Lần Này, Tôi Sẽ Không Tha Thứ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
2.
“…Lần này kết quả theo dõi thai tốt đấy, nhớ lần sau khám đúng lịch nhé, có gì khó chịu thì đến viện ngay.”
Giọng nói quen thuộc vang bên tai tôi. Khi nhìn rõ người trước mặt, tôi ngây ra.
Tôi thực sự đã trọng sinh!
Bác sĩ Trương thấy tôi có vẻ bối rối, hỏi lại: “Có gì không ổn à?”
Tôi vội trấn tĩnh, cầm hồ sơ đứng dậy: “Không sao, cảm ơn bác sĩ. Tôi xin phép đi trước.”
Bước ra khỏi phòng khám thai, tay chân tôi vẫn run lẩy bẩy.
Tôi không thể tin nổi mình vẫn còn sống.
Chạm tay lên bụng, đứa trẻ kiếp trước chưa kịp chào đời vẫn đang còn đây.
Tôi xúc động suýt rơi nước mắt.
Vội rời khỏi khoa sản. Chỉ một phút sau…
Một chiếc cáng khẩn cấp được đẩy từ cửa bệnh viện vào.
Người phụ nữ nằm trên đó đau đớn đến mức toát mồ hôi, ôm bụng gào:
“Bụng tôi đau quá… bác sĩ, cứu với…”
Là chị dâu, Thẩm Viện Viện!
Bên cạnh cô ta là Giang Khánh Dương, tên đàn ông đã đẩy tôi c h ế t kiếp trước!
Bác sĩ lại nổi giận mắng xối xả: “Thai to thế này rồi còn không biết kiêng cữ, muốn một xác hai mạng à?”
Giang Khánh Dương cúi đầu lí nhí: “Là tôi… tôi mạnh tay quá, xin bác sĩ cứu cô ấy…”
Tôi đứng bên ngoài, ánh mắt đầy căm hận nhìn họ được đẩy vào phòng cấp cứu.
Tôi bước nhanh ra khỏi bệnh viện, mở điện thoại.
Anh họ tôi vừa đăng một story: “Phải cố gắng kiếm tiền nuôi vợ và quý tử mập mạp!”
Tôi cười lạnh, cất điện thoại.
---
3.
Tôi đi đến công viên gần đó, ngồi xuống ghế đá, tận hưởng cảm giác được sống lại.
Kiếp trước cũng chính là hôm nay, tôi phát hiện chuyện ngoại tình của Thẩm Viện Viện và Giang Khánh Dương.
Cô ta đang mang thai sáu tháng, vậy mà vẫn quan hệ quá mức phải cấp cứu giữ thai.
Tôi sốc đến mức chỉ biết gửi ảnh cho anh họ, La Kiến Huy.
Anh ấy lập tức lao về, đánh Giang Khánh Dương tơi tả, rồi vì Thẩm Viện Viện lao ra bảo vệ mà đánh luôn cô ta đến sảy thai.
Thế nhưng sau đó, anh ấy lại đổ lỗi cho tôi: “Chính em khiến anh mất tất cả, gắn mác bạo lực, chẳng ai dám lấy…”
Nhưng anh đâu biết, chính tôi mới là người mất tất cả: mạng sống, con, danh tiếng…
Kiếp này, tôi sẽ không xen vào nữa.
Để anh ta đội chiếc mũ xanh kia cho đến lúc sự thật sáng tỏ.
---
4.
Về đến nhà, chồng tôi lập tức chạy ra đón: “Vợ ơi, khám thai thế nào? Hôm nay anh bận quá không đi cùng được, nhưng anh nấu canh cho em rồi, mau vào uống cho nóng.”
Tôi cảm động nghẹn lời.
Kiếp trước tôi làm anh ta đau lòng biết bao.
Kiếp này, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh và đứa bé này.
Buổi chiều, mẹ tôi gọi đến: “Bối Bối à, con có rảnh không? Dì con bảo Viện Viện đang nhập viện giữ thai, hay mình qua thăm tặng chút tiền mừng.”
Tôi sững người. Cô ta dám để dì tôi biết chuyện này sao?
Nghĩ vậy, tôi lập tức đồng ý đi cùng mẹ.
---
5.
Đến bệnh viện, Giang Khánh Dương đã biến mất.
Dì tôi đang tất bật chăm Thẩm Viện Viện, bộ dạng nịnh nọt rõ rệt.
Tôi biết lý do: Vì Thẩm Viện Viện đã từng siêu âm, xác định là con trai.
La Kiến Huy vì vậy mới đăng caption “phấn đấu nuôi con trai”.
Khi nhận phong bì mẹ tôi đưa, dì ấy cười rạng rỡ.
Thì ra việc báo chuyện nhập viện là để nhận lì xì!
Nhớ lại kiếp trước, khi tôi c h ế t, dì từng mắng mẹ tôi: “Con gái chị hại c h ế t cháu tôi, chị cũng là đồ không biết dạy con!”
Nghĩ đến đây, tôi chợt buồn nôn, phải dựa tường thở gấp.
Thẩm Viện Viện mỉa mai: “Có con gái thì nhàn thật, chỉ nghén nhẹ thôi. Không như tôi, bầu con trai khổ c h ế t đi được.”
Dì tôi phụ hoạ: “Cũng phải, Viện Viện nhà tôi đúng là có phúc, sinh quý tử luôn!”
Tôi ngẩng đầu mỉm cười: “Vâng, chị dâu thật giỏi giang.”
Lúc đó, y tá bước vào: “Người nhà Thẩm Viện Viện ra đóng viện phí nhé, tổng cộng 18 triệu.”
Dì tôi sững người.
Thẩm Viện Viện chỉ thản nhiên quay sang: “Mẹ, nhờ mẹ đi đóng giùm con nhé?”
---
6.
Khi đang ăn cơm, tôi bất chợt hỏi Thẩm Viện Viện: “Chị dâu, chị học tiếng Anh ở đâu vậy? Em cũng muốn học để thăng tiến trong công việc.”
Cô ta sững người, rõ ràng có vẻ không muốn tôi dính líu đến chỗ đó.
“Cái trung tâm đó bình thường lắm, em nên chọn chỗ khác tốt hơn.”
Nhưng tôi cố chấp: “Không sao đâu, hai chị em cùng đi cho vui. Em đang mang thai, đi với chị có bạn đỡ buồn. Mai chị có tiết thì báo em nhé.”
Thẩm Viện Viện còn chưa kịp phản ứng, anh họ tôi – La Kiến Huy – lại hớn hở:
“Ừ đúng đó vợ, cho em ấy theo cùng, có gì còn giúp nhau. Lần trước em nhập viện mà không có người nhà, anh lo muốn c h ế t!”
Thẩm Viện Viện không thể từ chối, chỉ đành miễn cưỡng đáp: “Chiều mai ba giờ có lớp, em tới tìm chị.”
Tôi mỉm cười. Cô ta lo sợ không giấu nổi. Nhưng cô ta đâu biết, tôi cố tình bám theo, không phải để học mà để vạch mặt.
Tối hôm đó, tôi nói với chồng là sẽ đi học thêm, anh liền vui vẻ chuyển tiền cho tôi đóng học phí.
Sáng hôm sau, tôi đến khu điện máy mua camera siêu nhỏ, lén lắp vào một góc kín trong phòng khách nhà dì.
Chiều ba giờ, tôi không lái xe mà đi cùng xe Thẩm Viện Viện.
Vừa vào lớp học, tôi đã thấy Giang Khánh Dương – tình nhân cũ của cô ta.
Nhưng trước mặt tôi, hai người vờ như người xa lạ.
Càng giả, càng lộ.
---
7.
Tôi liên tục đi cùng xe Thẩm Viện Viện vài ngày, khiến cô ta không có cơ hội tiếp xúc riêng với Giang Khánh Dương.
Mấy ngày sau, cô ta bắt đầu viện cớ: “Chị thấy hai người có bầu mà đi cùng nguy hiểm lắm, nếu có chuyện gì chị không dám chịu trách nhiệm đâu.”
Tôi biết ngay, cô ta đã ngứa ngáy trong lòng, muốn gặp lại Giang Khánh Dương.
Thế là tôi liền tạo điều kiện: “Hôm nay chồng em đến đón, em không đi cùng chị đâu, chị cứ đi trước nhé!”
Thẩm Viện Viện như mở cờ trong bụng, không giấu nổi vui mừng: “Thế thì tốt quá!”
Tôi rẽ sang một quán trà sữa gần trung tâm. Quả nhiên, vài phút sau, cô ta cùng Giang Khánh Dương kề vai sát cánh lên xe.
Tôi vội gọi taxi theo sau, bám họ đến tận khách sạn.
Tôi tận mắt thấy họ khoác tay nhau bước vào cửa.
Tôi suýt nữa đã gửi tin nhắn cho La Kiến Huy ngay lúc đó, cho anh ta “bắt gian tại trận”.
Nhưng chưa đến lúc. Tôi muốn anh ta phải trả giá nhiều hơn nữa!
---
8.
Không lâu sau, tôi lại tạo điều kiện để hai người họ “tự do”.
Và lần này, ngay trước cửa trung tâm tiếng Anh, La Kiến Huy đột nhiên xuất hiện.
Tôi tưởng sắp có màn đánh ghen kịch tính… Ai ngờ…
La Kiến Huy vỗ vai Giang Khánh Dương, cười rạng rỡ:“Trời ơi, Khánh Dương hả? Lâu rồi không gặp! Cậu vẫn đẹp trai như hồi còn học!”
Tôi đứng c h ế t trân.
Hóa ra hai người là bạn học cũ!
Giang Khánh Dương cũng tỏ ra “bất ngờ”: “La Kiến Huy? Cậu cũng học ở đây hả?”
Thẩm Viện Viện hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giấu.
“Thì ra các anh là bạn học!”
La Kiến Huy cười sung sướng: “Đúng rồi! Hay là tối nay đi ăn một bữa nhỉ? Còn có em họ tôi nữa, cả nhà vui vẻ!”
Tôi suýt bật cười.
Đúng là lưới trời lồng lộng, ba người ăn cơm cùng, một kẻ bị cắm sừng mà không biết, hai kẻ cười thầm dưới gầm bàn.
---
9.
Bữa cơm hôm đó là một trò hề.
La Kiến Huy hào phóng gọi cả bàn đầy món ngon, say sưa uống rượu với Giang Khánh Dương.
Còn Thẩm Viện Viện thì liên tục liếc mắt đưa tình, chân dưới bàn chạm nhau loạn xạ.
Tôi cố tình làm rơi đũa, cúi xuống – bắt gặp chân hai người đang đan xen!
Sau bữa ăn, La Kiến Huy say khướt, Giang Khánh Dương đỡ anh ta về nhà, Thẩm Viện Viện đi cùng.
Tôi âm thầm mở điện thoại, xem camera trong phòng khách.
Chỉ thấy Giang Khánh Dương quăng La Kiến Huy xuống ghế:
“Béo như lợn thế kia mà em chịu nổi à?”
Thẩm Viện Viện ôm lấy hắn: “Còn không phải vì tiền sao”