Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Lão Công Cực Phẩm - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1


Hôm nay đến lớp, tôi đã thấy có điều gì đó bất thường.


Lớp học sáng sớm 8 giờ bình thường chẳng mấy ai đi học, nay lại kín chỗ.


Hơn nữa ai nấy đều rất tỉnh táo, chăm chú ngồi bàn đầu.


Bình thường không phải toàn ngủ gật ở hàng ghế cuối sao?


Tôi dụi mắt, nghi ngờ bản thân còn chưa tỉnh ngủ.


“Tiểu Vũ, bên này!”


Cô bạn thân vẫy tôi.


“Xem tớ khổ sở lắm mới giành được chỗ này đấy.”


Cô ấy hớn hở nhìn tôi, còn tôi thì im lặng nhìn cái vị trí hàng thứ hai, cách bục giảng chưa tới ba mét.


“Ngồi đây cậu định đón nhận nước bọt hay bụi phấn của thầy giáo hả?”


“Cậu biết gì, hôm nay có thầy giáo mới!”


Tôi vừa ngồi xuống, cô ấy đã lôi tôi vào buổi tám chuyện đầy hào hứng.


“Tớ nói cho cậu biết nhé, thầy giáo này nghe nói rất giàu, còn là CEO của một công ty niêm yết ngoài xã hội cơ!”


“Vậy thì sao, ở khoa Tài chính của chúng ta, chuyện này có hiếm đâu?”


Giảng viên bình thường nhìn chẳng có gì nổi bật, nhưng ra ngoài thì toàn tầng lớp thượng lưu mà chúng tôi khó mà gặp được.


“Cậu gần đây đi xem mắt nhiều quá đến lú rồi hả? Mọi người đều nói thầy ấy siêu đẹp trai đấy!”


Tôi không nói gì.


Đúng là gần đây đầu óc tôi bị xem mắt làm cho trống rỗng thật.


2


“Nghe nói đẹp trai đến mức người ta nghẹt thở luôn, cậu không thấy hôm nay ai nấy đều trang điểm kỹ càng à?”


Tôi nhìn quanh một vòng, bảo sao cảm thấy ai cũng tỉnh táo sáng láng.


Mỗi người một đôi mắt to, một cái miệng xinh xắn, trang điểm kỹ không chê vào đâu được.


Tôi tiện miệng hỏi: “Thầy tên là gì vậy?”


“Phạm Triết Viễn.”


Tim tôi khựng lại một nhịp—chẳng lẽ lại trùng hợp đến vậy?


Đối tượng xem mắt hôm qua của tôi… cũng tên là Phạm Triết Viễn.


Điều quan trọng là — chúng tôi đã kết hôn chớp nhoáng rồi!


Đang đắm chìm trong suy nghĩ, chuông vào lớp vang lên.


Một người đàn ông mặc vest thẳng tắp bước vào lớp.


Cả lớp đồng loạt hít vào một hơi khí lạnh.


“Trời ơi đẹp trai quá!”


“Thầy giáo kiểu gì vậy trời, trông như minh tinh bước ra từ showbiz ấy, đẹp trai thế này chắc đè bẹp cả giới giải trí rồi.”


Người đàn ông trước mặt đường nét sắc sảo, tóc chải gọn gàng, đeo kính gọng vàng, nhìn trí thức nhã nhặn nhưng từ cử chỉ đến khí chất đều toát lên vẻ cao quý.


Và điều quan trọng nhất là — đó chính là chồng tôi!


“Xin chào mọi người, tôi là Phạm Triết Viễn.”


Anh viết tên mình lên bảng rồi bắt đầu giới thiệu bản thân.


Tôi ngẩn người nhìn khuôn mặt ấy.


Hôm qua mẹ tôi gọi, bảo lại tìm được một đối tượng xem mắt rất được: sự nghiệp thành công, ngoại hình cũng ổn.


Tôi đã nghe chán tai mấy lời kiểu đó rồi.

 

Mỗi lần đều là mấy tên dưa vẹo táo lé, lần này tôi cũng chẳng kỳ vọng gì, chỉ muốn trò chuyện vài câu cho xong chuyện.


Ai ngờ vừa gặp mặt, tôi ch ết sững tại chỗ.


“Xin hỏi, cô có phải là Hạ Mộng Vũ tiểu thư không?”


Người đàn ông trước mắt đẹp đến mức làm tôi quên cả thở.


Cưới! Người này phải cưới ngay!


Chuyện khiến tôi ngỡ ngàng hơn là—anh ấy cũng đồng ý rất nhanh.


Khi tôi đề xuất kết hôn, anh không do dự gật đầu.


“Tranh thủ bây giờ Cục dân chính còn chưa hết giờ, hay là hôm nay làm luôn đi.”


Và thế là… chỉ hai tiếng sau tôi đã có trong tay một quyển sổ đỏ tươi mới tinh.

 

3


Nhưng chẳng ai nói cho tôi biết —


Người đó lại là giáo sư mới của lớp tôi!


Tôi che mặt, cảm thấy tuyệt vọng, trong đầu chỉ nghĩ làm sao nhanh hết giờ để chuồn cho lẹ.


“Gọi một bạn đứng lên trả lời câu hỏi số 11 nhé. Hạ Mộng Vũ, em trả lời đi.”


Tôi như bị sét đánh, ngơ ngác đứng lên. Trong lòng gào thét: Không lẽ anh ta không nhận ra mình?


Cô bạn thân nhìn tôi đầy thương cảm, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.


Thôi xong, tôi nãy giờ đâu có nghe giảng chữ nào.


“Xin lỗi thầy, em không biết ạ.”


Cả lớp phá lên cười.


Trên bục giảng, Phạm Triết Viễn khẽ đẩy gọng kính, rút sổ điểm danh ra, viết gì đó vào trong.


“Rất thành thật, có thể cộng điểm. Em ngồi xuống đi.”


Tôi lập tức ngẩng đầu, không tin vào tai mình — tôi, cái đứa trốn học chuyên nghiệp, hôm nay lại được cộng điểm?


Mà lại còn không trả lời được câu hỏi?


“Thầy ơi, không trả lời cũng được cộng điểm à? Thầy thật tốt bụng.”


Có bạn trêu ghẹo phía sau.


Phạm Triết Viễn mỉm cười, quét mắt nhìn cả lớp:


“Nếu mỗi câu hỏi các em đều trả lời được, thì còn cần thầy giáo làm gì nữa? Không biết thì không sao, đáng sợ là không biết mà còn giả vờ hiểu. Thầy thích những người thành thật.”


Một màn “câu chữ vàng ngọc” khiến cả lớp vỗ tay rào rào.


Còn 10 phút mới hết tiết, mà thầy đã giảng xong.


“Còn ai có câu hỏi gì không?”


“Thầy có bạn gái chưa ạ?”


Tôi vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt anh ấy nhìn sang.


Phạm Triết Viễn giơ tay trái lên, để lộ chiếc nhẫn cưới lấp lánh nơi ngón áp út.


“Thầy đã kết hôn rồi.”


Cả lớp ai nấy đều kêu trời tiếc nuối, lại tiếp tục ồ à hỏi han đủ chuyện.


Chỉ có tôi là lặng lẽ che tay lại — bởi tôi hoàn toàn không đeo nhẫn cưới!


Chiếc nhẫn ấy là lúc chúng tôi tiện đường qua tiệm trang sức mua đại một cặp sau khi làm xong thủ tục kết hôn.


“Thầy ơi, có thể cho bọn em xin số liên lạc không ạ?”


Đã có vài bạn lấy điện thoại ra, chờ thầy đọc số.


“Xin lỗi nhé, bà xã thầy hay kiểm tra điện thoại lắm.”


“Lát nữa trợ giảng sẽ lập group chung cho lớp, có vấn đề gì các em cứ gửi vào đó, hoặc gặp trực tiếp thầy trên lớp.”


Cô bạn thân tiếc hùi hụi cất điện thoại.


“Thật đáng tiếc, anh ấy đúng là kết hôn sớm quá rồi, mà vợ còn kiểm tra gắt nữa cơ.”

Không hề! Tôi còn chưa biết mật khẩu điện thoại anh ấy!


Cuối cùng chuông tan học vang lên, một đám người liền ùa lên bục giảng xin được nói chuyện gần thầy.


“Ôi trời, bọn họ nhanh thật đấy, Tiểu Vũ, tụi mình cũng—”


Cô bạn còn chưa nói xong đã thấy tôi chạy như bay ra cửa rồi.


Đùa à, không chạy bây giờ thì chờ đến bao giờ!


Tôi bứt tốc như vận động viên điền kinh, chạy đến cổng trường thì đã thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại.


Vừa bước ra khỏi cổng, một chiếc xe hơi dừng ngay trước mặt tôi.


Cửa kính hạ xuống, khuôn mặt quen thuộc của Phạm Triết Viễn hiện ra.


“Thấy chồng liền chạy? Hôm qua còn kéo anh đi đăng ký kết hôn, sao hôm nay nhát gan vậy?”


Không phải... ai mà ngờ anh lại là giáo sư của tôi chứ!


Tôi đột nhiên thấy hối hận chưa từng có —


Biết vậy hôm qua hỏi kỹ hơn rồi!


“Em hết tiết rồi đúng không? Lên xe đi.”


Tôi lắc đầu lia lịa, lập tức lùi lại một bước.


“Thật ra em còn có việc ạ.”


“Đi đâu? Anh chở em.”


Phạm Triết Viễn cười khẽ, ra hiệu tôi nhìn phía sau.


Tôi quay lại, thấy có mấy bạn học đang từ trong trường đi ra.


Nếu bị bắt gặp thì tiêu rồi!


Không còn lựa chọn nào khác, tôi vội chui vào xe.


Phạm Triết Viễn khởi động xe, giọng nhẹ nhàng vang lên:


“Lát nữa em có lịch gì không? Nếu rảnh, chúng ta đi xem nhà mới một chút nhé.”


4


Căn hộ tân hôn cách đây chỉ tầm mười phút đi bộ.


Lúc trước, khi Phạm Triết Viễn hỏi tôi muốn ở đâu sau khi kết hôn, tôi chỉ tiện tay chỉ bừa một khu căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố.


“Chỗ kia kìa, cái lớn nhất ấy, sau này em có thể chạy nhảy tung tăng thoải mái.”


Anh chỉ mỉm cười không nói gì.


Tôi cũng chẳng để tâm, nào ngờ — anh thực sự dắt tôi đến đó mua nhà luôn.


Hơn nữa, tên người sở hữu còn là tôi.


Lúc ký giấy tờ, tay tôi run bần bật.


Dù nhà tôi cũng không thiếu tiền, nhưng cảm giác này... sao giống “gả vào hào môn” vậy?


Căn hộ là nhà đã hoàn thiện đầy đủ, nội thất cơ bản đã có, chỉ cần sắm thêm vài món đồ là có thể dọn vào ở ngay.


Tôi dạo quanh một vòng mà tặc lưỡi không ngừng.


Đừng nói là chạy nhảy — tôi có bay cũng không hết chỗ ấy chứ!


“Đây là nhà thiết kế nội thất. Em muốn sửa sang hay thêm gì cứ nói trực tiếp với anh ấy.”


Phía sau Phạm Triết Viễn còn có một người đàn ông mặc vest, gương mặt nhã nhặn, nụ cười điềm đạm.


“Chào cô Phạm, xin hỏi cô thích kiểu thiết kế nào cho căn hộ ạ?”


Tôi chưa kịp thích nghi với danh xưng “cô Phạm”.


Nhà thiết kế đưa tôi xem vài mẫu thiết kế, rồi hỏi tiếp:


“Không biết ngân sách của cô là bao nhiêu, để chúng tôi giới thiệu phù hợp.”


Phạm Triết Viễn ngồi cạnh tôi, giọng anh bình thản:


“Ngân sách không thành vấn đề, chỉ cần vợ tôi thích, khiến cô ấy muốn về nhà mỗi ngày là được.”


Nhà thiết kế cười gượng, như thể đã hiểu hết mà không dám nói gì.


Người đàn ông này thật nhỏ mọn! Nhất định là vẫn tức vụ tôi bỏ chạy sau giờ học!

 

Loading...