Lâm Cao Đài - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:04:41
Ta nhàn nhạt tiếp:
"Nếu ngươi thực hư, tùy tiện tìm một đại phu phố bắt mạch là ."
Dứt lời, trầm tư suy nghĩ.
Dù thái y trong cung thể mua chuộc, nhưng một đại phu tùy ý chọn về, Giang Chiếu Ảnh khó lòng sắp xếp .
Khi rời , sắc mặt còn giận dữ như lúc đến.
Kiếp , cũng chiêu trò , nếu vẫn thấu, thì đáng lừa gạt.
Phi tần sủng ái nhất trong Tử Vân Điện, giỏi nhất chiêu giả bệnh, dùng yếu thế để tiến công.
Về , Giang Chiếu Ảnh đắc tội quá nhiều trong cung, cuối cùng hạ độc mà chết.
khi trút thở cuối cùng, nàng vẫn gắng gượng thốt lên:
"Việt thị dung , hại đến bước đường ..."
Nàng qua đời, nhưng giữa và Tạ Chước xuất hiện một vết nứt cách nào xóa nhòa.
Hồng Trần Vô Định
Hắn cho tu sửa cung điện, lập đèn trường minh, mời phương sĩ cung, chỉ mong thể gặp nàng trong mộng.
Đến khi bệnh qua đời, chỉ một câu:
"Chỉ mong kiếp trở thành xa lạ, đôi lứa oán hận."
Giờ đây, khi tất cả từ đầu, điều khiến mãn nguyện nhất lẽ chính là Giang Chiếu Ảnh vẫn còn sống, cố nhân vẫn ở bên, vẫn còn cơ hội để bù đắp tiếc nuối.
những điều , chẳng còn liên quan đến nữa.
Người của Việt quốc đến .
3
Hôm cung từ biệt, gặp Tạ Chước bên ngoài cung.
Hắn sắc mặt trầm lặng, ánh mắt cụp xuống.
Khoảnh khắc và chạm mặt, cuối cùng cũng cất lời:
"Chuyện năm Khánh Nguyên thứ mười một, là trách nhầm nàng."
Xem , xác minh sự thật.
Ta nhếch môi, giọng điệu nhàn nhạt:
"Chỉ mỗi đó thôi ?"
Nếu thật sự kể từng chuyện, e rằng chẳng bao giờ kể hết.
Hắn khẽ nhíu mày, giọng điệu nặng nề:
"Việt Tranh, nàng lúc nào cũng sắc bén đến mức khiến khác thể thở nổi. Chiếu Ảnh xin , nàng chỉ vì quá để tâm đến , trong lòng bất an. Hà tất hơn thua đúng sai?"
Chỉ là một câu công bằng, mà cũng coi là ép quá đáng ?
Ta bật giễu cợt, chẳng phí lời với nữa.
chắn mặt , trầm giọng :
"Ta nàng thông minh, giỏi mưu lược, nàng đối thủ của nàng. Kiếp ân oán sâu, nhưng chỉ nàng mang ký ức của kiếp , nàng thì . Như đối với nàng mà , chẳng quá bất công ? Nếu còn gặp , mong nàng nương tay, đừng khó nàng ."
Ta về phía xa xa, nơi đang cưỡi bạch mã phi nhanh đến.
"Điện hạ lo xa . Từ nay về , và ngươi cùng thái tử phi, cần gặp nữa."
"Ý gì?" – Tạ Chước sửng sốt truy hỏi.
"Ta sắp trở về Việt quốc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-cao-dai/chuong-2.html.]
Hắn theo ánh mắt , trông thấy đang đến, là đại tướng quân của Việt quốc, Phong Triệt.
Hắn vẫn như năm nào, khoác giáp bạc, cưỡi bạch mã, trầm mặc ít lời.
Kiếp , khi bệnh nặng, từng sai truyền tin về Việt quốc, dặn rằng khi qua đời, nhập hoàng lăng mà chỉ nguyện trở về cố thổ, an táng tại hoàng lăng Việt thị.
Cuối cùng, cũng là đến đón .
Khi đó, bên tóc mai điểm bạc.
Hắn theo phụ vương chinh chiến bao năm, bảo vệ con dân Việt quốc, một đời lấy vợ.
Còn đó thế nào, cũng nữa.
"Ông chủ, đến đón về nhà."
Ta cất bước về phía Phong Triệt, nhưng Tạ Chước bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay , trong mắt dâng lên cơn giận dữ, giọng lạnh lùng:
"Kiếp , nàng chọn ?"
Ta chút do dự hất tay , ánh mắt hờ hững:
"Điện hạ vượt quá giới hạn . Kiếp , chọn ai cũng liên quan đến ngươi."
Hắn càng siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, lực đạo khiến cảm thấy đau đớn.
"Nàng thể chọn bất cứ ai, nhưng thể là !" – Giọng đanh .
Ta , trong mắt ánh lên nét giễu cợt:
"Điện hạ quên phận của ? Bây giờ, ngươi quyền can thiệp bất cứ quyết định nào của ."
Ta vùng tay, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của .
Hắn cố nén cơn giận, nhưng cảm xúc trong mắt cuồn cuộn dữ dội.
Khoảnh khắc lướt qua , bỗng dừng bước, khẽ , ý vị sâu xa:
"Điện hạ cho chọn ai, nhất định sẽ chọn đó."
Tạ Chước trừng mắt , cơn giận dâng lên nhưng cuối cùng chỉ thể bất lực.
Ta nhanh chóng chạy đến bên Phong Triệt, đầu tiên gương mặt nghiêm nghị của xuất hiện một tia d.a.o động.
Hắn vươn tay, mượn lực nhảy lên ngựa, cùng đồng hành một chuyến đường dài.
"Ông chủ, đến muộn ."
Tạ Chước lặng lẽ theo và Phong Triệt, ánh mắt mịt mờ phức tạp.
buồn ngoảnh .
"Việt Tranh, nàng sớm tính toán để cùng rời đúng ?" – Hắn cố chấp truy hỏi cuối.
Ta dứt khoát đáp:
" thì ?"
Dứt lời, vung roi, chiến mã tung vó, cuốn theo lá cỏ và bụi đất bay lên.
Phong Triệt và cùng phi ngựa xa, bỏ phía chỉ còn giọng của văng vẳng trong gió.
4
Ta trở về Việt quốc, cảm giác như trải qua một kiếp khác.
Những cung điện cũ, từng ngọn cỏ cành cây, vẫn như thuở ban đầu.
Phong Triệt cho rằng chỉ xa quê hai năm, nhớ nhung quá mức. thực , đó là ký ức của hai kiếp.
Kiếp , kinh thành bao giờ cơ hội về. Cuối cùng, bệnh mất ở kinh đô.
Nơi đây, chính là cố quốc mà từng mong nhớ nhưng chẳng thể .