Lâm Uyên Hòa Húc
Chương 17
Hắn đã bước vào đại dương của nàng.
Hoàn toàn triệt để chiếm lấy cả thân thể và tâm hồn nàng.
Cuối cùng họ đã hòa vào nhau.
Mồ hôi đầm đìa, tay họ đan chặt.
Từng đợt gió bão, từng lớp mây cuồn cuộn.
Cơn mưa không biết kéo dài bao lâu, cho đến khi ánh vàng rực rỡ xuyên qua trời đất, trời cuối cùng cũng hửng sáng.
Trưởng Công Chúa nằm trong vòng tay An Trạng Nguyên, mê man ngủ thiếp đi.
Nàng quá mệt mỏi, hoàn toàn dựa vào vòng tay hắn.
Họ đã làm tình trên thuyền.
Con thuyền này là Trưởng Công Chúa chuẩn bị để trốn thoát.
Cả đêm thuyền nằm trên sông lắc lư dữ dội.
May mà người của Trưởng Công Chúa không thấy tín hiệu của nàng nên không ai dám quấy rầy.
Họ đã có một đêm vui vẻ, không bị ai làm phiền.
Trưởng Công Chúa ngủ, An Trạng Nguyên đi ra bờ sông bắt vài con cá nướng lên, gói lại bằng lá, đợi nàng tỉnh dậy ăn.
Mặt trời đã lên, hắn tiện thể mang quần áo ướt ra phơi.
Hoa xuân trong thung lũng cũng nở rộ, hắn tiện tay hái một nắm, đặt trong bình nhỏ bên cửa sổ.
Không có việc gì làm, An Trạng Nguyên ngồi bên cạnh Trưởng Công Chúa, ngắm nàng ngủ.
Cuối cùng Trưởng Công Chúa cũng ngủ đủ, khi nàng tỉnh dậy, An Trạng Nguyên đang chống cằm nằm bên mép giường, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, không biết đã nhìn bao lâu.
Trưởng Công Chúa lúc này đã tỉnh táo, nàng nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, nhớ mình đã đòi An Trạng Nguyên giúp mình, cũng nhớ trước khi nhảy xuống vách đá, An Trạng Nguyên đã từ chối nàng.
An Trạng Nguyên từ chối nàng, điều này nàng nhớ rất rõ.
Nàng chưa từng được yêu, không nghĩ rằng mình xứng đáng được yêu, càng không tin rằng có ai sẽ yêu mình.
Trưởng Công Chúa quay lưng lại, trùm chăn kín đầu, suy nghĩ rất lâu, giọng nàng trầm trầm trong chăn.
“An Trạng Nguyên, chuyện hôm qua chỉ là một tai nạn, coi như chưa có gì xảy ra đi, cũng không phải chuyện to tát.”
Dấu răng của nàng vẫn còn trên cánh tay hắn.
An Trạng Nguyên không hiểu lời nàng, xác nhận lại: “Chưa có gì xảy ra? Không phải chuyện to tát?”
Hắn nói đến chữ cuối cùng, giọng có phần mờ mịt.
An Trạng Nguyên với trái tim nồng nhiệt bị Trưởng Công Chúa tạt cho một gáo nước lạnh.
Hắn không ngờ rằng Trưởng Công Chúa lại không thừa nhận chuyện đó sau khi mọi việc đã xong.
Khi đợi nàng tỉnh dậy, hắn đã nghĩ rất nhiều.
Trưởng Công Chúa mặc áo cưới màu đỏ sẽ rất đẹp.
Trưởng Công Chúa trả lời với giọng điệu chắc nịch: “Đúng vậy, chúng ta đều là bất đắc dĩ.”
An Trạng Nguyên cúi đầu, không nói gì.
Trưởng Công Chúa đợi rất lâu mà không nghe thấy hắn nói gì, cũng không có động tĩnh, hắn vẫn ở bên mép giường, không đi.
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi nói tiếp: “Ta không biết tại sao ngươi nhảy xuống vách đá, ta cũng không biết tại sao ngươi lại tiếp cận ta, nếu ngươi muốn nói gì thì nói đi, nếu không muốn nói cũng không sao. Ta không muốn làm kẻ thù với ngươi, chúng ta mỗi người đi một con đường riêng, ngươi đi con đường sáng của mình, ta đi trong màn đêm của ta”
An Trạng Nguyên kéo chăn ra khỏi đầu nàng, hắn nhìn nàng, trầm giọng hỏi: “Trưởng Công Chúa thật sự không biết gì sao?”
Nàng không thể trốn tránh, chỉ có thể nhìn hắn.
An Trạng Nguyên dịu dàng, hôm nay ánh mắt có phần khác thường.
Xem đi, nàng biết ngay mà, hắn không đơn giản.
Trưởng Công Chúa ở một khía cạnh nào đó thật sự rất ngốc.
Nàng khiến An Trạng Nguyên tức giận mà không hay biết.
An Trạng Nguyên đứng bật dậy, quay lưng đi vài bước, hắn nhìn ra mặt sông ngoài cửa sổ một lúc lâu.
Hắn tức giận, hắn đang kiềm chế cảm xúc của mình.
Khi mẹ làm cha tức giận, cha hắn cũng luôn như vậy, nên hắn thấm nhuần từ nhỏ.
An Trạng Nguyên học từ cha rằng khi nữ nhân của mình làm mình tức giận, dù thế nào cũng không được giận nàng ấy, cũng không được bỏ đi.
Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Hắn bình tĩnh lại, quay trở lại bên giường nàng, hai tay nắm lấy hai đầu chăn của nàng, cúi người nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, cổ họng khẽ động, một lúc lâu mới nói: “Thứ nhất, chuyện hôm qua, ta không thể coi như chưa xảy ra. Trưởng Công Chúa, người phải chịu trách nhiệm với ta. Nếu người không muốn chịu trách nhiệm, thì đổi lại ta sẽ chịu trách nhiệm với người. Thứ hai, ta tiếp cận người, cùng người nhảy xuống vách đá, bởi vì…” An Trạng Nguyên ngừng lại, hắn chưa bao giờ tỏ tình, nói ra ba từ “ta yêu nàng” có vẻ quá trực tiếp, hắn suy nghĩ một lúc, rồi tiếp tục, “bởi vì, ta muốn làm phò mã của nàng, Trưởng Công Chúa.”
Trưởng Công Chúa sững sờ, nhưng nàng vẫn không tin.
Nàng quyết định nói thẳng: “An Trạng Nguyên, ngươi có binh phù, có võ công, còn biết chơi xúc xắc, nhà ngươi lại thần bí, ta không tin, ngươi…”
An Trạng Nguyên sững sờ, hắn hỏi: “Binh phù gì cơ?”
“Đừng giả vờ nữa, ngọc quyết của ngươi có thể triệu hồi quân Long Tường, ngươi thật sự không biết sao?”
An Trạng Nguyên lấy từ bên hông ra một miếng ngọc quyết được chế thành bông tai, hắn đưa cho nàng rồi buồn bã nói: “Nàng nói cái này à? Ta còn chuẩn bị tặng cho nàng mà, hôm đó khi tra sổ sách liên quan tới nàng, ta tình cờ thấy ngày sinh của nàng, là hôm nay đúng không? Vừa nãy nàng vẫn đang ngủ, ta chưa kịp nói mừng sinh thần của nàng nữa.”
Hắn định thần lại, ánh mắt trong trẻo nhìn nàng, hỏi: “Mọi người đều gọi nàng là Trưởng Công Chúa, liệu ta có thể gọi nàng là A Ý không?”
Nàng ngơ ngác gật đầu.
Hắn mỉm cười, giọng dịu dàng: “A Ý, sinh thần vui vẻ, chúc nàng mọi việc suôn sẻ, luôn luôn vui vẻ, không gặp phiền muộn.”
Trưởng Công Chúa cảm thấy như có một tảng băng trên tim mình bị đánh tan, vỡ thành những mảnh băng ngọt ngào, nàng đờ đẫn nhận lấy bông tai, vừa lạnh vừa ấm, nàng vẫn không muốn tin: “Vậy ngươi giải thích thế nào về những chuyện khác? An gia các ngươi luôn bí ẩn, lại đột ngột xuất hiện ở Vĩnh An. Các ngươi từ đâu đến, và định làm gì?”
An Trạng Nguyên sắp xếp lại những câu hỏi lộn xộn của Trưởng Công Chúa, từng điều một giải thích cho nàng: “Tổ tiên nhà ta theo vua khai quốc, sau đó khi thành công thì lui về ẩn cư, mang theo quân đội, để tránh phiền phức nên thiết lập một số trận pháp đặc biệt, vì vậy người khác không tìm được An gia của chúng ta.
Nhà ta cũng có một chút của cải, không lo ăn mặc. Nàng gả vào đây rồi, không cần phải lo lắng gì cả.
Còn ta biết nhiều thứ vậy thì có gì lạ đâu? Những thứ đó học một chút là biết thôi mà. Có lẽ sư phụ của ta giỏi hơn, ông ấy biết mọi thứ nên dạy ta tất cả.
Về binh phù, ta thật sự không biết. Cha mẹ ta chỉ nói cái này để dành cho thê tử, không nói chuyện đó, nàng muốn thì ta cho nàng, ta cũng không dùng đến.”
Trưởng Công Chúa nghe hắn nói đến mơ màng, cuối cùng hỏi, “Vậy sao ngươi lại đột nhiên đến Vĩnh An?”
An Trạng Nguyên giơ tay ra: “Là vì ta học một số chiến lược kinh bang tế thế, nên đến Vĩnh An để thử xem. Người nhà ta ở Vĩnh Nam cũng chán rồi, nên theo ta đến chơi.”
Hắn cũng không ngờ rằng lại gặp một Trường Công Chúa ở đây, giữ chân hắn lại.
Trưởng Công Chúa trừng mắt nhìn.
Người khác đang mưu mô, An gia thì lại đang chơi.
Quả là kỳ quặc, rất kỳ quặc.
An gia không theo lẽ thường mà làm.
Đạo lý đơn giản, nhưn đâu ai nghĩ lại đơn giản đến thế.
Trưởng Công Chúa suy nghĩ một lúc, truy hỏi: “Ngươi chơi một chút, rồi phong tỏa kỹ viện của ta, còn muốn phong tỏa sòng bạc của ta hả?”
An Trạng Nguyên nghiêm túc nói: “Những hoạt động đó thật sự không tốt, hại nước không lợi dân, chúng ta đổi sang việc khác.”
Chơi thì chơi, nhưng nguyên tắc và giới hạn phải giữ.
Trưởng Công Chúa bĩu môi, hắn đều tự ý quyết định.
Nàng không phản bác lại hắn.
An Trạng Nguyên có điều muốn hỏi nàng, hắn thẳng thắn hỏi: “A Ý, nàng với Qúy Lâm Uyên có quan hệ gì?”
Trưởng Công Chúa cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau.
Nàng không dám nhìn hắn.
Nàng sợ nhìn thấy ánh mắt khinh miệt từ hắn.
Bỗng An Trạng Nguyên đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói: “A Ý, sau này hãy ở bên ta. Đừng ở bên người khác nữa được không?”
Quá khứ chỉ là khởi đầu, ngày mai mới đáng kỳ vọng.
Một câu của hắn, tan chảy mọi oán hận và ủy khuất trong nàng.