Lan Quân
Chương 11
Toàn bộ triều đình đều chấn động, đối với phủ Hoài Ninh Hầu mà nói, dùng quân công đổi lấy chức vị thế nữ, tương đương với việc không có phong thưởng.
Nhưng phong thưởng này kinh hãi thế tục, quả thực là một ban ân vô cùng đặc biệt cùng quan tâm của Hoàng đế.
Đương nhiên, hoàng đế cũng biết ban thưởng này có vẻ hơi lạnh nhạt, thương ta là bé gái mồ côi, nên đã hứa hẹn cho ta thêm một nguyện vọng.
“Nghe nói ngươi và thế tử Doãn Nam Vương là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, không bằng nhân cơ hội này trẫm tứ hôn cho các ngươi thì thế nào?”
Lời này giống như là hỏi thăm, nhưng tràn ngập nghi kỵ cùng thăm dò.
Vệ gia là một cái bánh khổng lồ, dù cái bánh này rơi vào tay ai cũng sẽ khiến hắn ngủ không yên, càng không nói đến Doãn Nam vương phủ là thân vương khác họ từ khi khai quốc, hoàn toàn nắm giữ binh quyền của Nam Chiếu.
Nếu hai nhà chúng ta thông gia, chỉ sợ đêm nay hắn sẽ không thể nào ngủ ngon được.
“Phụ thân bệnh nặng, sợ rằng không thể tiếp tục cưỡi ngựa chinh chiến vì bệ hạ phân ưu, trước giờ vi thần chưa thể tận hiếu với phụ thân, chỉ mong giờ đây được chăm sóc ông. Vi thần khẩn cầu bệ hạ, cho phép thần được tự lập môn hộ, không xuất giá, chỉ kén rể!”
Hoàng đế cực kỳ vui mừng, vì yêu cầu này của ta chính là điều mà hắn muốn, hắn hy vọng ta cả đời sẽ không thành thân, như vậy phủ Hoài Ninh Hầu sẽ kết thúc mà không có người thừa kế.
Kén rể chính là đoạn tuyệt con đường thông gia cùng các gia đình huân tước quyền quý, chỉ cần có thể nuôi nổi, không có gia thế hiển hách nào sẽ để cho nhi tử nhà mình đi ở rể, cho dù có, đó cũng là những nhi tử không quan trọng trong nhà, không thành tài được.
Hắn cũng không bao giờ ngờ tới, lại có một kẻ kỳ hoa như Nghiêm Bái.
Thế tử Doãn Nam Vương ở trên triều đình hô to: “Ta đồng ý gả cho thế nữ, cho dù là làm thiếp!”
Hoàng đế giận dữ mắng mỏ hắn làm loạn trật tự triều đình, ra lệnh cho ngự tiền thị vệ mang hắn đi, đuổi ra khỏi cửa cung.
Một buổi luận công ban thưởng tốt đẹp, cuối cùng lại kết thúc bằng một trận gà bay chó chạy.
Thời điểm khi xuất cung, ta nhìn về phía một vị tiểu quan đang đi một mình không người để ý, hắn cũng nhìn về phía ta, nghiêm túc hướng ta thi lễ một cái.
“Chúc mừng thế nữ đạt được ước muốn.”
Ta khom người hoàn lễ: “Cũng chúc mừng lời khuyên của đại nhân được bệ hạ tiếp thu, từng bước thăng cao.”
Ta dùng những bức tranh nổi tiếng của các hiền nhân làm quà, mời thái phó góp lời, phong phụ thân làm Trấn Bắc vương, liên tục vượt hai cấp, được xếp vào hàng ngũ thân vương khác họ.
Thái phó biết rõ Hoàng đế sẽ rất khó mà đồng ý, nhưng hắn đã mất thực quyền hiện tại chỉ còn lại danh tiếng, cự tuyệt không được sự dụ hoặc của danh họa, liền vui vẻ đồng ý.
Ta lại để cho những môn khách vừa đứng vững gót chân trên triều đình ca ngợi những chiến tích của phụ thân, đề nghị sắc phong ta làm thế nữ, đề nghị này được đặt bên trong một đống những đề nghị phong thưởng sáng chói.
Muốn mở cửa sổ, trước tiên có thể lật tung nóc nhà, hiệu quả sẽ càng rõ ràng.
Không ngờ tới lại có cái biến số là Nghiêm Bái, bất quá cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Nghiêm Bái đang trông mòn con mắt ở ngoài cửa cung, những quan viên lui tới đều hướng ánh mắt mờ ám về phía hai chúng ta.
Ta định phớt lờ hắn, nhưng hắn lại háo hức kéo ta: “Muội muội, để ta đưa muội về nhà!”
“Không nhọc lòng thế tử, xe ngựa của Vệ gia đang chờ ở ngoài cửa cung.”
“Sớm biết như vậy, muội cần gì phải đến trêu trọc ta! Sính lễ đều đã chuẩn bị xong, thê tử nhỏ cứ thế mà chạy mất! Uổng cho tình đồng môn giữa mẫu thân muội cùng mẫu thân ta, chỉ phúc vi hôn, còn cái gì mà thanh mai trúc mã! Phi, tiểu lừa gạt không có lương tâm…”
Những ánh mắt đầy tò mò cùng thăm dò ngày càng nhiều, ta thật sự muốn cho hắn một bạt tai, tại sao ngự tiền thị vệ không đem hắn đuổi xa một chút.
Ta kéo hắn lên xe ngựa vương phủ, hỏi tại sao hắn lại làm như vậy.
Nghiêm Bái lại cười khổ nói: “Bệ hạ kiêng kị Vệ thúc, làm sao lại không kiêng kị nhà ta, ta gả cho muội, là đường lui tốt nhất.
“Muội muội, muội lừa gạt làm ta thật đau khổ, lần này cũng cho ta lợi dụng muội một lần.”
Nhưng ta không đồng ý: “Ta không có lui, lui hết lần này tới lần khác, liền không thể lui tiếp, cũng không còn cách nào khác là phải đối mặt với khó khăn”.
Giúp đỡ một người không nghi kỵ lên ngôi, sẽ không cần phải tiếp tục lui.
23.
Hài tử của Giang Thịnh Cẩm còn chưa sinh ra, nàng ta đã làm việc rêu rao, Tế Liễu thừa dịp mọi người không phòng bị, đưa nàng ta đến chỗ bí mật, khắc xuống hai chữ “Tiện tỳ” ở trên mặt, lại một đao đâ.m vào bụng của nàng ta, tự biết không cách nào trốn thoát, nhảy giếng tự s.á.t.
Khi được vớt ra, vết sẹo trên khuôn mặt đã nát rữa đến mức không còn hình dáng, khi Ngỗ tác nghiệm thi phát hiện ra vết sẹo kia vốn đã lành nhưng lại vị vạch phá ra lần nữa, chảy má.u không cách nào bôi thuốc, chỉ có thể dùng thuốc súng đốt vết thương để cầm máu.
Giang Thịnh Cẩm mặc dù nhặt về một cái mạng, nhưng đứa bé cũng mất, trên mặt vết sẹo quá sâu, còn gập ghềnh, chỉ sợ là đã bị hủy dung.
Tân Hà kể cho ta: “Đại tiểu thư không còn thuốc, liền đi tìm Tế Liễu yêu cầu nàng ta đưa thuốc, tất nhiên nàng ta cũng không có, nhưng đại tiểu thư nhìn thấy mặt nàng ta tốt hơn nhiều, liền khẳng định nàng ta trộm giấu thuốc, lục lọi khắp nơi cũng không tìm được, liền vạch phá vết sẹo của nàng ta, buộc nàng ta phải tiếp tục dùng thuốc.”
“Bây giờ đại tiểu thư không dám soi gương, ngay cả mặt nước cũng không dám nhìn, bỏ ra rất nhiều tiền để tìm tên thương nhân kia.”
Tế Liễu cứ như thế mà chếc, thật sự là đáng tiếc.
Chếc một cách dễ dàng như thế.
“Bây giờ chỉ sợ biểu tỷ cần phải bôi thuốc toàn mặt, vậy liền đưa tỷ ấy đi, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Thật không hổ là hai chủ tớ giống nhau, đều thích khắc chữ ở trên mặt người khác.
Mặc dù Giang Thịnh Cẩm kể từ đó vẫn đóng cửa không ra, nhưng nàng ta tiêu xài xa hoa ở bên ngoài đã quen nên lưu lại không ít nợ nần, phần lớn là giao tiền đặt cọc, để cho người ta tới tìm Cố Tri Dịch đòi tiền.
Vụn vặt lẻ tẻ chất thành đống, nhưng cũng có rất nhiều lỗ hổng, lúc trước ở Giang gia sẽ phát ngân lượng cố định hàng tháng, nhưng sau khi xuất giá lại không có người quản, Cố gia không có quản gia để quản lý, đặt ra quy định. Người của Cố gia đột nhiên trở nên giàu có cũng tiêu xài vô cùng hoang phí.
Đến mức người ta phải đến tận cửa để đòi nợ, nhưng phủ đệ to như vậy mà một xu cũng không móc ra được.
Cố Tri Dịch ngược lại là hào sảng, đòi vẽ tranh và viết thư pháp để trả nợ, khi còn là một thiếu niên, hắn đã trở nên nổi tiếng nhờ kỹ năng viết độc đáo bằng cả hai tay.
Nhưng hắn quên, hiện tại hắn chưa trở thành bậc thầy về thư pháp và hội họa, một chữ đáng giá ngàn vàng.
Kiếp trước có ta quyết đoán vì hắn tạo thế, ta bảo hắn học thư pháp và hội họa, họa theo các danh họa nổi tiếng, sau đó thuê thợ thủ công làm cho nó cũ đi, để hắn lừa dối người định giá ở kinh thành, bán nó đi với giá cao ngất trời.
Sau đó nói với bên ngoài phu quân ta có thể vẽ lại những bức tranh đó, chúng không đáng cái giá này, nếu có khách nhân thích, thì sẽ vẽ lại một bức đưa tặng miễn phí.
Nhưng cái giá cao ngất trời vẫn còn đó, sau đó khách nhân vẫn trả cho hắn rất nhiều, từ đó danh tiếng về thư pháp và hội họa của Cố Tri Dịch càng ngày càng cao.