Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Lâm Uyên Hòa Húc

Chương 14



13.

Khi Thủ phụ đại nhân đến, hắn mang theo cơn giận dữ như sấm sét.

Trưởng công chúa đang tẩy trang trước gương đồng, nàng nhìn thấy Thủ phụ đại nhân trong gương.

Nàng vừa hái những bông hoa mơ ướt mưa xuân từ tóc xuống, tâm trạng rất vui vẻ.

Nhưng sự xuất hiện của Thủ phụ đại nhân trong gương đã phá hỏng tâm trạng của nàng.

Trưởng công chúa từ từ nghiền nát bông hoa mơ trong lòng bàn tay, vứt xuống chân, rồi đối diện với gương, miệng khẽ nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Thủ phụ đại nhân, thật hung dữ, ta sợ quá.”

Nàng nói sợ, nhưng trên mặt chỉ có nụ cười lạnh lùng.

Thủ phụ đại nhân đến để trách móc.

Nhưng Trưởng công chúa đã ra tay trước, khiến hắn im lặng một lúc.

Nàng nói hắn hung dữ, hắn liền nhìn vào gương.

Trong gương, hắn trông thật đáng sợ, mặt mày hung ác.

Trong gương, nàng ban đầu mỉm cười dịu dàng, nhưng khi thấy hắn, nụ cười đó biến thành nụ cười lạnh lùng.

Hắn cảm thấy rùng mình, từ khi nào họ trở nên như thế này, chỉ còn đối đầu, lạnh lùng, thù hận.

Hắn nén lại những lời giận dữ đang định nói.

Thẩm Gia Ys từ nhỏ đã rất ghi thù, rất nhỏ nhen.

Hắn không nên chấp nhất với nàng, không nên hung dữ với nàng như vậy.

Rồi mọi thứ tan vỡ sẽ từ từ phục hồi lại.

An Trạng Nguyên mà nàng nhung nhớ ư? Đến lúc đó giết đi là xong.

Không ai có thể cắt đứt mối liên kết giữa họ.

Hắn kiềm chế cơn giận.

Hắn bước tới, từ phía sau ôm lấy nàng, vùi mặt vào cổ nàng.

Trong hõm xương đòn sâu thẳm, ngập tràn hương thơm quyến rũ.

Hắn nói một cách trầm lắng: “Thẩm Gia Ys, đừng tốt với người khác, nàng đã hứa với ta rồi.”

Trưởng công chúa đưa tay vuốt ve cánh tay Thủ phụ đại nhân, ngón tay nàng lướt qua những đường thêu vàng trên ống tay áo hắn, cười quyến rũ: “Thủ phụ đại nhân, ngài nhớ nhầm rồi, ta chỉ hứa với ngài là không lên giường với người khác.”

Qúy Lâm Uyên im lặng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, để lại dấu ấn đỏ tươi.

Như dấu ấn tuyên bố chủ quyền của mình.

Thủ phụ đại nhân, tính chiếm hữu quá mạnh.

Trưởng công chúa nhìn vào gương, thấy họ gần gũi nhau, nụ cười của nàng càng lạnh hơn.

Hắn đột nhiên nói: “Thẩm Gia Ý, sắp đến sinh thần của nàng rồi.”

Trưởng công chúa sinh vào mùa xuân, mùa xuân ấm áp, hoa nở, chim bay lượn.

Nàng lơ đễnh, gỡ chiếc trâm cuối cùng trên tóc, mái tóc đen dài xõa xuống gần như đè nặng bờ vai yếu ớt của nàng.

Trên mặt nàng không có vẻ gì vui mừng.

Sinh thần với nàng có ý nghĩa gì chứ.

Không ai mong chờ sự ra đời của nàng. Không ai vui mừng vì sự tồn tại của nàng.

Trưởng công chúa cười lạnh nhạt: “Ồ, vậy sao? Sao, Thủ phụ đại nhân, ngài có quà gì muốn tặng cho tình nhân này sao?”

“Đúng vậy.”

Nàng không mong đợi chút nào, “Ồ, gì vậy?”

Qúy Lâm Uyên đáp: “A Niên sắp tỉnh rồi.”

Chiếc trâm trong tay Trưởng công chúa rơi xuống đất, nàng đứng sững sờ một lúc lâu.

Như người đi trong bóng tối, bỗng thấy ánh sáng, thấy hy vọng, trong chốc lát không thể thích nghi được.

Một lúc sau, nàng đột nhiên quay người lại, hai tay siết chặt lấy cánh tay Qúy Lâm Uyên, siết chặt đến mức đỏ cả tay.

Giọng nàng run rẩy, run như sàng, cằm cũng run lên, lời nói không rõ ràng, đôi mắt đen láy của nàng nhìn chằm chằm hắn: “Qúy Lâm Uyên, đừng lừa ta.”

“Qúy Lâm Uyên, ta muốn gặp đệ ấy.”

Cánh tay hắn bị siết đỏ, nhưng hắn không cảm thấy đau, chỉ trong lúc này, nàng hoàn toàn dựa vào hắn.

Chỉ cần A Niên còn trong tay hắn, nàng sẽ không rời khỏi hắn.

Chỉ cần A Niên tỉnh lại là có thể hàn gắn lại những khoảnh khắc trước khi họ tan vỡ.

Họ sẽ trở lại.

Qúy Lâm Uyên ôm nàng, hôn lên trán nàng: “Được, ta sẽ đi cùng nàng.”

La Sát Thành là cơn ác mộng của nàng, cũng là cơn ác mộng của hắn. Hắn không thể để nàng đi một mình.

Nàng ngoan ngoãn đồng ý, để hắn ôm lấy.

Nàng lặng lẽ vùi mặt vào ngực hắn.

Hắn hoàn toàn không tin tưởng nàng.

Hắn đi cùng nàng, chỉ để đề phòng nàng, để nàng không có cơ hội cứu A Niên ra.

Tỷ đệ nàng, sẽ mãi mãi bị Qúy Lâm Uyên kiểm soát.

Nàng lặng lẽ đưa ngón tay lên cổ tay hắn, mạch của hắn vẫn còn đập mạnh mẽ.

Không đúng, điều này không đúng, mặt nàng tái nhợt.

Qúy Lâm Uyên nhận ra, ngón tay nàng đặt trên mạch hắn đang lạnh và run rẩy.

Hắn cúi đầu hôn lên tóc nàng, vẫn còn hương hoa mơ.

Hắn nhìn vào gương, thấy họ ôm nhau, hắn đang ôm Trưởng công chúa, người lúc nào cũng muốn giết hắn.

Hắn đã làm Thủ phụ đại nhân, nếu không có sự nhạy bén này thì đã chết cả trăm lần rồi.

Nhưng hắn để mặc nàng làm loạn.

Từ lần đầu nàng dùng hương liệu, hắn đã nhận ra.

Người của Trường Minh Cung đều là người của hắn, hắn muốn thay đổi gì cũng dễ như trở bàn tay.

Chỉ có Trưởng công chúa ngây thơ nghĩ rằng nàng có quyền kiểm soát tuyệt đối trong cung điện của mình.

Hắn không nỡ vạch trần nàng.

Nhưng Trưởng công chúa lại tự mình vạch trần sự thật này.

Nàng hỏi nhẹ nhàng: “Thủ phụ đại nhân, ngươi phát hiện ra từ khi nào?”

Nàng không cần phải nói hết câu, vì cả hai đều đã hiểu rõ.

Qúy Lâm Uyên cúi xuống vuốt ve gương mặt nàng, hiếm khi dịu dàng: “Lần đầu tiên đã phát hiện ra rồi.”

Trưởng công chúa chịu đựng sự sỉ nhục không thể tưởng tượng nổi.

Qúy Lâm Uyên luôn cao tay hơn nàng, nàng cắn môi tức giận, nhưng hắn lại bế nàng lên giường.

Qúy Lâm Uyên ngoài việc lên giường với nàng, còn có thể làm gì khác?

Hắn thậm chí còn muốn hôn môi nàng, nàng quay mặt đi, tránh xa, nâng tay lên chắn giữa họ.

Qúy Lâm Uyên nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, Thẩm Gia Ý, ngày càng lạ lùng.

Nàng cũng nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng của nàng nhanh chóng biến thành sóng mùa xuân mềm mại.

Nàng dỗi nói: “Thủ phụ đại nhân, ta mệt rồi, chúng ta chỉ ngủ, không làm gì khác, được không?”

Nàng cười tươi vòng tay qua cổ hắn, giả vờ ngây thơ.

Yếu đuối đôi khi còn có tác dụng hơn là cứng rắn.

Trưởng công chúa rất hiểu điều này.

Qúy Lâm Uyên không chắc là có thật sự đau lòng vì nàng hay không, nhưng hắn không thể chống lại sự nũng nịu của nữ nhân.

Hắn rời khỏi người nàng, nằm xuống bên cạnh rồi kéo nàng vào lòng.

Cằm hắn dựa vào tóc nàng, tóc họ quấn vào nhau.

Ngọn lửa trong cung điện đã tắt.

Trưởng công chúa nằm trong vòng tay Thủ phụ đại nhân, mở mắt nghĩ, nàng phải làm gì bây giờ.

Nàng đã thua nhiều ván rồi nhưng vẫn không nản lòng.

Nàng phải thừa nhận rằng một mình nàng không thể đánh bại Qúy Lâm Uyên.

Nàng cần phải tìm người liên minh.

Nàng muốn cược một lần, đặt cược vào An Trạng Nguyên.

Kế hoạch mới của nàng: cứu A Niên, liên minh với An Trạng Nguyên, đối phó với Qúy Lâm Uyên.

Khi nàng đang nghĩ ngợi, thì giọng nói u ám của Qúy Lâm Uyên vang lên trên đầu: “Ngủ ngon.”

Trưởng công chúa chỉ có thể nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, Trưởng công chúa tỉnh dậy, Qúy Lâm Uyên đang đứng trong ánh sáng buổi sáng, cúi người chỉnh trang áo lễ.

Nàng lười nhìn hắn, cuộn chăn quay lưng lại tiếp tục ngủ, nhưng Qúy Lâm Uyên cố tình không để nàng ngủ yên, hắn đến mép giường, ôm cả nàng và chăn.

Hắn thích vẻ mặt nàng khi mới ngủ dậy, khi nàng chưa kịp ghét hắn.

Hắn véo má nàng, cười nói: “Dậy đi, giúp ta mặc áo.”

Trưởng công chúa ôm chăn, mỉm cười: “Thủ phụ đại nhân, ngài có phải là phò mã không?”

Qúy Lâm Uyên có vẻ hơi ngẩn người, lông mày và ánh mắt mềm mại hơn, rồi nghe thấy tiếng cười trong trẻo của Trưởng công chúa: “Xin lỗi, Thủ phụ đại nhân, mặc dù yêu cầu của ta đối với phò mã không cao, nhưng ít nhất cũng không thể có gia thất rồi, ha ha…”

Khuôn mặt Thủ phụ đại nhân ngay lập tức sụp xuống.

“Im miệng.” Hắn giận dữ quát nàng.

Nàng chớp mắt, cười vô tội: “Ồ, đứa con của ngài mấy tháng rồi? Hình như hai người mới thành thân không lâu nhỉ, không phải chứ, ngài và tiểu thư Tào gia, có phải là… trước khi thanh thân đã có thai…”

Nàng nói đến đây, vội vàng che miệng mình, rồi lại phá lên cười: “Thủ phụ đại nhân, tính tình ngài đúng là luôn vội vã.”

Thủ phụ đại nhân tức giận bỏ đi.

Trưởng công chúa cuối cùng đã đuổi được Thủ phụ đại nhân.

Nàng ngồi từ giường dậy, rồi trang điểm, nàng phải chờ An Trạng Nguyên tan triều, nàng muốn gặp hắn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...