Lâm Uyên Hòa Húc
Chương 11
Người tình của mưu sĩ đó bỏ cậu ta để chạy theo người khác.
Một nam nhân cao lớn lại khóc lóc như một đứa trẻ.
Danh phận đối với nữ nhân quan trọng đến vậy sao?
Bây giờ không có, thì sau này có, không được sao?
Quý Lâm Uyên trong lòng nặng trĩu, nụ cười trên mặt hắn mờ nhạt dần.
“Thẩm Gia Ý, sau này đừng nói những lời này nữa, ta không thích nghe.”
Trưởng công chúa nhìn sắc mặt hàn, ồ, hắn không cười nữa rồi, không cười nữa thì tốt, thấy hắn vui vẻ, nàng lại không vui.
Hắn không vui, nàng lại thấy thoải mái.
Nàng chống cằm, ngẩng mặt nhìn hắn, cười nói: “Thủ phụ đại nhân quản trời quản đất, ngay cả lời ta nói cũng muốn quản sao, thôi được, cũng chẳng có nhiều sau này, chỉ hai năm thôi, cái miệng này của ta dù ngài thấy chán ghét cũng có thể nhịn được mà.”
Quý Lâm Uyên siết chặt đôi đũa trong tay, lòng bàn tay hằn sâu dấu ấn.
Bọn họ sẽ không chỉ có hai năm, họ sẽ có tương lai dài lâu.
Hắn tiếp quản Cửu Thống Quân Tư, chỉ cần thêm một thời gian, không lâu nữa, hắn có thể hứa hẹn tương lai với nàng.
Có lẽ hy vọng ngay trước mắt, hắn mới lơ là muốn tháo mặt nạ một lúc, muốn ở bên nàng trò chuyện.
Hắn nhịn, trầm giọng nói: “Ta chỉ là bảo nàng đừng nói bậy. Không có bảo nàng đừng nói chuyện…”
Cuối cùng là giọng điệu bất lực.
Giống như hắn mới là người bị bắt nạt.
Nàng nhún vai, cười khẽ: “Nói hay không nói có gì khác nhau, tình nhân không phải để nói chuyện, cũng không phải để ăn cơm, Thủ phụ đại nhân, ngài cứ từ từ ăn, ta đi tắm trước, đợi ngài ăn xong, lên giường sớm cũng tốt.”
Nàng đá nhẹ chiếc ghế, chậm rãi đứng lên, xoay người muốn đi.
Quý Lâm Uyên giận đến tái mặt, đứng lên, hai ba bước đến trước mặt nàng, nắm lấy cổ tay nàng.
“Thẩm Gia Ý, nàng đang tự hạ thấp mình đấy à?”
Đôi mắt lạnh lùng, mang theo nụ cười của nàng nhìn thẳng vào hắn, cười mà không cười nói: “Thủ phụ đại nhân, chúng ta đều biết mà, đúng không? Ta với ngài, không phải chỉ là chuyện trên giường sao?”
“Thẩm Gia Ý, nàng im miệng cho ta.”
Hắn hận không thể bịt miệng nhỏ ngông cuồng của nàng lại.
Nàng lại nói tiếp, cười khẽ: “Sao vậy, thủ phụ đại nhân, người bị hạ thấp là ta, không phải ngài. Hay là, thủ phụ đại nhân muốn có màn dạo đầu, cùng ăn cơm, rồi cùng tắm? Không phải không được, chỉ là ta thấy không cần thiết, tốn thời gian, đi thẳng vào vấn đề, ngài cũng có thể sớm về nhà với phu nhân, thủ phụ đại nhân, nhài nói có đúng không?”
Hắn nắm chặt cổ tay nàng đến đỏ, chính mình cũng đỏ mắt, đuôi mắt đỏ tươi, ướt át.
“Thẩm Gia Ý, nàng hận ta, cũng đừng hạ thấp chính mình.”
Nàng dường như thấy rất buồn cười, cười đến ngực rung lên, “Thủ phụ đại nhân, ngài nói như vậy có chút tự lừa dối đó nha, nếu ta không hạ thấp mình, làm sao ta lại ngủ với một người đã có thê tử, ồ, người này, lại là kẻ thù của ta.”
Quý Lâm Uyên cắn lên môi nàng, hắn không muốn nghe nàng nói thêm một lời nào nữa.
Đau quá.
Tim đau.
Đầu lưỡi cũng đau.
Nàng cũng cắn hắn, cắn đến nỗi trong miệng đầy vị máu.
Hắn rên lên, bóp chặt eo nàng, làm thân hình mềm mại của nàng áp sát vào mình, chỉ lúc này hắn mới cảm thấy nàng là của hắn.
Hắn dường như chưa bao giờ sở hữu nàng.
Hắn cúi xuống hôn nàng, hôn lên vết thương trên môi nàng.
“Thẩm Gia Ý, đối xử tốt với ta một chút đi.”
Hắn khẽ thở dài.
Dọc theo cằm nàng, từ từ cởi áo, vừa đi vừa hôn.
Bây giờ nàng hận hắn, không sao cả.
Đợi khi họ có con, có ràng buộc, nàng có thể sẽ mềm lòng.
Nàng nghe thấy, khẽ cười, không nói gì.
Ta chỉ muốn giết ngươi thôi, Quý Lâm Uyên.
Ngươi cũng vậy, hai năm nữa? Năm năm nữa? Đến khi nào ngươi chán thân xác này, ngươi cũng sẽ giết ta mà.
Mọi người đều hiểu rõ, hà tất tự lừa mình, giả vờ tình sâu.
Những người trong vòng xoáy quyền lực, không nên vướng bận tình cảm, chỉ có quyết đoán mới có thể sống sót.
Khi hắn đặt nàng lên giường, nghe thấy nàng kêu đau.
Hắn cúi xuống nhìn, tay dính một chút máu, tưởng nàng làm sao, sợ đến tái mặt.
Nàng cau mày, đưa tay lau máu trên ngón tay hắn, nhìn một lúc, thành thật và vui mừng cười: “Thủ phụ đại nhân, xin lỗi, tối nay không được rồi, ta đến kỳ kinh nguyệt rồi.”
Đến thật đúng lúc.
Nàng không muốn đêm nay làm hắn vui, ăn mừng hắn tiếp quản Cửu Thống Quân Tư, lại áp đảo nàng.
Kế hoạch có con ngoài giá thú của thủ phụ đại nhân lại bị hoãn.
Nàng lạnh lẽo cả tay chân, hắn muốn ở lại giúp nàng làm ấm tay chân.
Nhưng, tâm phúc của hắn đến tìm, hắn không yên lòng, không tránh nàng, hỏi có chuyện gì.
Tâm phúc nói, phu nhân có thai rồi.
Thủ phụ đại nhân đờ đẫn, như rơi vào hố băng.
Trưởng công chúa từ trong chăn lộ mặt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nành cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng, nhìn xem, cái miệng này của ta cũng linh nghiệm thật, hôm đó trong tiệc cưới, ta đã chúc ngài sớm sinh quý tử rồi mà. Tốt lắm, tốt lắm, thủ phụ đại nhân rất giỏi đó nha.”
Thủ phụ đại nhân giận dữ bỏ đi, trở về Quý phủ.
Trưởng công chúa tay chân lạnh lẽo, bụng đau không chịu nổi, cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Nàng nhớlòng bàn tay nóng hổi của An Trạng Nguyên.
Lạnh quá, lạnh đến không ngủ nổi.
11.
Công chúa gặp vấn đề lớn ở sòng bạc của mình.
Là một nhóm người từ nơi khác đến, vừa đến đã đánh cược một số tiền lớn, thua sạch.
Quản lý sòng bạc nghĩ rằng những người này chỉ là những con bạc nghiện ngập, còn tưởng rằng đã gặp được những kẻ ngốc đem tiền đến cho mình.
Lần thứ hai nhóm người này đến, quản lý vui mừng khôn xiết, nhiệt liệt chào đón.
Kết quả là, sòng bạc trong một ngày thua sạch số tiền kiếm được trong một tháng.
Người mở sòng bạc lại bị con bạc đánh bại, Trưởng công chúa tức đến phát điên.
Điều khiến nàng tức nhất là, tiền mà người ta thắng được hoàn toàn bằng thực lực, nàng không thể đánh gãy tay chân họ để lấy lại tiền.
Họ đã liên tiếp đến mấy ngày, sòng bạc đang đối mặt với khủng hoảng.
Đóng cửa thì Trưởng công chúa không cam lòng, mở cửa thì toàn thua lỗ.
Thủ phụ đại nhân hình như đã nghe nói, gửi một ít tiền qua, tạm đủ để sòng bạc ứng phó.
Trưởng công chúa đã đập phá đồ đạc liên tiếp mấy ngày, khi thủ phụ đại nhân cho người đưa tiền đến, nàng càng tức giận hơn.
Rất nhục nhã.
Trưởng công chúa trong sòng bạc hai tay chống hông đi tới đi lui, quản lý và người làm trong sòng bạc đều cúi đầu, sợ bị lôi ra làm vật tế thần.
Chỉ nghe Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng, nói: “Các ngươi đối phó không nổi với đám con bạc kia, không kiếm được tiền, thì tất cả chờ uống gió tây bắc cho no bụng đi.”
Đây là chuyện liên quan đến bát cơm.
Một người làm đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhỏ giọng nói: “Trưởng công chúa, có người có thể đối phó.”
Trưởng công chúa ồ lên một tiếng, hỏi là ai.
“An Trạng Nguyên.”
Cái gì, còn chưa đủ loạn hay sao, người đó suýt nữa bị Trưởng công chúa đá một cái.
Người làm né qua, vội vàng giải thích, kể lại những gì đã thấy hôm đó với trưởng công chúa, nói rất rõ ràng.
Trưởng công chúa suýt nữa thì tin, nhưng khi tỉnh táo lại, vẫn muốn đá hắn.
Hôm đó An Trạng Nguyên thua dưới tay nàng còn không thấy sao, cái gì mà nghe đổ xí ngầu, đó chỉ là ăn may, cho hắn thắng một lần còn tưởng là thật.
Chỉ một tên mọt sách như vậy, có thể chơi trò này giỏi, nàng theo họ của hắn luôn.
Trưởng công chúa vừa mắng, vừa đi tìm An Trạng Nguyên.
Dùng ngựa chết chữa như ngựa sống, dù sao cũng không có cách khác, hơn nữa, nàng cũng vừa hay muốn tìm An Trạng Nguyên.
Nam Phong Biệt Viện đóng cửa chỉnh đốn, An Trạng Nguyên chịu trách nhiệm kiểm tra hậu kỳ.
Đó là một ngày xuân nắng đẹp, khói liễu đầy thành, lòng nàng chứa đầy những chuyện phiền muộn và vô số âm mưu quỷ kế, nhưng trên đường tìm hắn, lại vô tình nhớ đến khuôn mặt thẹn thùng và lời nói dịu dàng của hắn ngày hôm đó ở Thuỷ Nguyệt Am.
Hắn hỏi nàng có muốn theo hắn không.
Nếu muốn, hắn sẽ chuẩn bị.
Nếu không muốn, vậy thì chờ thêm một thời gian nữa.
Nàng hỏi hắn chờ bao lâu, An Trạng Nguyên đỏ mặt, nghiêm túc nói, không vội, tương lai còn dài.
Nàng khẽ đá một viên đá nhỏ.
Muốn hay không muốn, rõ ràng là vấn đề hai lựa chọn, kết quả hắn nói như vậy, làm nàng bị lạc lối, muốn là theo hắn, không muốn thì chờ thêm cũng là theo hắn.
Vị An Trạng Nguyên này, đôi khi đã xác định một việc, thật là cố chấp.
Bây giờ nàng mới định thần lại thì người đã đến trước cửa An phủ rồi.
Trước cửa có vài cây trúc xanh tươi, mấy con hươu tuyết nằm dưới trúc tắm nắng, một con hạc trắng nửa nhắm mắt đang làm sạch lông, còn có một cô bé buộc hai búi tóc nhỏ, khoảng năm sáu tuổi, ôm cổ một con hươu nhỏ, cười nói với nó.
Theo tình báo của Trưởng công chúa, cô bé ngốc nghếch này chắc là muội muội của An Trạng Nguyên.
Nói chuyện với hươu, thật đúng là, ngốc như ca ca nó.
Trưởng công chúa sờ mặt, thu lại vẻ không vui, chỉnh sửa cổ áo hơi mở, tiến lên cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng hơn, dù sao nàng cũng không muốn làm trẻ con sợ.
Trẻ con khóc rất khó dỗ, rất phiền phức. A Niên là đứa trẻ hay khóc.
“Này, nhóc con, ca ca muội có ở nhà không?”
An Tiểu Muội cùng hươu nhỏ ngẩng đầu, dưới ánh nắng nhìn trưởng công chúa.