Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 52: Bị tập kích ở Liễu Hà
Hoàng đế xử lí rất đơn giản nhưng cũng rất hiệu quả.
Lệnh cho Dương Không Quần đưa tôn nhi về, quản giáo cho tốt, chẳng những không hề trách phạt mà ngược lại còn thưởng cho mười lạng vàng. Lại hướng tới Dương Không Quần an ủi, vẻ mặt ôn hòa: "Đây đều là lời của tiểu hài tử mà thôi, cái gì mà tạo phản với không tạo phản, ha ha ha, đây không phải là chuyện đáng chê cười sao? Hai ái khanh lại đùa với trẫm sao?" Những lời của Hoàng Thượng mang chút ý "chuyện nhỏ này không cần nháo đến trẫm", mang một loại ý tứ tựa hồ không cần để ý.
Lại hướng Lăng Chiến lệnh đem tôn nhi về bồi dưỡng cho tốt, cũng thưởng mười lượng vàng, lại còn tặng thêm một Ngọc Như Ý, nói là để an ủi cho đứa nhỏ, nhưng lại như vô tình nói một câu: "À đúng rồi, quý phi của trẫm nói lâu chưa viếng thăm nhà, muốn trở về một chuyến".
Trừ điều này ra, cũng không có động tĩnh gì khác.
Hai lão nhân đồng thời dẫn tôn nhi rời khỏi Hoàng cung, một người vẻ mặt nặng nề, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người. Người còn lại vẻ mặt hồng nhuận, cười hì hì, tâm tình sảng khoái, như là một con chồn vừa tóm được một con gà mái tơ.
Hoàng Thượng mặc dù cái gì cũng chưa nói, nhưng thái độ với Dương Không cần lại rõ ràng là an ủi. Toàn bộ sự kiện rõ ràng bị khi dễ là Lăng Thiên, Lăng Gia mới là bên cần an ủi, nhưng Hoàng đế lại không hề nói nửa câu, lại đi an ủi kẻ mắng người khác, chuyện này có điều cổ quái.
Nhất là trong lòng Dương Không quần như bị đổ vào bình gia vị, cay đắng mặn ngọt trăm vị đủ cả. Với trí khôn của lão hồ li Dương Không Quần này, há có thể không cảm giác ra điều khác thường? Trong lòng liền suy nghĩ: "An ủi ta, nhưng lại thưởng thêm cho hắn một cái Ngọc Như Ý. Ngọc Như Ý, Ngọc Như Ý là có ý tứ gì? Rõ ràng là nói rằng hành động của Lăng Gia lần này rất hợp với tâm ý của hắn, nói cách khác, việc làm của Dương gia không hợp với Hoàng Thượng, càng nghĩ càng cảm thấy không ra sao. Mặt khác, chuyện Lăng Gia khuê nữ muốn thăm nhà thì cứ về, nói ra trước mặt ta làm gì?"
Trước khi ra khỏi cửa cung, Dương Vĩ hướng đôi mắt tam giác hung hăng nhìn về Lăng Thiên, tràn đầy oán độc,Lăng Thiên một chút cũng không để ở trong lòng, thầm nghĩ: "Tiểu tử, ngươi quá ngu dốt, chưa đủ tư cách đấu với ta".
Lăng lão gia tử tâm thần phi thường tốt, ra khỏi cửa cung liền bế Lăng Thiên lên vai, trong miệng liên tục kêu bảo bối, tựa hồ đã sớm quên chuyện Lăng Thiên khiến cho Tiêu gia từ hôn, làm mình rất mất hứng.
Dưới sự kiên trì của Lăng Thiên,Lăng Thiên lại tiếp tục đi theo Tần tiên sinh ra ngoài thành thăm bạn,chỉ là muộn hơn một buổi sáng so với thời gian đã định mà thôi.
Lăng Thiên ngồi trong xe tủm tỉm cười, nhìn vào khuôn mặt lộ ra vẻ đặc sắc của Tần tiên sinh, có chút hả hê.
Hiện tại Tần tiên sinh phi thường buồn bực! Hết thảy chuyện đều là do Lăng Thiên làm ra, sau khi xảy ra chuyện làm thế nào để kiếm được lợi ích lớn nhất cũng là chủ ý của Lăng Thiên. Chính mình từ đầu đến cuối chỉ ngồi trong xe ngựa, việc gì cũng không làm, thế mà cuối cùng mình lại là công thần lớn nhất trong sự kiện này, Lăng Chiến lão công cơ hồ muốn công kênh mình lên.
Về phần những trợ lý bình thường mắt cao hơn đỉnh đầu kia, giờ phút này lại lấy lễ cung kính, tựa như coi chính mình là thần cơ diệu toán.
Nếu là chính mình bỏ sức ra thì không sao. Đằng này mình không làm gì mà vẫn hưởng lộc, đối với người có thái độ đối nhân xử thế nghiêm túc, ngay thẳng như Tần tiên sinh thì đây không phải là vinh quang mà là một kiểu hành hạ lớn lao. Chỉ là một canh giờ công phu mà Tần tiên sinh đã có cảm giác quá mệt mỏi.
Vội vội vàng vàng cáo từ, gần như là chạy trốn khỏi Lăng phủ, trên đầu toàn mồ hôi lạnh đổ ra như tắm. Thế mà giờ phút này nhìn chân chính đầu sỏ lại ngồi đây cười trên nỗi đau người khác, nhất thời nổi giận, cũng mặc kệ cái gì thiên mệnh, ôm hắn qua đây muốn đét mấy cái vào mông.
Lăng Thiên thấy tình thế không tốt, vội vàng đứng đắn, nghiêm chỉnh đính lên, mở miệng mang theo giọng nghi ngờ nói: "Hôm nay có một chuyện rất kì quái, vô luận ta nghĩ thế nào cũng không thông suốt" Nói xong gãi gãi đầu, làm ra vẻ mặt khó hiểu.
Tần tiên sinh bàn tay vừa muốn hạ xuống đột nhiên nghe hắn nói những lời này, không tự chủ được liền hỏi: "Chuyện gì mà không thể giải thích được?", trong lòng âm thầm cảm thấy kì lạ, còn có chuyện gì mà tên tiểu quỷ này nghĩ không ra chứ? Đó chẳng phải là chuyện đùa sao? Tự nhiên bất tri bất giác lửa giận của mình đã bị một câu nói này của Lăng Thiên tống đi đâu mất.
Lăng Thiên trong lòng cười thầm, chậm rãi bò từ trên đầu gối Tần tiên sinh đứng dậy nói: "Lúc này ta cảm thấy rất cổ quái, đây là lần đầu tiên từ khi nhỏ đến giờ xuất thành, thế mà hết lần này lần khác đụng đến đại thiếu gia của Dương gia, chuyện này không phải rất xảo hợp sao?"
Tần tiên sinh ngẩn ra, không nhịn được khẩn trương đứng lên: "Ý của ngươi là trong phủ có người báo tin ư? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu!"
Lăng Thiên suýt nữa phun ra, thầm nghĩ nếu thật sự là Dương gia an bài lần này, ta đâu có dễ dàng như vậy chiếm được thượng phong? Hơn nữa Dương Vĩ còn là kẻ ngu ngốc như vậy. Trên mặt vẫn không biến sắc, tiếp tục kéo đông kéo tây, với tài ăn nói của hắn, Tần tiên sinh vẻ mặt thận trọng, liên tục vuốt râu trầm tư không thôi.
Lăng Kiếm vẫn như cũ ngồi trong xe, tựa một cái tượng gỗ không để ý hai người nói chuyện nhưng trong ánh mắt loáng thoáng ý cười, điều đấy đủ để chứng minh hắn đã sớm rõ dụng ý của Lăng Thiên.
Theo tiếng vấn an của binh lính thủ thành, bánh xe lộc cộc ra khỏi cổng liền hướng về hướng Đông Nam chạy
Phía trước chính là Lục Liễu Hà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong một mảnh rừng liễu, một con sông nho nhỏ chiều rộng chừng hai trượng, mặt sông đã kết băng, xa xa nhìn lại như một cái đai bằng ngọc, trắng noãn trải ra trên mặt đất.
Bên kia sông có một đống phòng ở đổ nát, dường như đấy chính là Phúc vương biệt viện mà Lăng Thiên định xem xét.
Lăng Thiên thò đầu ra ngoài xe, nhìn cánh rừng liễu trải dài hằng trăm trượng, trong mắt hiện lên vẻ hài hước, "Nếu theo ta đoán không sai, nếu muốn ám sát ta thì đây chính là thời cơ tốt nhất".
Xe ngựa vẫn đi trên mặt tuyết, phát ra thanh âm kèn kẹt,vài tên hộ vệ đi bênh cạnh thúc ngựa, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn xung quanh, một cánh chậm rãi đã đến gần rừng liễu.
Một tiếng huýt vang lên, mười mấy tên mặc áo bào màu trắng, mặt che khăn trắng,cầm trong tay cung tên, thắt lưng đeo đao kiếm, từ trong rừng xông ra trong nháy mắt đã đến cách xe không đầy ba mươi trượng.
Tên cầm đầu vung tay lên, sẵng giọng hét: "Lên! Giết cho ta, một người cũng không lưu".
"Xoẹt xoẹt xoẹt", một loạt thanh âm vang lên, mấy chục mũi tên bay tới, đầu tên lấp lóe ánh màu xanh, hiển nhiên là có tẩm kịch độc.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Lệnh cho Dương Không Quần đưa tôn nhi về, quản giáo cho tốt, chẳng những không hề trách phạt mà ngược lại còn thưởng cho mười lạng vàng. Lại hướng tới Dương Không Quần an ủi, vẻ mặt ôn hòa: "Đây đều là lời của tiểu hài tử mà thôi, cái gì mà tạo phản với không tạo phản, ha ha ha, đây không phải là chuyện đáng chê cười sao? Hai ái khanh lại đùa với trẫm sao?" Những lời của Hoàng Thượng mang chút ý "chuyện nhỏ này không cần nháo đến trẫm", mang một loại ý tứ tựa hồ không cần để ý.
Lại hướng Lăng Chiến lệnh đem tôn nhi về bồi dưỡng cho tốt, cũng thưởng mười lượng vàng, lại còn tặng thêm một Ngọc Như Ý, nói là để an ủi cho đứa nhỏ, nhưng lại như vô tình nói một câu: "À đúng rồi, quý phi của trẫm nói lâu chưa viếng thăm nhà, muốn trở về một chuyến".
Trừ điều này ra, cũng không có động tĩnh gì khác.
Hai lão nhân đồng thời dẫn tôn nhi rời khỏi Hoàng cung, một người vẻ mặt nặng nề, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người. Người còn lại vẻ mặt hồng nhuận, cười hì hì, tâm tình sảng khoái, như là một con chồn vừa tóm được một con gà mái tơ.
Hoàng Thượng mặc dù cái gì cũng chưa nói, nhưng thái độ với Dương Không cần lại rõ ràng là an ủi. Toàn bộ sự kiện rõ ràng bị khi dễ là Lăng Thiên, Lăng Gia mới là bên cần an ủi, nhưng Hoàng đế lại không hề nói nửa câu, lại đi an ủi kẻ mắng người khác, chuyện này có điều cổ quái.
Nhất là trong lòng Dương Không quần như bị đổ vào bình gia vị, cay đắng mặn ngọt trăm vị đủ cả. Với trí khôn của lão hồ li Dương Không Quần này, há có thể không cảm giác ra điều khác thường? Trong lòng liền suy nghĩ: "An ủi ta, nhưng lại thưởng thêm cho hắn một cái Ngọc Như Ý. Ngọc Như Ý, Ngọc Như Ý là có ý tứ gì? Rõ ràng là nói rằng hành động của Lăng Gia lần này rất hợp với tâm ý của hắn, nói cách khác, việc làm của Dương gia không hợp với Hoàng Thượng, càng nghĩ càng cảm thấy không ra sao. Mặt khác, chuyện Lăng Gia khuê nữ muốn thăm nhà thì cứ về, nói ra trước mặt ta làm gì?"
Trước khi ra khỏi cửa cung, Dương Vĩ hướng đôi mắt tam giác hung hăng nhìn về Lăng Thiên, tràn đầy oán độc,Lăng Thiên một chút cũng không để ở trong lòng, thầm nghĩ: "Tiểu tử, ngươi quá ngu dốt, chưa đủ tư cách đấu với ta".
Lăng lão gia tử tâm thần phi thường tốt, ra khỏi cửa cung liền bế Lăng Thiên lên vai, trong miệng liên tục kêu bảo bối, tựa hồ đã sớm quên chuyện Lăng Thiên khiến cho Tiêu gia từ hôn, làm mình rất mất hứng.
Dưới sự kiên trì của Lăng Thiên,Lăng Thiên lại tiếp tục đi theo Tần tiên sinh ra ngoài thành thăm bạn,chỉ là muộn hơn một buổi sáng so với thời gian đã định mà thôi.
Lăng Thiên ngồi trong xe tủm tỉm cười, nhìn vào khuôn mặt lộ ra vẻ đặc sắc của Tần tiên sinh, có chút hả hê.
Hiện tại Tần tiên sinh phi thường buồn bực! Hết thảy chuyện đều là do Lăng Thiên làm ra, sau khi xảy ra chuyện làm thế nào để kiếm được lợi ích lớn nhất cũng là chủ ý của Lăng Thiên. Chính mình từ đầu đến cuối chỉ ngồi trong xe ngựa, việc gì cũng không làm, thế mà cuối cùng mình lại là công thần lớn nhất trong sự kiện này, Lăng Chiến lão công cơ hồ muốn công kênh mình lên.
Về phần những trợ lý bình thường mắt cao hơn đỉnh đầu kia, giờ phút này lại lấy lễ cung kính, tựa như coi chính mình là thần cơ diệu toán.
Nếu là chính mình bỏ sức ra thì không sao. Đằng này mình không làm gì mà vẫn hưởng lộc, đối với người có thái độ đối nhân xử thế nghiêm túc, ngay thẳng như Tần tiên sinh thì đây không phải là vinh quang mà là một kiểu hành hạ lớn lao. Chỉ là một canh giờ công phu mà Tần tiên sinh đã có cảm giác quá mệt mỏi.
Vội vội vàng vàng cáo từ, gần như là chạy trốn khỏi Lăng phủ, trên đầu toàn mồ hôi lạnh đổ ra như tắm. Thế mà giờ phút này nhìn chân chính đầu sỏ lại ngồi đây cười trên nỗi đau người khác, nhất thời nổi giận, cũng mặc kệ cái gì thiên mệnh, ôm hắn qua đây muốn đét mấy cái vào mông.
Lăng Thiên thấy tình thế không tốt, vội vàng đứng đắn, nghiêm chỉnh đính lên, mở miệng mang theo giọng nghi ngờ nói: "Hôm nay có một chuyện rất kì quái, vô luận ta nghĩ thế nào cũng không thông suốt" Nói xong gãi gãi đầu, làm ra vẻ mặt khó hiểu.
Tần tiên sinh bàn tay vừa muốn hạ xuống đột nhiên nghe hắn nói những lời này, không tự chủ được liền hỏi: "Chuyện gì mà không thể giải thích được?", trong lòng âm thầm cảm thấy kì lạ, còn có chuyện gì mà tên tiểu quỷ này nghĩ không ra chứ? Đó chẳng phải là chuyện đùa sao? Tự nhiên bất tri bất giác lửa giận của mình đã bị một câu nói này của Lăng Thiên tống đi đâu mất.
Lăng Thiên trong lòng cười thầm, chậm rãi bò từ trên đầu gối Tần tiên sinh đứng dậy nói: "Lúc này ta cảm thấy rất cổ quái, đây là lần đầu tiên từ khi nhỏ đến giờ xuất thành, thế mà hết lần này lần khác đụng đến đại thiếu gia của Dương gia, chuyện này không phải rất xảo hợp sao?"
Tần tiên sinh ngẩn ra, không nhịn được khẩn trương đứng lên: "Ý của ngươi là trong phủ có người báo tin ư? Chuyện này không phải là chuyện nhỏ đâu!"
Lăng Thiên suýt nữa phun ra, thầm nghĩ nếu thật sự là Dương gia an bài lần này, ta đâu có dễ dàng như vậy chiếm được thượng phong? Hơn nữa Dương Vĩ còn là kẻ ngu ngốc như vậy. Trên mặt vẫn không biến sắc, tiếp tục kéo đông kéo tây, với tài ăn nói của hắn, Tần tiên sinh vẻ mặt thận trọng, liên tục vuốt râu trầm tư không thôi.
Lăng Kiếm vẫn như cũ ngồi trong xe, tựa một cái tượng gỗ không để ý hai người nói chuyện nhưng trong ánh mắt loáng thoáng ý cười, điều đấy đủ để chứng minh hắn đã sớm rõ dụng ý của Lăng Thiên.
Theo tiếng vấn an của binh lính thủ thành, bánh xe lộc cộc ra khỏi cổng liền hướng về hướng Đông Nam chạy
Phía trước chính là Lục Liễu Hà. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Trong một mảnh rừng liễu, một con sông nho nhỏ chiều rộng chừng hai trượng, mặt sông đã kết băng, xa xa nhìn lại như một cái đai bằng ngọc, trắng noãn trải ra trên mặt đất.
Bên kia sông có một đống phòng ở đổ nát, dường như đấy chính là Phúc vương biệt viện mà Lăng Thiên định xem xét.
Lăng Thiên thò đầu ra ngoài xe, nhìn cánh rừng liễu trải dài hằng trăm trượng, trong mắt hiện lên vẻ hài hước, "Nếu theo ta đoán không sai, nếu muốn ám sát ta thì đây chính là thời cơ tốt nhất".
Xe ngựa vẫn đi trên mặt tuyết, phát ra thanh âm kèn kẹt,vài tên hộ vệ đi bênh cạnh thúc ngựa, thỉnh thoảng lại cảnh giác nhìn xung quanh, một cánh chậm rãi đã đến gần rừng liễu.
Một tiếng huýt vang lên, mười mấy tên mặc áo bào màu trắng, mặt che khăn trắng,cầm trong tay cung tên, thắt lưng đeo đao kiếm, từ trong rừng xông ra trong nháy mắt đã đến cách xe không đầy ba mươi trượng.
Tên cầm đầu vung tay lên, sẵng giọng hét: "Lên! Giết cho ta, một người cũng không lưu".
"Xoẹt xoẹt xoẹt", một loạt thanh âm vang lên, mấy chục mũi tên bay tới, đầu tên lấp lóe ánh màu xanh, hiển nhiên là có tẩm kịch độc.
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương