!”

Dứt lời, tôi nằm xuống ngủ tiếp.

Nhưng qua chừng nửa phút tôi phát hiện anh ta vẫn còn đứng ở đó.

Tôi cười nói: “Cảm động hở? Không sao, chút chuyện nhỏ, anh đi chơi đi.”

Anh ta cảm kích liếc nhìn tôi một cái rồi xoay người ra ngoài.

Dòng bình luận:

[Má ơi, bác sĩ gia đình êi, anh làm sao thế? Sao bảo là gi//ết người như ngóe, đã ra tay là không ai thoát được?]

[Anh bạn bên trên đừng nói nữa, bác sĩ gia đình thịt vô số người, càng vất vả thì công lao càng lớn, hôm nay có thế nào cũng phải để anh bạn ấy nghỉ ngơi một đêm chứ, mạng quỷ làm thuê thì cũng là mạng cơ mà!]

[Đệt, trâu cày thuê đúng là thấu hiểu lẫn nhau đây mà!]

6

Ngày hôm sau, trời cũng khá đẹp. Tôi tưởng mình dậy sớm lắm, kết quả vừa xuống lầu thì thấy đã có bốn người ngồi trước bàn ăn rồi.

Tôi vừa ngồi xuống, người đàn ông mặc âu phục đã nở nụ cười kỳ dị:

“Chúc mừng các người chơi vượt qua được buổi tối đầu tiên.”

“Thời gian chơi còn lại: 58 giờ 31 phút 36 giây.”

“Người chơi đã đến đủ, thời gian ăn sáng bắt đầu.”

Tôi: “…”

Ảo thuật gia đều thích tỏ ra thần thần bí bí đến vậy ư?

Vả lại không phải hôm qua có tất cả chín người sao? Sao giờ này chỉ còn năm người xuống ăn sáng vậy?

Tôi nhìn bốn người đang ngồi kia, sắc mặt bọn họ trông không được tốt cho lắm.

Trên bàn ăn vẫn bày đầy mỹ thực, tôi lại ngấu nghiến ăn.

Không còn cách nào khác, những ngày tháng điên cuồng làm việc tạo cho tôi thói quen ngày nào cũng ăn uống vội vã, cơ bản là trong vòng ba phút xong bữa.

Mà nói ra thì hôm nay tôi cũng phải về, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi hai ngày, không thể để lãng phí ở chỗ này được.

“Quản gia, sếp đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy.”

Tôi phải giao tài liệu vào tận tay sếp.

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn tôi như đang nhìn quỷ.

[Chị bất cần điên tới mức tôi choáng cmn váng rồi.]

[Chị gái đúng là dũng sĩ đệ nhất kim cổ rồi!]

[Chị à, điên gì thì cũng vừa vừa phai phải thôi, tôi xem mà sợ lắm…]

Người đàn ông mặc âu phục cứng ngắc nhếch khóe miệng:

“Lát nữa anh ấy sẽ đi tìm các vị.”

Những người ngồi trên bàn ăn lập tức mặt mày tái nhợt, không nuốt trôi nữa.

Tôi mất kiên nhẫn đứng dậy: “Anh cứ nói cho tôi biết sếp đang ở đâu đi, tôi tự đi tìm sếp.”

Tôi vừa dứt lời thì bỗng có hai người ngồi kia đột nhiên rú lên, sau đó phun ra ngụm máu tươi, rũ đầu gục xuống bàn.

Tôi kinh hãi nhảy dựng lên: “Đệt %#&, trong đồ ăn này của các người có độc!!”

[Đệt, chẳng lẽ giờ chị gái mới biết à!]

[Cười ỉa, phản ứng của chị bất cần luôn nằm ngoài dự đoán của tôi.]

[Cho nên không phải nàng ta không sợ, mà là cung phản xạ còn dài hơn cả người bình thường???]

Chuyện có người bị độc chết là rất đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn là ngoại trừ tôi, tất cả những người có mặt ở đây đều không cảm thấy chuyện này có gì bất ngờ.

Hai người đang ngồi ăn còn lại cũng chỉ bình tĩnh đứng dậy, một người còn lau miệng một cách vô cùng tao nhã.

Tôi sợ tới mức lùi sau hai bước, rồi điên cuồng bỏ chạy lên tầng.

Đừng hỏi tại sao tôi không chạy ra ngoài cửa, bởi tài liệu quan trọng vẫn còn đang ở trong phòng tôi.

Kẻ làm thuê, khum thể bị tổn thất!

Chương trước Chương tiếp
Loading...