Lam Lam Người Nhạt Như Cúc
Chương 3
Ngay khi ta chuẩn bị tiếp nhận công cụ gian lận vĩ đại là chép kinh Phật thì nhị tẩu mà ta tò mò bấy lâu nay đã nhảy ra.
Nàng khoác tay ta, ân cần nói với bà mẫu: “Mẫu thân, để con chép kinh Phật đi, đệ muội còn nhỏ, đang tuổi ham chơi.”
Ta ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy đại tỷ cười nhìn ta.
Máu trong đầu ta đột nhiên dồn lên, mặt đỏ tới tận mang tai.
Ha, ta giả vờ cả đời, đến đây lại gặp đối thủ.
Bà mẫu vui vẻ nắm tay ta và nhị tẩu: “A Lan của chúng ta người nhạt như cúc, không tranh không giành, A Uyển của chúng ta lại càng hy sinh vì người khác, vô tư vô lự.
Sau này, hai đứa các con theo Lạc Nhiễm học quản gia, thế nào cũng sẽ sống tốt.”
Ta cười gượng, lần đầu tiên trải nghiệm sự biệt khuất của đại tỷ.
Đại tỷ tỷ lại bình thản cung kính: “Mẫu thân, đây đều là phúc khí của người, đến kinh thành tìm đâu ra được nhà nào hòa thuận như nhà chúng ta.”
Thấy bà mẫu càng đắc ý, lần đầu tiên ta cảm kích mẫu thân có tầm nhìn xa trông rộng của ta.
Nếu đại tỷ tỷ không cùng một lòng với ta, chỉ với chút mánh khóe của ta, sớm muộn gì cũng bị các nàng ăn tươi nuốt sống.
Lần sau đưa truyện cho đại tỷ tỷ chia tiền, ta cung kính vô cùng.
Đại tỷ tỷ liếc ta: “Héo rồi?”
Ta yếu ớt không dám nói nhiều.
Thực sự là một nhà chị em dâu, mỗi người tám trăm lẻ một tâm tư, người thiếu tâm cơ như ta thì khó mà hòa nhập được.
Đại tỷ tỷ bất đắc dĩ chọc vào trán ta một cái: “Đồ ngốc, người nhạt như hoa cúc của ngươi đâu? Học đi đôi với hành có hiểu không?”
Mẫu thân chỉ bảo ta giương cao ngọn cờ nhưng không bảo ta phải làm sao khi người khác giương một lá cờ lớn hơn ta.
07.
Khi ta đang suy nghĩ miên man về cách lấy lại công cụ gian lận chép kinh Phật này thì cung đình tổ chức tiệc Trung thu.
Mẫu thân vui vẻ dẫn ba chị em dâu chúng ta đi dự tiệc.
“Trước đây, các nàng dẫn theo các tiểu cô nương, ngày nào cũng khoe khoang trước mặt ta. Đáng tiếc là bên cạnh ta chỉ có ba đứa con trai thúi. Giờ thì đến lượt họ thèm thuồng ta rồi.”
Mỗi lần như vậy, đại tỷ tỷ đều thuận theo lời mẫu thân.
Người này có vẻ ngoài dịu dàng, miệng ngọt, hành sự ổn trọng, chỉ vài ngày đã trở thành người được mẫu thân yêu thương nhất.
Ta cũng muốn nịnh hót nhưng ta luôn nịnh hót một cách lộ liễu và lúng túng, người không biết còn tưởng ta đang chế giễu mẫu thân.
Để giữ vững hình tượng nhạt như hoa cúc của mình, ta không dễ dàng mở miệng.
Nhị tẩu cũng có vẻ không học được khả năng nịnh hót như gió xuân của tỷ tỷ, chỉ có thể trơ mắt nhìn tỷ tỷ lấy lòng mẫu thân.
Tiệc Trung thu ta cũng không phải lần đầu tham gia, lần nào cũng là một bàn đồ ăn đẹp mắt nhưng lạnh ngắt, nhìn thì đẹp chứ không dùng được.
Ai ngờ tiệc Trung thu lần này, thánh thượng trực tiếp không giả vờ nữa, trên bàn thậm chí không còn cả đĩa lạnh.
Ca múa ba tuần, hoàng hậu nương nương trầm giọng nói: “Gia yến Trung thu năm nay, trẫm và thánh thượng như ngồi trên bàn chông.”
Mọi người lần lượt quan tâm hỏi thăm.
Đại tỷ tỷ lại liếc ta.
Ta quay đầu nhìn nàng nghi hoặc, ý gì, nói rõ đi.
Đại tỷ tỷ bực bội vẫy tay, quay đầu không nhìn ta nữa.
Người này, rốt cuộc là có ý gì, ngươi nói rõ được không.
Dưới sự truy vấn của mọi người, hoàng hậu nương nương thở dài: “Tiệc Trung thu năm nay, các khanh hẳn rất băn khoăn, tại sao trước bàn lại không có một đĩa thức ăn nào?”
“Không giấu gì mọi người, hậu cung đã tiết kiệm chi tiêu hơn nửa tháng nay rồi.”
“Giang Nam lũ lụt, Tây Bắc hạn hán, năm nay cuộc sống của bách tính rất khổ.”
Được rồi, lần này không cần đại tỷ tỷ nói, ngay cả ta cũng hiểu.
Hoàng hậu nương nương rõ ràng là muốn làm thịt nhà giàu.
08.
Các chủ mẫu đều là người tinh ranh, lần lượt tuyên bố sẽ xuất tiền cứu trợ thiên tai.
Khi thái giám thống kê đến bàn chúng ta, nhị tẩu nghiêm nghị đứng dậy: “Thế sự hưng vong, trách nhiệm của kẻ sĩ. Ta là Thôi Vân Vân, tuy chỉ là giới nữ lưu hạng hai nhưng cũng nguyện vì thánh thượng mà chia sẻ nỗi lo.”
Nói rồi, trong sự kinh ngạc của mọi người, nàng hào phóng nói: “Ba chị em dâu Thôi thị chúng ta nguyện hiến tặng toàn bộ của hồi môn của mình, chỉ mong có thể để những người dân lưu lạc được ăn một bữa no.”
Không phải, nàng bị bệnh à?
Ai mà không biết nhà họ Thôi nghèo, đại nhân họ Thôi từ quê lên thi đỗ, vi nhân lại ngay thẳng không biết luồn lách, trong nhà thường không đủ chi tiêu.
Khi nàng gả đến, của hồi môn vẫn là mẫu thân sợ nàng mất mặt nên cố tình bù đắp cho nàng.
Của hồi môn của nàng là rỗng, của hồi môn của ta và đại tỷ tỷ mới thực sự là của hồi môn.
Dựa vào đâu mà nàng chỉ cần động miệng là chúng ta phải đem của hồi môn mà nhà mẹ đẻ chuẩn bị cẩn thận cho chúng ta đi quyên góp?
Mẫu thân là người đầu tiên không ngồi yên được, bà kéo tay áo nhị tẩu: “Đứa nhỏ này, mới gả đến còn chưa biết nặng nhẹ, nếu như thông gia biết được, đứa nhỏ mới gả đến một năm mà của hồi môn đã không còn, ta có mọc thêm miệng cũng không giải thích được.”
Nhưng nhị tẩu lại không hề khiêm tốn: “Con tin rằng, nếu phụ thân biết con vì thánh thượng mà chia sẻ nỗi lo, ông ấy chỉ cảm thấy tự hào về con thôi.”
Được rồi, nhị tẩu chính là người như vậy, hy sinh bản thân vì người khác, không màng danh lợi.
Ta liếc mắt nhìn đại tỷ tỷ nhưng phát hiện ra nàng ngồi thẳng tắp, như thể của hồi môn bị quyên góp không phải của nàng vậy.
Bà mẫu còn muốn phản bác nhưng đại tỷ tỷ lại nhẹ nhàng kéo tay áo bà mẫu.
Quả nhiên, bà mẫu vừa mới ngồi xuống, hoàng hậu nương nương đã ban cho nhị tẩu một chỗ ngồi ở bàn trên.
Một hồi náo loạn này, thái giám thống kê tiền quyên góp, bút lông trên tay bay nhanh.
Nhị tẩu đã làm gương, các chủ mẫu đều bất đắc dĩ, đành phải tăng thêm ba lần số tiền quyên góp.
Chuyến vào cung này, ta và đại tỷ tỷ mất hết của hồi môn, các chủ mẫu mất một khoản tiền lớn, nhị tẩu thì mang về một danh hiệu huyện chủ.
09.
Ta kéo đại tỷ tỷ về nhà khóc lóc kể lể.
Trên đường về, đại tỷ tỷ khinh thường liếc ta: “Thật sự khóc à?”
Ta bĩu môi: “Đó là bao nhiêu bạc, ngươi biết không? Ngươi biết không? Ngay cả quan tài mà mẫu thân chuẩn bị cho ta, nàng cũng quyên góp hết rồi, sao nàng lại có thể giỏi như vậy chứ.”
Đại tỷ tỷ cứng nhắc vỗ lưng ta: “Vậy ngươi định làm gì?”
Ta?
Ta định làm gì?
Ta định về ôm eo mẫu thân khóc thật to.
Ta phải dằn vặt nàng cho bằng được.
Cái gì mà hy sinh bản thân vì người khác, cái gì mà không màng danh lợi.
Nàng chỉ đơn thuần là lấy của người khác cho người khác mà thôi.
Đại tỷ tỷ cau mày: “Tối qua bà mẫu đến viện của ngươi làm gì?”
Ta hoảng hốt: “Bà mẫu làm gì chứ? Chỉ là, chỉ là, đến thăm ta thôi.”
Đại tỷ tỷ xòe tay: “Ồ, hôm qua bà mẫu tặng ta một quyển sách hay, dày gấp ba lần của hồi môn của ta.”
Ta lập tức bám lấy nàng: “Bà mẫu cũng tặng tỷ sao?”
Đại tỷ tỷ chỉ im lặng nhìn ta.
A a a a a a!
Ta phải đấu với những người có tám trăm tâm cơ như các ngươi.
Trong nhà mẹ đẻ đang cố gắng hết sức hấp thụ sự ấm áp của mẫu thân và kim cô cô thì phụ thân lại gọi ta và đại tỷ tỷ đến thư phòng.
“Ở nhà họ Thôi cảm thấy thế nào?”
Đại tỷ tỷ nở nụ cười như gió xuân: “Nhà họ Thôi người ít, mẫu thân đơn giản, phu quân biết tiến tới, rất tốt.”
Ta vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Phụ thân tức giận nhìn ta, lại trợn mắt nhìn đại tỷ tỷ.
“Hôm nay về phủ khóc lóc kể lể à?”
Đại tỷ tỷ bình tĩnh gật đầu.
“Lát nữa ra ngoài còn muốn ta chuẩn bị một xe tài vật cho các ngươi?”
Đại tỷ tỷ vẫn gật đầu: “Hai xe.”
Không phải, các ngươi đang đánh đố gì vậy, các ngươi nói cho ta biết được không?
Tất cả mọi người trong sách truyện của ta cộng lại cũng không có nhiều tâm cơ như các ngươi, ta nói thật đấy!
Phụ thân cười: “Vậy sao ngươi không khóc lóc ra ngoài, không phải sẽ chân thực hơn sao?”
Đại tỷ tỷ là người đoan trang như vậy, vậy mà cũng trợn mắt.
“Đến lúc này rồi, phụ thân còn muốn khảo ta sao? Chúng ta quyên góp của hồi môn cho ai? Chúng ta khóc thử xem.”
Phụ thân vuốt râu cười.
Ta đau khổ chạy đến viện của mẫu thân: “Nương, tại sao nương lại sinh con ra ngốc nghếch như vậy?”
Mẫu thân lập tức bật dậy khỏi ghế nằm, bà nhìn kim cô cô: “Là ngươi tiết lộ ra ngoài sao?”
Kim cô cô vỗ tay mẫu thân một cái, mẫu thân lại thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra đứa trẻ đã lớn thật rồi, có thể nhận thức rõ bản thân mình.”
Được rồi, chuyến về nhà này, chỉ có mục đích của ta là đạt được.
10.
Chúng ta chỉ về nhà một chuyến, lừa được phụ thân hai xe đồ tốt, chúng ta không nói gì nhưng lại như thể đã nói hết mọi chuyện.
Ra ngoài dự tiệc, mọi người chỉ kéo ta và đại tỷ tỷ trò chuyện.
Nhị tẩu nhiều lần muốn chen vào, mọi người đều cười khen: “Huyện chủ thật là hào phóng.” Nàng ta muốn nói thêm gì đó, mọi người lại cười nói lảng sang chuyện khác, không chơi với nàng ta.
Bị hắt hủi ở bên ngoài, nhị tẩu muốn tìm cách bù đắp lại ở bên trong.
Buổi tối cùng nhau dùng bữa, khi thức ăn vừa mới được dọn lên, nàng ta nghiêm túc xin lỗi ta và tỷ tỷ:
“Đại tẩu, tam đệ muội, xin lỗi, xin lỗi, ta chỉ lo nghĩ đến việc chia sẻ nỗi lo với thánh thượng, liên lụy đến các ngươi mất hết của hồi môn.”