Lâm Uyên Hòa Húc
Chương 27: Ngoại truyện
1.
“Lâm Uyên, đừng đi, ở lại với ta.”
Tình yêu không thể công khai của họ, trong bóng tối đang nồng nhiệt và chân thành phát triển.
Đó là tại thần điện, bên cạnh cây bồ đề, nơi thờ cúng thần Phật, nàng đã cầu xin hắn ở lại đây.
Cửa điện đã khóa, những bức tượng thần Phật cao vời vợi nhìn xuống đôi tình nhân trẻ trong bóng tối.
Nàng đi chân trần bước đến trước mặt hắn, chiếc chuông trên mắt cá chân vang lên leng keng, những sợi tóc mây trên đầu cũng nhẹ nhàng rung rinh.
Hắn vẫn cầm kiếm trong tay, mũi kiếm nhỏ giọt máu tí tách.
Những vệt máu rơi xuống trên nền gạch đỏ, nở thành những đóa sen đỏ rực rỡ trong bóng tối.
Nàng bước tới, giẫm lên những đóa sen máu tuyệt đẹp trên mặt đất, đôi chân ngọc bích của nàng cũng bị nhuộm đỏ.
Họ hẹn hò trong thần điện này, có người đến do thám, hắn gặp nàng, tiện thể giết người, cho kiếm uống máu.
Cánh tay đầy đặn của nàng đã vòng lên cổ hắn.
Đôi chân ngọc của nàng giẫm lên đôi giày đen của hắn, nàng kiễng chân, đôi môi đỏ chạm nhẹ lên môi hắn, “Lâm Uyên, ta sợ.”
Hắn dùng một tay đỡ nàng lên, bế nàng vào lòng, nhưng vẫn phải dùng một tay để cầm kiếm.
Hắn nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi của nàng, giọng khàn khàn nói: “Đừng sợ, có bao nhiêu người đến, ta sẽ giết bấy nhiêu.”
Nàng dường như yên tâm hơn một chút, lại ôm chặt mặt vào ngực hắn.
Áo xuân mỏng, dây ruy băng đỏ trên cổ nàng buộc thành một chiếc nơ bướm, rủ xuống như dải lụa mềm mại của cành liễu mùa xuân, chạm nhẹ vào mu bàn tay hắn, khẽ khàng, ngứa ngáy trêu chọc.
Cơ thể mềm mại của nàng cũng đang ép chặt vào hắn.
Hắn cúi xuống, hôn dọc theo chiếc cằm thanh tú của nàng lên đến mái tóc, ngẫu nhiên hôn lên những sợi dây tua rua mảnh bên tai nàng.
“Lâm Uyên, chàng đừng đi, được không? Ta luôn mơ thấy ác mộng.”
Nàng đã dựa dẫm vào Qúy Lâm Uyên nhiều năm rồi, từ nhỏ đã dựa dẫm, mặc dù biết rõ hắn là người của Qúy gia, nhưng nàng vẫn không thể từ bỏ thói quen dựa vào Qúy Lâm Uyên.
Tiên hoàng bệnh nặng, tương lai của huynh muội trưởng công chúa thật mờ mịt, Qúy Lâm Uyên lại phải ra chiến trường vào lúc này.
Hắn nhẹ nhàng cười, Gia Ý vẫn còn quá ngây thơ, không có chàng trai nhiệt huyết nào lại không muốn lập công danh, mặc áo giáp sáng ngời.
Hơn nữa, hắn muốn cưới nàng, làm phò mã của nàng, bảo vệ nàng chu toàn thì phải đánh trận này.
Thắng trận, quân Kỳ Lân mới thực sự tôn hắn là thiếu chủ.
Khi đó, họ có thể đứng dưới ánh mặt trời, trở thành cặp tình nhân quang minh chính đại của nhau.
“Gia Ý, ta hứa với nàng, ta sẽ trở về sớm thôi.”
Nàng không vui kéo cổ áo hắn, cúi xuống hôn nhẹ, rồi giận dỗi nói: “Qúy Lâm Uyên, chàng lúc nào cũng không nghe lời ta, nếu cứ như vậy, ta sẽ không cho chàng làm phò mã của ta nữa, chẳng có gì khiến ta hài lòng cả.”
Hắn cười khẽ, không hề giận với những lời nàng nói, hắn tựa trán vào trán nàng, dỗ dành: “Nghe nàng hết mà, ngoài lần này ra, sau này cái gì cũng nghe lời nàng được không? Nàng bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối không dám đi hướng tây, thưa công chúa của ta.”
Sau này, họ chỉ có thể hy vọng vào tương lai.
Tương lai là điều đẹp đẽ nhưng cũng tàn nhẫn nhất.
Bởi vì có tương lai, hiện tại dù khổ đến đâu cũng có thể dùng tương lai để an ủi bản thân, nhưng, tương lai lại mong manh, như hoa trong gương, trăng dưới nước, chỉ dựa vào chút ảo vọng, con người mới có thể tiến về phía trước.
Nếu lỡ tương lai còn tồi tệ hơn hiện tại thì phải làm sao? Lại hy vọng vào tương lai kế tiếp?
Tương lai tàn nhẫn chỉ chịu trách nhiệm cung cấp ảo mộng, không chịu trách nhiệm về mọi hậu quả.
Nàng bĩu môi, ngón tay mở cổ áo hắn ra, nhẹ nhàng lướt trên ngực rắn chắc của hắn, đôi lông mày hơi rũ xuống, thở dài hỏi: “Chúng ta thật sự có tương lai không?”
Trong ngôi đền cách biệt với thế giới bên ngoài, ngoài những vị thần hiền hậu, làn khói nhàn nhạt, những xác chết lạnh lẽo, chỉ còn lại hai người họ.
Trong ánh sáng mờ ảo, Qúy Lâm Uyên nhìn nàng, quả quyết nói “Có.”
Hắn đầy hy vọng nói: “Đợi ta trở về, ta sẽ cưới nàng, làm phò mã của nàng…”
Trưởng công chúa tuy nhạy cảm và dễ tổn thương, nhưng lời của hắn khiến nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nàng đưa tay nhéo tai hắn, cười nhẹ nhàng nói: “Gì chứ, ai thèm chàng làm phò mã, không biết ngượng.”
Qúy Lâm Uyên cũng cười, đôi lông mày sắc bén cười rạng rỡ như những dãy núi, hắn tiếp tục cười và nói: “Đúng đúng, ta không biết ngượng, ngoài việc làm phò mã của nàng, ta còn muốn cùng nàng sinh con, tốt nhất là sinh một đứa bé gái, giống như công chúa của ta, xinh đẹp và cũng dính người như nàng. Đến lúc đó, ta không thể đi đâu được nữa, chỉ có thể ở nhà chăm thê tử rồi dạy con, làm một phò mã sống nhờ vào thê tử.”
Nàng cười to, nụ cười đầy trong sáng, lại đưa tay nhéo mũi hắn, châm chọc nói: “Chàng tưởng bở quá rồi, bản công chúa không thích những kẻ sống nhờ vào thê tử đâu, mặc dù gương mặt chàng thì cũng khá là đẹp,” nàng đột nhiên nâng cằm hắn lên, nhìn kỹ đôi mắt như hổ phách của hắn, nàng liếm môi, tiếp tục nói, “vẻ ngoài hấp dẫn đó nha, khuôn mặt này cũng có chút khả năng sống nhờ vào thê tử, được rồi, xem như ta chịu thiệt mà chấp nhận.”
Vừa nói, nàng vừa không chút khách khí mà nâng mặt hắn lên, áp môi mình lên môi hắn.
Qúy Lâm Uyên liền bỏ kiếm xuống, tập trung ôm nàng, trước sự chứng kiến của thần Phật, họ ôm hôn nhau.
“Qúy Lâm Uyên…”
“Ừm?”
Nàng đột nhiên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào dải lụa quanh eo, chỉ cần một cái xoay nhẹ, chiếc nơ đã bị tháo gỡ.
Chiếc áo mỏng manh rơi xuống đất.
Nàng mặc một chiếc áo yếm màu sen hồng, váy lụa đỏ, làn da trắng ngọc ngà lấp lánh.
Nàng nhìn hắn, đôi mắt dài mê hoặc lấp lánh, nhẹ nhàng hỏi: “Qúy Lâm Uyên, chàng có muốn ta không?”
Hắn đứng tại chỗ, ánh mắt u ám.
Hắn tất nhiên là muốn nàng, công chúa của hắn.
Nhưng, đây là trong thần điện, vừa bị nhiễm đầy máu.
Thấy hắn không nói gì, lòng dũng cảm của nàng dần dần tan biến trong sự im lặng. Nàng quay người lại, tức giận nói: “Qúy Lâm Uyên, ngay cả chàng cũng không muốn ta.”
Nàng vừa nói vừa nhặt lại quần áo.
Hắn ôm lấy nàng từ phía sau.
Bàn tay nóng bỏng nắm chặt lấy eo nàng.
Cằm tựa trên đỉnh đầu nàng, giọng nói khàn khàn:
“Gia Ý, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng.”
Nàng là một phần xương sườn của hắn, suốt đời này không thể tách rời.
Họ ở trong thần điện, khi ngày và đêm giao nhau, ánh sáng mờ ảo, trao thân cho nhau.
Nàng yêu hắn, như người đang chìm trong biển nước, đột ngột nắm được một chiếc phao, muốn dồn hết bản thân mình lên đó.
“Qúy Lâm Uyên, ta đau.”
Hắn hôn lên đôi mắt lấp lánh nước của nàng, vuốt ve cổ tay mềm mại nhẹ nhàng an ủi.
Giữa cơn mưa gió, nàng đột nhiên nở nụ cười tinh quái, khẳng định: “Qúy Lâm Uyên, ta rất vui, chàng là nam nhân đầu tiên của ta. Chỉ tiếc là, có lẽ sẽ không phải là người cuối cùng.”
Hắn chặn môi nàng lại, ngăn nàng nói: “Đừng nói bậy.”
“Thẩm Gia Ý, đời này nàng sống cũng là người của ta, chết cũng là linh hồn của ta.”
Nàng liếm môi hắn, cười khúc khích: “Vậy, nếu chàng yêu một người phụ nữ khác, ta sẽ nguyền rủa chàng suốt đời không được hạnh phúc, cuối cùng chết trên chiến trường.”
Khi họ chia tay, Thẩm Gia Ý một mình ở trong thần điện, quỳ trên tấm đệm, chắp tay cầu nguyện: “Xin hãy che chở cho Qúy Lâm Uyên, dù thế nào, hãy đưa chàng ấy trở về bên cạnh con.”
Qúy Lâm Uyên đã ra trận.
Hắn vẫn còn quá trẻ, cô cô hắn hứa rằng, chỉ cần hắn thắng, bà ta sẽ giúp hắn và Thẩm Gia Ý đến với nhau.
Thực tế, hoàng hậu chỉ muốn đưa hắn đi.
Khoảng vài tháng sau, bệnh tình của hoàng đế trở nặng, tinh thần không còn tỉnh táo.
Có người nói với tỷ đệ công chúa rằng trong thành La Sát có một loại thuốc, bảo nàng đến lấy.
Đúng lúc đó, Qúy Lâm Uyên sắp trở về, hắn đã dũng cảm chiến đấu, chỉ để trở về sớm hơn mà cưới nàng, làm phò mã của nàng, cuộc chiến kết thúc nhanh hơn dự kiến.
Công chúa nghĩ rằng, có Qúy Lâm Uyên, nàng không sợ gì cả.
Nàng viết thư mời hắn đến thành La Sát giúp nàng.
Nhưng hắn đã đến trễ.
Hắn đã trả lời nàng, hắn sẽ đến, thậm chí đã nói rõ thời gian sẽ đến.
Hoàng hậu tính toán mọi thứ, nhưng không ngờ rằng Qúy Lâm Uyên lại thắng trận sớm như vậy.
Nhưng hoàng hậu vẫn thấy may mắn, mẹ của Qúy Lâm Uyên đột nhiên lâm bệnh nặng.
Qúy Lâm Uyên bị giữ lại, không thể đến đúng hẹn.
Công chúa đã chờ đợi hắn rất lâu, nàng đã trải qua mọi tuyệt vọng.
Nàng cuối cùng cũng hiểu rằng, Qúy Lâm Uyên là người của Qúy gia, hắn không phải là chỗ dựa của nàng.
Tình yêu của công chúa dành cho Qúy Lâm Uyên đã tan biến sau sự việc tại thành La Sát.
Nàng không thể yêu hắn nữa.
Nàng đã tự tay đâm hắn một nhát, nhưng hắn không chết, hắn vẫn sống sót.
Nàng quá thất vọng với thế giới này, bắt đầu buông thả bản thân.
Sau khi bình phục, hắn đi tìm nàng.
Lúc đó nàng đang nghỉ ngơi trong một phòng riêng trong khu vườn.
Hắn yếu ớt nắm chặt cổ tay nàng, khuôn mặt nhợt nhạt như đôi môi, hắn nói hắn muốn cưới nàng.
Nàng nhẹ nhàng cười, đưa tay ôm lấy cánh tay hắn, như thể đang ôm lấy hắn, động tác đầy mập mờ thân mật.
Hắn tưởng rằng nàng đã tha thứ cho hắn, nhưng nàng lại kiễng chân lên thì thầm vào tai hắn: “Qúy Lâm Uyên, ngươi không xứng làm phò mã của ta, ta đã không còn yêu ngươi nữa.”
Nếu không có hy vọng, tuyệt vọng sẽ không đau đớn đến mức phát điên như vậy.
Trong thành La Sát, bị giam cầm trong nhà tù ẩm ướt và tối tăm, nàng đã mơ nhiều lần, đều là hắn đến, nhưng tất cả đều là mơ.
Hắn trễ một ngày, không sao, nhưng hắn đã đến trễ nhiều ngày.
Không thể tha thứ.
Một câu nói của nàng khiến hắn tái nhợt như lá cây khô mùa thu.
Nhưng hắn không chịu thừa nhận, hắn dùng hết sức lực ôm chặt nàng, cúi đầu, giấu mặt vào cổ nàng, nghẹn ngào nói: “Gia Ý, nàng đừng nói những lời giận dỗi như thế được không? Là lỗi của ta, nàng đánh ta mắng ta, hoặc đâm ta một nhát nữa để giải tỏa cơn giận cũng được. Nhưng đừng nói những lời giận dỗi như vậy…”
Nàng sao có thể nói không yêu là không yêu nữa.
Rõ ràng đã hứa là chờ hắn về sẽ làm phò mã của nàng.
Rõ ràng, họ đã trao nhau tất cả, cả thể xác lẫn tinh thần.
Thẩm Gia Ý mạnh mẽ đẩy hắn ra, hắn đang quá yếu, nên bị nàng đẩy va vào bàn phía sau.
Hắn cố gắng bám vào bàn, đứng vững nhìn nàng, hy vọng tìm thấy chút sự mềm lòng trong ánh mắt nàng.
Nhưng nàng lại nhìn hắn bằng đôi mắt lạnh lùng xa lạ, “Quý Lâm Uyên, ngươi không thấy nhục nhã sao?”
Hắn hầu như không nghe thấy lời chế giễu lạnh lùng của nàng.
Hắn phải rất cố gắng lảo đảo tiến về phía nàng, hắn nói: “Gia Ý, chúng ta đã… Ta sẽ cưới nàng mà.”
Hắn nhắc nhở nàng, nàng đã trao cả cơ thể trong sáng của mình cho hắn. Đó là canh bạc mà nàng dành cho tương lai. Nàng đã nghĩ họ có tương lai, nhưng cuối cùng nàng chỉ là một cô gái ngốc, muốn dâng hiến mọi thứ tốt đẹp nhất cho người mình yêu.
Nàng đã thua.
Nàng hơi lùi lại, cười khúc khích và đưa tay che miệng nói: “Ồ, ngươi đang nói về việc chúng ta đã gần gũi nhau sao? Vậy nên ngươi muốn cưới ta? Quý Lâm Uyên, ngươi sao lại ngây thơ thế? Ta không chỉ có mình người đâu…”
Vừa nói, nàng vừa vỗ tay, một tên nam nhân bước ra từ sau tấm màn che, đó là một tên đào kéo, áo xộc xệch hở ngực.
Nàng bước đến bên cạnh tên nam nhân đó, khoác tay hắn ta, cười nhẹ với Quý Lâm Uyên: “Nếu mỗi người đã từng gần gũi với ta đều muốn cưới ta, thì ta sẽ không thể quản nổi đâu.”
Quý Lâm Uyên hoàn toàn sụp đổ.
Quý Lâm Uyên rời đi, nàng liền bảo đào kéo đó cút đi, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh, lạnh lùng uống trà, đôi chân gõ nhẹ lên chân bàn.
Nam đào kép kia chỉ là người đưa tin của nàng, Quý gia theo dõi nàng rất chặt chẽ, nàng chỉ có thể sử dụng cách này để thu thập thông tin. Chỉ khi nàng đủ suy đồi, mọi người mới nghĩ nàng không xứng đáng, và đó là cách nàng sống sót.
Sau lần đó, Quý Lâm Uyên cũng thay đổi.
Hắn không còn nói những lời tình cảm với nàng, từng bước tiến lên trên con đường quyền lực.