LÂM MIÊN MIÊN - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:26:57
32
Nửa tháng , Vệ Vô Dạng cầm một bài thơ đến khoe khoang mặt :
「Chim bằng cất cánh gặp cơn gió,
Vút thẳng chín tầng mây.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Gió lặng, cánh mỏi chùn chân,
Vẫn khuấy đảo biển khơi.
Người đời thấy thường khác lạ,
Nghe lời to tát chỉ khẩy.
Khổng Tử còn nể kẻ hậu sinh,
Chớ vội khinh tuổi trẻ.」
「Lâm Miên Miên, nàng ai tặng bài thơ cho ?」
Biết chứ, .
Bài thơ là nhờ Kỳ Ngọc tỷ giúp.
Người thường trai tài gái sắc, xứng đôi lứa.
Chắc hẳn là để chỉ Vệ Vô Dạng và Kỳ Ngọc tỷ.
Chỉ là ngắm dung mạo tuấn tú của Vệ Vô Dạng, trong lòng tránh khỏi một chút luyến tiếc.
nghĩ đến gia sản kếch xù của bây giờ, chút buồn bã đó cũng tan biến nhanh chóng.
Không Vệ Vô Dạng, cứ việc chiêu một rể ngoan ngoãn về ở rể, chẳng là vẹn cả đôi đường ?
Vệ Vô Dạng lải nhải bên tai .
Ta chẳng rõ gì.
Sau ngày hôm đó, như tiếp thêm sinh lực.
Lời đại sư quả sai, Vệ Vô Dạng hưởng.
Kỳ thi Hương vốn ba năm tổ chức một , Vệ Vô Dạng vì bệnh tật mà bỏ lỡ, đợi đến ba năm .
Tháng chín năm nay, Cửu hoàng tử phát hiện vụ gian lận thi cử.
Thánh thượng nổi trận lôi đình, trừng trị đích đáng những kẻ liên quan.
Tháng hai năm , triều đình quyết định tổ chức kỳ thi.
33
Ngày yết bảng, kinh thành truyền tin về, Vệ Vô Dạng đỗ Hội nguyên.
Tháng ba, trong kỳ thi Đình, Thánh thượng ban ân.
Tin vui truyền về đến nhà, Tổ mẫu đến ngậm miệng.
Trên Vệ phủ đều hân hoan vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-mien-mien/chuong-11.html.]
Ta cũng vui mừng khôn xiết.
Chỉ là, rời .
Ta vẫn còn nhớ như in những lời vị đại sư ở chùa .
Ngài mệnh của Vệ Vô Dạng , cưỡi ngựa dạo phố, gặp lương duyên.
Giờ đến lúc gặp lương duyên của đời .
Từ ngày Vệ Vô Dạng dạy chữ, ngày ngày dụng công, đến nay cũng một tay trâm hoa tiểu khải dáng.
Viết xong thư hoà ly, đến từ biệt Tổ mẫu.
Người xong lời , lệ tuôn rơi, xoa đầu :
“Miên Miên của , là Vô Dạng xứng với con. Con cứ yên tâm mà , chỉ cần Tổ mẫu còn sống một ngày, Vệ phủ cuối cùng vẫn một chỗ dung cho con.”
Trước lúc , Tổ mẫu kín đáo nhét cho một túi kim diệp.
Trong khi Vệ Vô Dạng nghênh ngang cưỡi ngựa dạo phố, đàm tiếu phong sinh, âm thầm mở tiệm phấn son thứ sáu ở thành đông.
Ngày ngày tấp nập khách , đếm bạc đến mỏi cả tay.
Những lúc nhàn rỗi, mày mò nghiên cứu thêm vài kiểu dáng mới lạ.
Vì lượng hạn, giá cả đắt đỏ, ngược trở thành chiêu bài hút khách của tiệm.
Sau khi hòa ly, nghĩ là nên chiêu một rể hiền ở rể, tính tình nhu thuận một chút, giúp gánh vác bớt việc ăn.
Chỉ là nào ngờ, cáo thị chiêu tế còn kịp dán lên, Vệ Vô Dạng tìm đến tận cửa.
Hắn đầu đội ô sa song sí, khoác cẩm bào đỏ thẫm.
Mi thanh mục tú, cử chỉ càng thêm phong lưu phóng khoáng.
Vốn là thư hoà ly, từ miệng thốt tựa như một khúc nhạc soạn sẵn, xong khiến chút si mê.
Ta vội lắc đầu, tự nhủ nam sắc mê hoặc, giữ tỉnh táo.
“Vệ Trạng nguyên, hôm nay ngài quang lâm, việc chi?”
“Vệ Trạng nguyên ư? Lâm Miên Miên, cùng ngươi thành ba năm lẻ sáu tháng, tay cũng nắm, môi cũng kề, cái nên thấy cái nên thấy ngươi đều thấy cả , sự trong sạch của đều hủy trong tay ngươi cả , giờ ngươi chỉ một tiếng ‘Vệ Trạng nguyên’ phủi sạch quan hệ với ư? Trên đời gì chuyện đến thế?”
Vệ Vô Dạng lòng như tan nát cõi lòng.
Hỏi trời cao, mấy năm đèn sách chuẩn khoa cử , cắn răng chịu đựng ?
Hắn chỉ mong ngày vinh quy bái tổ, danh đề bảng vàng, để cái đồ ngốc Lâm Miên Miên hối hận, để nàng rõ lang quân của nàng ưu tú đến mức nào, bên ngoài bao nhiêu khuê các đang chờ gả cho !
Chỉ riêng đường hồi kinh, lượm cả một bao khăn lụa các cô nương ném.
Hắn tính, khoảnh khắc thấy Lâm Miên Miên, sẽ ném tất cả khăn mặt nàng.
Rồi vênh váo tự đắc, xem nàng mặt mềm nhũn như nước, yểu điệu thục nữ ôm lấy cánh tay nũng, và thỏ thẻ với :
“Tướng công, thật là giỏi quá !”
Cuối cùng, còn ân cần hôn nữa.
Từ đỉnh đầu đến gót chân mới thôi.
Cảnh tượng , chỉ nghĩ đến thôi, khiến Vệ Vô Dạng ba ngày mất ngủ