Lại Một Năm Nữa Hoa Tàn
Chương 2
5.
Trong hội trường chiếu video ghi lại quá trình cô dâu chú rể yêu nhau.
Trên con đường rợp bóng cây xanh tươi tốt, cô gái vô tình đụng phải người qua đường đang ngẩn người.
Cô gái vội vàng xin lỗi, nhặt điện thoại di động của người đàn ông rơi xuống, đối phương lại ở trong nháy mắt cô quay đầu sững sờ tại chỗ.
Không lâu sau, họ yêu nhau.
Anh đưa cô đến Provence, nơi có hoa oải hương và ôm hôn nhau trước tháp đồng hồ của thị trấn Saint-Resmy.
Khách khứa vỗ tay hoan hô tình yêu của họ, tôi lại bị một màn này làm đau đớn thật sâu.
Đây chính là điều Tống Viễn Lâm muốn tôi nhìn thấy.
Không thể không thừa nhận, anh ta luôn biết cách tra tấn tôi đau nhất.
Hồi trung học, bạn cùng bàn hỏi tôi muốn kết hôn ở đâu trong tương lai.
Khi đó tôi bị phim thần tượng tẩy não, thốt ra muốn đi Provence.
Kết quả lời này không biết như thế nào truyền tới lỗ tai Tống Viễn Lâm, sau khi tan học anh ta chặn tôi ở phòng dụng cụ, nghiêm túc thảo luận việc này.
“A, Provence à, cũng không phải là không thể. Nhưng tôi dị ứng với phấn hoa oải hương, bạn học Tiểu Lộ nhớ mua thuốc cho tôi trước.”
Tôi mặt đỏ như tôm trên chảo nóng, nhỏ giọng than thở: “Tôi đâu có muốn gả cho cậu.”
“Vậy cậu còn muốn gả cho ai?” Thiếu niên xụ mặt, đếm mấy lần nam sinh trong lớp.
Tôi nào dám thừa nhận, tùy tiện nói tên một ngôi sao.
Tống Viễn Lâm nghiến răng, sau khi trở về hỏi thăm người nọ là ai.
Cuối cùng chân tướng rõ ràng, tức giận đến ba ngày không để ý tới tôi.
Tôi cười khúc khích ở nơi không người.
Nhưng từ đó về sau, mỗi giấc mộng tôi mơ về Provence, đều có Tống Viễn Lâm mặc âu phục trắng.
……
Tôi đi vòng quanh, cố gắng tìm nơi xa nhất có thể.
Sau đó liền bay tới bên người Trình Minh.
Anh là phù rể của Tống Viễn Lâm, cũng là bạn học cấp ba của tôi.
Lúc học đại học, anh chủ động từ bỏ đề nghị lương năm triệu tệ một năm, cùng Tống Viễn Lâm nghỉ học gây dựng sự nghiệp.
Nếu như không có anh, công ty khoa học kỹ thuật Viễn Lâm không có khả năng đi tới ngày hôm nay.
Hôn lễ tiến hành được một nửa, Trình Minh oán hận một phù rể khác là Lão Lăng, nhỏ giọng nói:
“Cmn Lão Lăng, anh có cảm thấy cô dâu có góc độ đặc biệt giống Lộ Dương không?”
Lão Lăng cũng là công thần mở rộng bản đồ thương mại của Tống Viễn Lâm, cùng lắm chúng tôi chỉ gặp qua hai lần, không nghĩ tới anh ta còn nhớ rõ tôi.
Chậc chậc, gật đầu nói: “Cậu khoan hãy nói, thật có điểm giống.”
Trình Minh thở dài, ánh mắt kéo dài tựa như hồi ức năm đó.
“Lão Lăng, cậu không biết hai người bọn họ thời trung học tốt bao nhiêu. Có một năm sinh nhật Lộ Dương, Lâm ca đi xe năm cây số, chỉ vì mua một cái bánh ngọt số lượng có hạn chúc mừng sinh nhật cô ấy. Tôi thật không rõ, hai người bọn họ như thế nào lại đi đến bước này.”
Ừ, tôi cũng không hiểu.
Tôi và Tống Viễn Lâm, sao lại đi đến bước này.
6.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Tống Viễn Lâm mang theo Quý Tình trở về phòng tân hôn.
Tôi không có ý nghe lén người ta, lại tránh không thể tránh được.
Cũng may anh ta cũng không có ý định làm gì, không yên lòng trấn an Hạ Quý Tình, đi về phía thư phòng.
“Có chút chuyện phải xử lý, em ngủ trước đi.”
Đêm tân hôn một mình trông phòng trống, Quý Tình đương nhiên không vui. Bĩu môi đạp giày cao gót: “Tống Viễn Lâm, em tức giận.”
Đây đại khái chính là được thiên vị không chút sợ hãi đi.
Tôi chưa bao giờ dám nói trắng ra cảm xúc của mình như vậy, bởi vì Quý Tình tức giận thì Tống Viễn Lâm sẽ dỗ.
Mà tôi tức giận, thì lại không ai để ý.
Đời này tôi, một mình đến, tự nhiên một mình đi.
Không ai chú ý đến sự biến mất của tôi, cũng không ai nhớ tôi là ai.
Thật kỳ lạ, người đều đã chết, trong lòng nơi nào đó còn có gió lạnh gào thét.
Quả nhiên, Tống Viễn Lâm lại nhẫn nại dỗ dành Quý Tình hai câu.
Bộ dạng anh ta vốn không tồi, thoáng nói vài câu mềm mỏng, tiểu cô nương liền mềm lòng.
Đến thư phòng thì trời đã khuya.
Thấy khung chat không có tin nhắn trả lời, Tống Viễn Lâm trầm mặt xuống.
Nhưng anh ta cũng không phải lo lắng tôi mất liên lạc.
Chỉ là đang tức giận, nuôi dưỡng chim hoàng yến lại dám như vậy chống đối lại anh ta.
Đêm nay, tôi không hề buồn ngủ, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, nhìn Tống Viễn Lâm ngồi ngay ngắn cách đó không xa, hận không thể nhào tới bóp cổ anh ta.
Nhưng tôi đại khái không có năng lực đó, ngón tay chạm đến thân thể của anh ta, trực tiếp xuyên qua.
Tống Viễn Lâm ngủ cũng không ngon, tựa vào ghế nằm trong thư phòng trầm tư nửa đêm.
Lúc trời sáng lấy viên thuốc từ trong ngăn kéo ra, không uống nước trực tiếp nuốt vào.
Tôi đã lén điều tra, đó là một loại thuốc an thần.
Tác dụng chính là chống trầm cảm.
Trình Minh từng nói, bố mẹ cùng đồng thời qua đời đối với Tống Viễn Lâm là đả kích rất lớn.
Mấy năm anh ta ở nước ngoài, cũng không hào nhoáng như vậy.
Chỉ là anh ta đã quen cái gì cũng không nói, bỏ mặc tuyệt vọng cùng nôn nóng ở trong lòng.
Không buông tha chính mình, cũng không buông tha tôi.
Có một lần sau khi cãi nhau, tôi cắt một vết thương rất sâu trên cổ tay, kiên quyết nhìn trần nhà lạnh như băng, gọi điện thoại cho anh ta.
“Tôi trả lại anh một mạng, anh buông tha tôi, cũng buông tha chính mình đi.”
Đầu dây bên kia chỉ truyền đến một tiếng cười lạnh:
“Cô dám chết, mẹ cô cũng không cần sống.”
Anh ta luôn thích đe dọa tôi như vậy.
Suy nghĩ kéo trở về.
Tôi vặn quần áo ướt sũng, lúc ngẩng đầu vừa vặn phát hiện nắng sớm mờ nhạt từ khe cửa sổ đi vào.
Trời, sáng rồi.
7.
Tôi đi theo sau Tống Viễn Lâm lắc lư hai ngày.
Ngày thứ ba, sở công an thành phố Giang Hải tìm được thi thể của tôi.
Tống Viễn Lâm còn đang họp, điện thoại là thư ký Viên tiếp.
“Chào ngài Tống, chúng tôi vớt được một thi thể ở công viên Tân Hà, sau khi tiến hành so sánh DNA, xác nhận nạn nhân là một cô gái trẻ tên là Lộ Dương. Chúng tôi khôi phục tin nhắn trong điện thoại di động của cô ấy, thấy ngài là người liên lạc khẩn cấp của nạn nhân. Nếu có thể, xin ngài mau chóng thông báo cho người nhà đến nhận thi thể.”
Trước mặt một đám người, thư ký Viên trực tiếp xông vào.
Tống Viễn Lâm nhíu mày, giọng nói trầm thấp mang theo áp lực không thể kháng cự:
“Có hiểu quy tắc hay không, cút ra ngoài!”
Thư ký Viên đầu đầy mồ hôi, hiếm khi không nghe lời ông chủ.
“Tống tổng, Lộ tiểu thư đã xảy ra chuyện.”
“Xoảng.”
Bút ký rơi trên mặt đất, trong phòng họp lặng ngắt như tờ.
Tôi quay đầu nhìn về phía Tống Viễn Lâm.
Chỉ thấy anh ta hơi sửng sốt một chút, hồi lâu mới tự mình nhặt bút lên, thản nhiên nói câu “Xin lỗi”.
Sau đó tựa như không có gì xảy ra, tiếp tục mở cuộc họp.
Lần cắt cổ tay, tôi đã hỏi Tống Viễn Lâm:
“Nếu như tôi chết, anh sẽ như thế nào?”
Khi đó anh ta đã trả lời:
“Nên làm cái gì làm cái gì, chẳng lẽ còn muốn vì cô tự tử?”
8.
Tôi đột nhiên hiểu được tại sao một số người sau khi chết lại biến thành ác quỷ.
Suốt một tháng, Tống Viễn Lâm giống như người bình thường nên làm gì thì làm.
Chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua căn hộ nhỏ mà chúng tôi từng ở, sẽ có một khoảnh khắc tạm dừng.
Ngày thứ ba mươi, cảnh sát lại gọi điện thoại tới.
Nói hung thủ đã tìm được, thi thể không người nhận thì sẽ xử lý và hỏa táng.
Mười một năm trước, Tống Viễn Lâm cũng như vậy.
Một người đàn ông bước vào nhà xác và mang về hai bình tro cốt.
Kéo ngăn kéo ra, là thân thể đầy vết thương của tôi.
Đặc biệt là trước ngực và thân dưới, vô cùng thê thảm.
Tống Viễn Lâm cứ ngơ ngác nhìn như vậy, không nói một lời.