Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Lão Công Cực Phẩm - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

“Con cứ sống tốt với chồng con đi. Ông bà ngoại con vẫn khỏe, mẹ định về nhà cũ sống, tiếp tục làm tiểu thư nhà họ Hạ như ngày xưa.”


Bà miễn cưỡng nở một nụ cười, khiến lòng tôi càng thêm nhói đau.


Chưa dừng lại ở đó, tình địch huyền thoại — "người tình cũ" của ba tôi — xuất hiện, dắt theo hai đứa con.


Con trai nhìn tôi rồi mở miệng gọi:


“Chị gái.”


Tôi cười khẩy:


“Con rơi con rớt thì không xứng gọi tôi là chị.”


Người phụ nữ kia thì không lên tiếng, nhưng mắt dán chặt vào Phạm Triết Viễn.


Con gái bà ta — lớn hơn tôi vài tuổi — cười gượng:


“Có thể Tiểu Vũ còn chưa quen với sự thật này, không sao, sau này rồi sẽ quen. Dù sao thì chúng ta cũng là một nhà mà.”


Ba tôi đứng bên gật gù tán thành, còn bảo tôi mau gọi bà ta một tiếng “dì Lý”.


Phạm Triết Viễn khẽ liếc tôi rồi lạnh nhạt cất tiếng:


“Không cần đâu. Tiểu Vũ sạch sẽ, không nên để loại người này làm bẩn.”

 

8


Trước khi rời đi, sắc mặt ba tôi đen như than.


Từ sau hôm đó, tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với họ.


Chỉ thỉnh thoảng ghé về thăm mẹ — sức khỏe và tinh thần của bà tốt hơn rất nhiều sau khi rời khỏi ngôi nhà ấy.


Ông bà ngoại tôi cưng chiều bà từ nhỏ, mà cậu tôi cũng đối xử với mẹ cực tốt.


So với việc sống mà ngày ngày phải nhún nhường cảm xúc của ba, thì cuộc sống hiện tại đúng là nhẹ nhõm hơn nhiều.


Một lần, tôi và Phạm Triết Viễn đi dạo phố, tình cờ chạm mặt tình cũ của ba — Lý Xuân Mai.


Lúc đó bà ta vừa từ một tiệm hàng hiệu bước ra, tay xách đầy túi.


Con trai bà ta — Hạ Viễn — tươi cười bắt chuyện:


“Chị, sao lâu rồi không về nhà vậy? Dù gì cũng là người một nhà mà. Hay là… ba không muốn gặp chị nữa rồi?”


Cạnh đó, con gái bà ta — Hạ Uyển — lại dán mắt vào Phạm Triết Viễn như thể muốn cướp lấy anh ngay tức khắc.


Quả nhiên con gái của tiểu tam, tương lai cũng là tiểu tam.


Tôi chẳng buồn đáp lời, nắm tay Phạm Triết Viễn quay người bỏ đi.


Ra khỏi trung tâm thương mại, trong lòng tôi vẫn nghẹn một cục tức.


Phạm Triết Viễn khẽ vỗ tay tôi, giọng trầm ấm:


“Đừng lo, bọn họ đắc ý không được lâu đâu. Càng trèo cao, ngã càng đau.”


Nghe anh nói vậy, lòng tôi cũng dịu lại không ít.


Ở bên nhau một thời gian, tôi mới nhận ra — Phạm Triết Viễn tuyệt đối không phải kiểu người nhẹ nhàng dễ tính như vẻ ngoài.


Tuy anh là giáo sư, nhưng bên ngoài còn là ông chủ của một tập đoàn lớn, trong giới kinh doanh ra tay quyết liệt, không nể nang ai cả.


Ấy vậy mà vẫn chịu đến trường dạy học?


Tôi hỏi: “Vì sao anh lại đi dạy thế?”


Anh cúi đầu hôn nhẹ lên má tôi:


“Vì có người đặc biệt ở đó chứ sao.”


Mỗi lần tôi hỏi tiếp “người đặc biệt đó là ai”, anh lại mỉm cười không nói, khiến tôi càng tò mò hơn.


Trước khi xem mắt, tôi thật sự không nhớ từng gặp anh ở đâu cả...


Một tháng sau, ba tôi bất ngờ gọi điện.


Từ sau khi ly hôn, lúc đầu ông vẫn gọi cho tôi khá thường xuyên.


Nhưng mỗi lần gọi, tôi đều lạnh nhạt, dần dà ông cũng không còn gọi nữa.


Lần này vừa thấy số, Phạm Triết Viễn đang ngồi đọc sách bên cạnh tôi liếc qua, cười khẽ:


“Bắt máy đi. Đến lúc em trở mình rồi.”


Tôi lập tức nghe máy, và quả nhiên — là giọng ba tôi, nhưng đầy vẻ nịnh nọt:


“Tiểu Vũ, dạo này con bận không? Tối về nhà ăn cơm đi, ba bảo dì Lý làm vài món ngon con thích.”


Tôi lạnh nhạt đáp:


“Không cần đâu, con sợ bà ấy bỏ thuốc độc vào đồ ăn.”


Ông cứ miệng nói bao năm không liên lạc với người ta, mà sau lưng thì...


“Vậy để dì Vương làm nhé, không phải con rất thích đồ dì ấy nấu sao?”


Dì Vương là người giúp việc cũ trong nhà, nấu ăn rất ngon.


Tôi chần chừ một lát:


“Được thôi, nếu rảnh con sẽ qua.”


“Vậy nhé! Tối nhớ dắt Phạm Triết Viễn về cùng luôn nha!”


Biết ngay mà.


Gọi tôi về chỉ là cái cớ, muốn gặp anh mới là thật.


9


Quả nhiên, tối đó vừa bước vào nhà, bàn ăn đã được bày biện đầy đủ, rượu quý cũng mang ra.


Ba tôi vui vẻ tiếp đón, còn bày ra vẻ gia đình hòa thuận.


“Để em rót rượu cho anh rể nhé~”


Hạ Uyển lập tức nhào tới rót rượu, mặc dù đã là mùa đông, trong nhà bật sưởi ấm, nhưng cô ta vẫn diện một chiếc váy hai dây đỏ rực, cố tình ưỡn người, lắc lư vòng eo như rắn nước.


Ánh mắt, giọng nói, cử chỉ đều vô cùng khiêu khích, ám chỉ quá rõ ràng.


Phạm Triết Viễn không nói hai lời, trực tiếp cầm ly rượu hắt xuống đất.


Cả phòng sững lại.


Giọng anh lạnh như băng:


“Cơm còn chưa ăn mà đã thấy chướng mắt rồi. Vợ yêu, hay là chúng ta về thôi?”


Tôi gật đầu ngay, đứng dậy định đi.


Ba tôi luống cuống gọi với:


“Uyển Uyển, con ngồi xuống đi. Tiểu Vũ, con cũng ngồi lại, cả nhà ngồi ăn bữa cơm yên ổn không được sao?”


“Ba à,” tôi liếc nhìn ba và ba mẹ con họ đầy mỉa mai.


“Con với họ không phải người một nhà.”


Tôi nhìn ba người họ một lượt — ánh mắt đều hằn học, căm ghét.


“Bữa cơm này, có con thì không có họ. Ai muốn đứng trước mặt con, con ăn không vô.”


Ba tôi do dự rất lâu, cuối cùng đành bảo ba mẹ con họ lên lầu.


Sau đó mới quay lại bàn ăn, rót lại ly rượu.


Cuối cùng cũng vào thẳng vấn đề — công ty đang gặp khó khăn, cần Phạm Triết Viễn đầu tư cứu nguy.


Vì cậu tôi đã nhúng tay vào, lại thêm mẹ tôi được hậu thuẫn, Phạm Triết Viễn cũng không phải tay vừa nên công ty của ba lâm vào tình trạng bị chèn ép toàn diện.


Tôi chẳng buồn quan tâm, chỉ chuyên tâm ăn tôm — Phạm Triết Viễn ngồi bên bóc tôm cho tôi, vừa làm vừa nhỏ giọng:


“Nếu em thích tay nghề của dì Vương, mai anh bảo dì ấy về nhà mình làm riêng cho em.”


Ba tôi lập tức hùa theo:


“Được được! Để ba bảo dì Vương dọn sang nhà con luôn!”


Cơm nước xong xuôi, Phạm Triết Viễn mới bình thản nói:


“Về chuyện đầu tư, không thành vấn đề. Tiền có thể chuyển khoản trong vòng một tháng.”


Ba tôi mừng rỡ đến sáng rỡ cả mặt.


Nhưng lời kế tiếp khiến ông đứng hình:


“Nhưng cổ phần công ty, phải chuyển một phần cho Tiểu Vũ.”


Vừa dứt câu, Hạ Viễn từ cầu thang lao xuống hét toáng:


“Không được! Ba đã nói cổ phần là của con, công ty cũng là của con!”


Tôi tròn mắt nhìn tên đó giãy nảy như đứa con nít.


“Giao công ty cho anh? Thật sự mất mặt!”


Với khả năng của anh ta, công ty sớm muộn cũng phá sản.


Ba tôi cắn răng nhìn tôi, khuyên nhủ:


“Tiểu Vũ à, quản lý công ty cực khổ lắm con à…”


“Không sao đâu ba. Con học quản trị tài chính, còn giỏi hơn anh ta học tới cấp 3 đã bỏ ngang.”


Phạm Triết Viễn đúng lúc xen vào:


“Với lại, có con rể phụ giúp, lo gì Tiểu Vũ không xoay sở được.”


Ba tôi vẫn không chịu gật đầu.


Sau bữa ăn, chúng tôi rời đi.


Về đến nhà, tôi nghe lỏm được Phạm Triết Viễn gọi điện cho thư ký:


“Tăng cường áp lực. Đừng để họ có cơ hội xoay người.”


10


Chỉ nửa tháng sau, ba tôi rốt cuộc chịu không nổi nữa, gọi điện cầu cứu.


Phạm Triết Viễn không vòng vo, lập tức gửi thẳng hợp đồng chuyển nhượng cổ phần qua.


Từ giờ phút ấy, tôi chính thức trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.


Trước ngày đại hội cổ đông, Phạm Triết Viễn đưa cho tôi một chiếc phong bì:


“Quà tặng cho Hạ Viễn, nhớ là phải mở ngay tại cuộc họp nhé. Cố lên, Tiểu Tổng.”


Tôi nhận lấy, cười hớn hở:


“Yên tâm! Nhìn em thể hiện nè!”


Sáng hôm sau, tôi bước vào phòng họp với khí thế bừng bừng.


Bên cạnh tôi là trợ lý do Phạm Triết Viễn sắp xếp — một người có năng lực thăm dò và điều tra cực mạnh.


Vừa đến nơi, Hạ Viễn lập tức chặn đầu khiêu khích:

“Cô là con gái thì lo ở nhà nấu cơm sinh con đi. Đừng mơ mộng đòi nhúng tay vào chuyện công ty!”


Các cổ đông ngồi dưới chẳng ai lên tiếng.


Ngay cả ba tôi cũng khuyên tôi nhỏ nhẹ:


“Tiểu Vũ à, thương trường không phải trò đùa. Con suy nghĩ kỹ lại đi.”


Tôi cười lạnh:


“Con nghĩ kỹ rồi. Công ty rơi vào tay người như ba với Hạ Viễn thì sớm muộn gì cũng phá sản. Chi bằng giao cho con còn hơn.”


Tôi ra hiệu cho trợ lý mở tập hồ sơ:


“Đây là báo cáo tài chính 5 năm gần đây. Từ ngày ba tiếp nhận công ty, lợi nhuận rơi tự do, năm nay còn thua lỗ nặng.”


“Con xin lỗi, ba à. Con thấy, đã đến lúc ba nên nghỉ hưu rồi.”


Sự thật rành rành trước mặt, các cổ đông bắt đầu thì thầm bàn tán.


Một vài người tôi từng tiếp xúc riêng âm thầm đứng lên ủng hộ.


Ba tôi mặt xanh như tàu lá, thở hổn hển:


“Ba còn chưa ch ết, con đã vội tranh quyền rồi à?”


Tôi nhún vai:


“Công ty mà tiếp tục thế này thì nó ch ết trước ba luôn đấy.”


Đối diện, Hạ Viễn gào lên:


“Tôi không phục! Tôi mới là con trai duy nhất của ba! Công ty phải thuộc về tôi!”


Tôi không trả lời.


Chỉ mở chiếc phong bì mà Phạm Triết Viễn đưa hôm qua ra, ném loạt giấy tờ xuống bàn.


Trên đó là một xấp tài liệu liệt kê toàn bộ tội trạng của Hạ Viễn: bắt nạt người khác, tụ tập đánh nhau, cờ bạc, thậm chí hành hung ngoài đường phố.


Mấy cổ đông ngồi bên cạnh vội vã dịch ghế ra xa, sợ bị vạ lây.


Tôi nhàn nhã hỏi:


“Cần thêm bản ghi âm không? Tôi có bản Hạ Viễn bị đánh ghen trước quán bar đấy.”


Cuối cùng, đại hội cổ đông kết thúc trong chiến thắng hoàn toàn của tôi.


Tôi trở thành người nắm giữ quyền lực lớn nhất trong công ty.


Ba tôi đứng đó, định mở miệng nói gì đó, tôi cắt ngang:


“Yên tâm đi ba, con sẽ chu cấp đầy đủ tiền dưỡng già cho ba. Nhưng còn ba mẹ con họ — con không giúp nổi.”


Sau khi tiếp quản công ty, tôi rơi vào cảnh chạy tới chạy lui giữa trường và văn phòng.


Phạm Triết Viễn thấy vậy bèn thuê hẳn một giám đốc điều hành chuyên nghiệp giúp tôi quản lý công ty tạm thời.


“Để em tốt nghiệp xong hãy nói chuyện quay lại điều hành.”


Tôi quả thực đã kiệt sức, chỉ còn biết gật đầu đồng ý.


Thế nhưng chưa kịp thở, tuần thi cuối kỳ đã tới.

 

11


Tôi gần như không hề ôn thi trước, hoàn toàn kiểu “đầu trần đi đánh trận”.


Đến phút chót mới hoảng hồn, chọn vài môn mình yếu nhất để “cắm đầu cày đêm”, hy vọng gỡ gạc chút gì đó.


Phạm Triết Viễn nhìn tôi lật sách lia lịa, sách còn trắng tinh như mới, nhướn mày hỏi:


“Em chắc là đang ôn tập chỗ thiếu, chứ không phải học từ đầu đấy chứ?”


Tôi cười gượng — đúng là đang học từ đầu thiệt.


Cuối cùng, sau bao đêm thức trắng và uống cà phê thay nước, tuần thi cũng trôi qua, tôi nằm vật trên giường như cái xác khô.


Phạm Triết Viễn ngồi bên cạnh giúp tôi xoa bóp vai gáy, vừa bóp vừa hỏi:


“Cảm giác thế nào? Có tự tin không?”


Tôi thở hắt:


“Cũng tàm tạm, chắc không rớt…”


“Còn môn của anh thì sao?”


Tôi im lặng. Không dám nhìn anh.


Vì lúc làm bài… tôi ngồi nhìn đề như đọc chữ ngoài hành tinh.


Mười câu đầu, tôi toàn chọn đáp án B, đến nỗi bắt đầu nghi ngờ đề thi có thật không.


Đúng là người ta đồn Phạm Triết Viễn “mặt lạnh, tim đen” quả không sai chút nào.


Phạm Triết Viễn đột nhiên tăng lực xoa bóp, tôi đau đến rên khẽ một tiếng, vội vàng ôm cánh tay anh làm nũng:


“Chồng ơi… Em đói rồi… Muốn được dỗ dành…”


Anh cúi xuống hôn nhẹ lên tai tôi, giọng trầm trầm:


“Bảo bối, không nghe giảng thì bị rớt là đúng rồi.”


Aaa!!!


Chồng kiểu gì mà “dạy vợ” không chừa đường lui thế này!


Rồi điểm thi cũng được công bố.


May mắn thay tôi thoát ch ết sát vách, không bị rớt môn nào — nằm đúng ở ranh giới đậu – rớt.


Bạn thân tôi cười như điên khi thấy điểm số của tôi.


Nhưng ngay sau đó, tôi lại đối mặt với một vấn đề mới:


Vì bận quá, tôi không đủ tín chỉ để hoàn thành học kỳ này.


Tôi thử mọi cách: năn nỉ, trình bày, tra cứu quy định,…


Cuối cùng, Phạm Triết Viễn ung dung móc ra một tấm giấy màu đỏ:


“Dùng cái này nộp là được cộng 2 điểm.”


Tôi nhìn xuống:


Giấy đăng ký kết hôn.


???


Đây là giấy tờ quốc gia, thật sự có hiệu lực cộng điểm hả???


Thế là trong buổi nộp hồ sơ cộng điểm, mọi người đưa nào là chứng chỉ ngoại ngữ, bằng khen học thuật,… tôi âm thầm lén lút nộp sổ hồng (kết hôn).


Kết quả, cả trường nổ tung tin đồn: “Một sinh viên đã kết hôn với giáo sư trẻ”, trở thành huyền thoại trong giới sinh viên.


May thay, chúng tôi đã kết hôn trước khi anh ấy nhận dạy ở trường, nên xét theo luật thì… không sai!


Mà thật ra, Phạm Triết Viễn chỉ dạy đúng một học kỳ.


Học kỳ tiếp theo, anh không còn ở trường nữa.


Lúc tiễn anh rời trường, tôi vẫn tiếc nuối hỏi:


“Sao không dạy tiếp nữa? Em còn định học chăm chỉ học kỳ sau để nghe anh giảng mà.”


“Trên lớp, em toàn ngủ với nghịch điện thoại, anh tin em sao?”


Phạm Triết Viễn cười, đưa tay vuốt má tôi.


“Anh chỉ đến trường để gặp em, sợ nếu mang thân phận giáo sư đến gần em sẽ sợ hãi mà tránh xa. Nên anh chỉ dạy một thời gian, rồi rút lui đúng lúc.”


Tim tôi như bị bóp nghẹt — vừa ngọt, vừa ấm áp.


Tôi vội hỏi:


“Vậy rốt cuộc… anh gặp em lần đầu là khi nào? Em hỏi bao nhiêu lần, anh toàn trốn tránh!”


Phạm Triết Viễn trầm ngâm một lúc, rồi ôm tôi đi vào phòng làm việc.


Anh ngồi lên ghế, đặt tôi ngồi lên đùi, mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ.


Từ trong sổ, anh rút ra một tấm ảnh thẻ cũ kỹ.


“Đây không phải là… ảnh em hồi cấp 3 sao?”


Lúc đó tôi còn để mái ngố, buộc tóc đuôi ngựa, trông rất ngốc.


“Anh gặp em lần đầu là ở một kỳ thi học sinh giỏi. Em ngồi cách anh vài dãy. Muốn bắt chuyện nhưng sợ làm ảnh hưởng, thi xong quay lại thì em đã đi rồi. Chỉ còn lại tấm thẻ dự thi, anh giữ lại làm kỷ niệm.”


Tôi sững sờ nhớ lại.


Đúng là hồi đó tôi có tham gia một kỳ thi lớn.


Lúc thi xong vội quá, tôi đã ném thẻ dự thi vào thùng rác.


“Khoan! Anh lục thùng rác lấy thẻ em à!??”


Phạm Triết Viễn lập tức quay đầu tránh ánh mắt tôi, lúng túng nói:


“Không phải lục, chỉ là… nó rơi ở trên cùng, anh… tình cờ nhặt được thôi.”


“Xạo! Anh lục thùng rác rồi còn chối!”

 

Không ngờ chồng tôi — giáo sư – đại boss – tổng tài – lại từng lục rác vì một tấm ảnh thẻ ngốc nghếch của tôi.


Tôi cười lớn quá đà, anh giận dỗi lao tới hôn chặn miệng tôi.


Ngoài cửa sổ, nắng xuân vừa ló rạng.


Trong căn phòng ấm áp, hai chúng tôi ôm nhau, cảm nhận trọn vẹn sự ngọt ngào của tình yêu.


— Toàn văn hoàn —

 

Loading...