Lãng Quên
Chương 2
5 .
Tiểu Đào vội vàng chạy qua đây vừa đến thì mắng tôi.
Nhưng tôi thật sự không nhớ Trần Nghiên là ai cũng không nhớ mình sắp kết hôn.
Tiểu Đào tóm lấy điện thoại của tôi cho tôi xem danh sách bạn bè của chính mình:
“Trong danh sách bạn bè của cậu mười lời nhắn có tám lời nhắn đều là anh ta, cậu tự mình xem đi!”
Tôi vừa xem thì không có, lời nhắn mới nhất vẫn là ba năm trước gửi “Chúc mừng năm mới.”
Tiểu Đào sửng sốt vuốt lại nhiều lần người có chút mơ mồ: “Cậu xóa danh sách bạn bè rồi? Hay là Trần Nghiên xóa? Cậu với anh ta xảy ra cãi vã rồi?”
Tôi nhún vai: “Mình thật sự không quen anh ta.”
Tiểu Đào quan sát vẻ mặt của tôi nhanh chóng gọi điện cho Trần Nghiên.
Kết nối video đập ngay vào mắt là một căn phòng bệnh ấm áp.
Người đàn ông đó tên là Trần Nghiên đối diện ống kính ôn hòa cười: “Tiểu Đào sao thế?”
“Trần Nghiên anh ức hiếp Dao Dao rồi? Cô ấy nói không quen anh!”
Tiểu Đào cố ý để tôi đối mặt song song với Trần Nghiên.
Tôi quan sát Trần Nghiên chỉ cảm thấy lạ lẫm hoàn toàn không có ấn tượng.
Mắt anh ta nhấp nháy không chớp mắt nhìn chằm tôi giống như mong chờ thăm dò tôi: “Sở Dao xin chào.”
“Ồ, xin chào, xin chào, anh chính là Trần Nghiên?” Tôi rất lễ phép.
Trần Nghiên không dấu vết thở phào nhẹ nhõm, dường như rất hài lòng phản ứng của tôi:
“Anh là Trần Nghiên, chúng ta từng là người yêu, em bị ngã ở nhà nên đầu quên anh rồi, đợi em nhớ lại anh, anh sẽ quay về bên cạnh em.”
“Còn về hiện tại, em gái anh mắc bệnh ung thư anh nhất định phải chăm sóc em ấy, hy vọng em đừng để bụng.”
Ánh mắt anh ta từ từ lóe lên, tất cả lời nói tức thời làm tôi có chút nghi ngờ.
Người này là ai tại sao lại gạt tôi?
Không đợi tôi hỏi rõ, trên giường bệnh phía sau anh ta có một cô gái ho dữ dội.
Trần Nghiên lập tức lo lắng vô cùng, nhìn tôi vẫy tay rồi liền tắt video.
Tiểu Đào bối rối khó chịu nói: “Trần Nghiên có ý gì? Như thể cậu quên anh ta rồi không phải chuyện đáng lo? Còn nữa, cô gái trên giường bệnh là em gái anh ta? Anh ta có em gái khi nào?”
Cô gái đó được trùm kín đầu đội mũ vừa rồi luôn quan sát tôi.
Tôi không quen cô ta.
Vậy nên tôi sao cũng được: “Mình bị các cậu làm cho CPU cháy hết rồi, mặc kệ đi, đi dạo phố!”
“Đừng, mình cảm thấy Trần Nghiên có gì đó bất thường, mình đi bệnh viện thăm dò giúp cậu, cậu ở nhà chờ đi.”
Tiểu Đào xung phong chạy đến bệnh viện.
Cô ấy buộc phải làm rõ tình hình gì đây.
Đợi cô ấy về, tôi đã mua một đống đồ ăn vặt, vừa xem tivi vừa ăn.
Tiểu Đào bước vào trách móc: “Sở Dao, cậu vẫn còn tâm tư ăn, Trần Nghiên ngoại tình rồi, anh ta ở bệnh viện chăm sóc một cô gái tên là Cố Y Y gì đó! Hoàn toàn không phải em gái anh ta!”
Tay tôi không dừng tiếp tục nhồi khoai tây chiên: “Không quen, không tham gia, không hứng thú.”
“Trần Nghiên là chồng chưa cưới của cậu! Anh ta làm thủ tục nhập viện cho cô gái kia rồi, hai bọn họ tổ chức kết hôn tuần trăng mật cùng nhau rồi!”
Mặt tiểu Đào đen hết rồi.
Những điều này là cô ấy nghe y tá nói.
Y tá đều bị Trần Nghiên làm cho cảm động nói anh ta không rời xa bạn gái bị ung thư, hoàn thành ước mơ cho cô thật là người đàn ông tốt tuyệt thế.
Tôi suy nghĩ một lát cười thoải mái: “Nếu như Trần Nghiên thật sự là chồng chưa cưới của mình, nhưng anh ta đi tổ chức hôn lễ tuần trăng mật với cô gái khác đây rõ ràng là gặp người chẳng ra gì.”
“Nếu đã gặp người chẳng ra gì, mình quên anh ta không phải là một chuyện tốt sao?”
Tiểu Đào ngẩn ra, không thể trả lời.
6 .
Tiểu Đào nói không nổi tôi, nhưng cô ấy không can tâm lại đi thăm dò tình hình của Trần Nghiên.
Ba ngày ngắn ngủi sau, Trần Nghiên tổ chức hôn lễ với Cố Y Y kia.
Hôn lễ rất đơn giản, tổ chức ở trong một nhà thờ không mời bất cứ một người thân nào, chỉ có hai bên tay nắm tay cùng đi tình tứ tuyên thệ.
Tiểu Đào quay lén video hôn lễ rồi cho tôi xem một cơn nổi giận: “Có phải Trần Nghiên có bị điên không hả? Vợ chưa cưới này của anh ta quên anh ta rồi, anh ta quay đầu kết hôn với người khác rốt cuộc làm cái gì đây?”
“Khả năng là giúp cô gái hoàn thành ước mơ, cô gái này không phải bị ung thư sao? Gả cho Trần Nghiên là ước mơ của cô ấy.” Tôi phân tích quá hợp tình hợp lý.
Tiểu Đào nghĩ cũng phải, càng tức giận.
Cô ấy lại đi thăm dò.
Lần này cô ấy về nói cho tôi biết Trần Nghiên dẫn Cố Y Y đi du lịch rồi.
Đoán là đi du lịch khắp cả nước, đi hết mới về.
Sự thật chứng minh quả thực là như vậy.
Tiểu Đào cũng không tìm được Trần Nghiên nữa, chỉ có thể đợi anh ta về xử lý anh ta.
Tôi thì vui rồi, cuối cùng Tiểu Đào sẽ không phiền tôi nữa.
Ba tháng tiếp theo tôi tiếp tục thời gian độc thân vui vẻ, muốn hạnh phúc bao nhiêu thì hạnh phúc bấy nhiêu.
Chỉ tình cờ giấc mơ trở lại vào nửa đêm, tôi sẽ theo thói quen đem chân sang một bên lẩm bẩm nói: “Chồng ơi, ôm em……”
Sau đó tôi sẽ giật mình tỉnh giấc, nghi ngờ nhìn sang vị trí trống trải bên cạnh trong lòng dường như thiếu một thứ khóe mắt cũng đỏ bừng.
Thật là kỳ lạ.
Lẽ nào……..
Bị ma ám rồi!
Đúng vậy, chắc chắn là bị ma ám rồi!
Sau đó tôi đi sang nhà Tiểu Đào ở, hai chúng tôi hạnh phúc cả đời liền xong việc rồi.
Cho đến một ngày cuối cùng của ba tháng, tôi về nhà thu dọn đồ phát hiện ở cổng có một đơn hàng.
Tôi mở ra xem bên trong chi chít toàn là ảnh.
Có ảnh hôn lễ, ảnh phong cảnh, ảnh tự sướng, ảnh chụp chung.
Những tấm ảnh này có điểm tương đồng đó chính là chỉ có hai người xuất cảnh, một người là Trần Nghiên, một người là Cố Y Y.
Xuất hiện hạnh phúc và vui vẻ của hai người.
Ngoài ra, dưới tấm ảnh còn kẹp một bức thư.
Tôi mở bức thư kiểm tra xem phát hiện là Cố Y Y viết cho tôi.
“Sở Dao, tôi không biết Trần Nghiên nói thuyết phục cô không gây sự như thế nào, cô có thể rộng lượng như vậy, tôi rất cảm động, tôi sắp chết rồi, đây là những đồ vật cuối cùng tôi để lại trên đời, tôi gửi cô, mong cô có thể cảm nhận được hạnh phúc và không nỡ buông tay của tôi, giúp tôi cất giữ cẩn thận. Tôi nhập viện ở Bắc Kinh chờ cái chết đến. Nhưng Trần Nghiên đã lên đường về nhà rồi, anh ấy nói nhất định phải về nhà hôm nay tìm cô, tôi không giữ được anh ấy suy cho cùng vẫn là tôi thua rồi.”
……
7 .
Trong thư một đống văn tự nhìn mà tôi nhức đầu.
Là bà điên nào?
Tôi đem ảnh và thư từ toàn bộ vứt vào một góc ngày mai lại quét dọn nhé.
Gần như cùng lúc mở cửa.
Cái ngài Trần Nghiên kia ôm một hộp nhạc khắp mặt đầy mồ hôi chạy vào.
Tôi nhíu mày: “Anh làm cái gì? Đây là nhà tôi.”
“Dao Dao, anh về kịp rồi còn 1 phút nữa thì em có thể nhớ ra anh rồi!” Anh tự lo cho mình ngồi xuống đem hộp nhạc đặt ở trước mặt tôi.
“Đây là thứ gì? Tôi báo cảnh sát rồi!” Tôi nghiêm nghị khiển trách cảm thấy cái hộp đó không phải là thứ gì tốt đẹp, theo bản năng tôi gạt bỏ.
Trần Nghiên nhìn chằm đồng hồ không nói lời nào, khi tôi muốn báo cảnh sát anh ta đột nhiên mở hộp nhạc ra.
Trong phút chốc, một ánh sáng trắng đánh úp lại, âm nhạc kỳ lạ xâm nhập vào màng nhĩ tôi khiến tôi buồn ngủ.
Trần Nghiên cười cưng chiều: “Dao Dao, anh về rồi, anh vẫn là chồng chưa cưới của em chúng ta chọn ngày đẹp kết hôn nhé.”
“Bây giờ, anh muốn khiến em nhớ đến anh nhưng em sẽ quên đi ba tháng không vui này, ba tháng này chuyện gì cũng không xảy ra……”
Giọng nói của anh ta nhẹ nhàng dịu dàng cùng với tiếng đếm ngược thời gian của anh ta, tôi ngày càng lờ đờ.
“10……9…….8…….7……..6……”
Sau một tiếng nói cuối cùng tôi mở mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt lo lắng mà mong chờ.
Thật kỳ lạ.
Anh ta không cảm thấy mình kỳ lạ ngược lại ánh mắt sâu thẳm như có sự dịu dàng vô tận đủ để làm cho bất kỳ cô gái nào tan chảy.
Anh ta gọi tôi: “Dao Dao, em tỉnh rồi, anh yêu em!”
Anh ta dùng sức đem tôi ôm vào trong lòng, dường như rất sợ giống như mất đi tôi, tự mình nói “Được rồi, được rồi, tất cả đã qua đi hết rồi chúng ta kết hôn nhé!”
Tôi chớp mắt nghi ngờ lại gạt bỏ đẩy anh ta ra rất nghiêm túc dò hỏi: “Xin lỗi, anh là ai?”