Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học
Chương 48: C48: Nếu nói như vậy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe xong lời nói này, đám người Trần Chí Hào nhanh chóng yên lặng, ngơ ngác nhìn nhau.
Kiều Tĩnh là vợ cả của Hứa Cảnh Sơn, bà cũng có sự nghiệp của mình ở Thanh Châu. Hơn nữa những năm gần đây dưới sự ủng hộ của Hứa Cảnh Sơn, sự nghiệp của bà không ngừng phát triển, người bình thường tuyệt đối không dám trêu vào.
“Thằng nhóc thối này đúng là may mắn, vậy mà lại có thể nhận Kiều Tĩnh làm mẹ nuôi!”
Trong lòng Trần Chí Hào có chút ghen tị.
Nếu nói như vậy, Ninh Trần và Hứa Thư Nhan là anh em hoặc là chị em không có quan hệ huyết thống sao? Mẹ nó, vậy thì rất nguy hiểm!
Kiều Tĩnh sẽ không có ý tác hợp Ninh Trần và Hứa Thư Nhan chứ?
Mà lúc này, chỉ nghe Kiều Tĩnh nói với Ninh Trần: “Tiểu Trần, muốn ăn cái gì, tuỳ tiện gọi, bữa này dì Kiều mời.”
Nói xong, Kiều Tĩnh còn cưng chiều lấy tay xoa đầu Ninh Trần. “Dì Kiều, xem dì kìa, vừa rồi đã nói là cháu mời...” Trần Chí Hào đứng lên.
Ninh Trần lại đột nhiên xen miệng vào: “Vừa nói rồi, trên thực đơn có cái gì thì cứ lên hết một lần, tôi đều muốn nếm thử.”
“Anh...”
Trần Chí Hào muốn phát giận, trừng mắt nhìn Ninh Trần.
Kiều Tĩnh lại trừng mắt nhìn hắn.
Hắn đành phải nặn ra vẻ mặt tươi cười, khuyên Ninh Trần nói: “Người anh em, không phải tôi keo kiệt, nhưng nhiều đồ ăn như vậy anh ăn không hết, không phải rất lãng phí sao? Bây giờ đang phổ biến tình trạng cạn kiệt thức ăn, chúng ta phải biết cần cù tiết kiệm chứ.”
“Cần cù tiết kiệm? Cậu nói cái rắm gì vậy, chỉ cái bộ quần áo này của cậu, ít
nhất cũng phải một vạn tám ngàn rồi đúng không?”
'Trên mặt Ninh Trần lướt qua một nụ cười: “Không có tiền thì đừng có mời khách.”
“Tôi không có tiền?”
Trần Chí Hào chỉ vào bản thân, lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra một tấm thẻ đen, ném lên bàn: “Thẻ đen trung thương, hạn mức năm trăm vạn, có thấy không!”
Ninh Trần gật gật đầu: “Thấy rồi, khi nào thì mang thức ăn lên?”
Trần Chí Hào trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: “Được, nếu anh đã muốn ăn, hôm nay nể mặt dì Kiều và Thư Nhan, tôi sẽ mời anh một bữa! Nhưng anh đừng hối hận...”
“Phục vụ, mang đồ có trên thực đơn lên hết một lần!”
Nhân viên phục vụ đã sớm nghe đến bối rối: “Rượu... Rượu cũng tính luôn sao
“Đương nhiên tính Ninh Trần cười hì hì nói: “Rượu đắt nhất ở đây của các người là loại nào?” Nhân viên phục vụ trả lời: “Mao Đài Phi Thiên năm 82.”
Ninh Trần vung tay lên: “Lên cái đó đi!”
Trần Chí Hào tức giận mắng to: “Mẹ nó!”
Ninh Trần lộ ra vẻ nghi hoặc: “Làm sao vậy, Trần thiếu gia, móc không nổi tiền
à? Lần này Trần Chí Hào không xúc động nữa.
Mao Đài năm 82, đã thuộc về bảo bối đáy hòm của khách sạn Đào Hoa. Nguyên, một chai ít nhất cũng phải năm sáu vạn.
“Anh Chí Hào, có phải anh không mua nổi chai rượu này không?”
Đang lúc hắn do dự, Khương Đường bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt hoài nghi nhìn Trần Chí Hào: “Nhưng vừa rồi em nghe Thư Nhan nói, cậu ấy muốn nếm thử mùi vị của Mao Đài năm 82 là gì đó.”
“Tiểu Đường, cậu nói hươu nói vượn gì vậy? Tớ khi nào thì...”
Hứa Thư Nhan nhỏ giọng oán giận cô bạn thân.
“Thư Nhan có hứng thú sao?”
Ánh mắt Trần Chí Hào sáng lên, lập tức nói với nhân viên phục vụ: “Nói quản lý của mấy người lấy chai Mao Đài năm 82 kia ra, tôi muốn nó!”
“Vâng, thưa ngài.” Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa, quay người đi ra ngoài.
Nghe xong lời nói này, đám người Trần Chí Hào nhanh chóng yên lặng, ngơ ngác nhìn nhau.
Kiều Tĩnh là vợ cả của Hứa Cảnh Sơn, bà cũng có sự nghiệp của mình ở Thanh Châu. Hơn nữa những năm gần đây dưới sự ủng hộ của Hứa Cảnh Sơn, sự nghiệp của bà không ngừng phát triển, người bình thường tuyệt đối không dám trêu vào.
“Thằng nhóc thối này đúng là may mắn, vậy mà lại có thể nhận Kiều Tĩnh làm mẹ nuôi!”
Trong lòng Trần Chí Hào có chút ghen tị.
Nếu nói như vậy, Ninh Trần và Hứa Thư Nhan là anh em hoặc là chị em không có quan hệ huyết thống sao? Mẹ nó, vậy thì rất nguy hiểm!
Kiều Tĩnh sẽ không có ý tác hợp Ninh Trần và Hứa Thư Nhan chứ?
Mà lúc này, chỉ nghe Kiều Tĩnh nói với Ninh Trần: “Tiểu Trần, muốn ăn cái gì, tuỳ tiện gọi, bữa này dì Kiều mời.”
Nói xong, Kiều Tĩnh còn cưng chiều lấy tay xoa đầu Ninh Trần. “Dì Kiều, xem dì kìa, vừa rồi đã nói là cháu mời...” Trần Chí Hào đứng lên.
Ninh Trần lại đột nhiên xen miệng vào: “Vừa nói rồi, trên thực đơn có cái gì thì cứ lên hết một lần, tôi đều muốn nếm thử.”
“Anh...”
Trần Chí Hào muốn phát giận, trừng mắt nhìn Ninh Trần.
Kiều Tĩnh lại trừng mắt nhìn hắn.
Hắn đành phải nặn ra vẻ mặt tươi cười, khuyên Ninh Trần nói: “Người anh em, không phải tôi keo kiệt, nhưng nhiều đồ ăn như vậy anh ăn không hết, không phải rất lãng phí sao? Bây giờ đang phổ biến tình trạng cạn kiệt thức ăn, chúng ta phải biết cần cù tiết kiệm chứ.”
“Cần cù tiết kiệm? Cậu nói cái rắm gì vậy, chỉ cái bộ quần áo này của cậu, ít
nhất cũng phải một vạn tám ngàn rồi đúng không?”
'Trên mặt Ninh Trần lướt qua một nụ cười: “Không có tiền thì đừng có mời khách.”
“Tôi không có tiền?”
Trần Chí Hào chỉ vào bản thân, lấy ví tiền từ trong túi ra, lấy ra một tấm thẻ đen, ném lên bàn: “Thẻ đen trung thương, hạn mức năm trăm vạn, có thấy không!”
Ninh Trần gật gật đầu: “Thấy rồi, khi nào thì mang thức ăn lên?”
Trần Chí Hào trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi: “Được, nếu anh đã muốn ăn, hôm nay nể mặt dì Kiều và Thư Nhan, tôi sẽ mời anh một bữa! Nhưng anh đừng hối hận...”
“Phục vụ, mang đồ có trên thực đơn lên hết một lần!”
Nhân viên phục vụ đã sớm nghe đến bối rối: “Rượu... Rượu cũng tính luôn sao
“Đương nhiên tính Ninh Trần cười hì hì nói: “Rượu đắt nhất ở đây của các người là loại nào?” Nhân viên phục vụ trả lời: “Mao Đài Phi Thiên năm 82.”
Ninh Trần vung tay lên: “Lên cái đó đi!”
Trần Chí Hào tức giận mắng to: “Mẹ nó!”
Ninh Trần lộ ra vẻ nghi hoặc: “Làm sao vậy, Trần thiếu gia, móc không nổi tiền
à? Lần này Trần Chí Hào không xúc động nữa.
Mao Đài năm 82, đã thuộc về bảo bối đáy hòm của khách sạn Đào Hoa. Nguyên, một chai ít nhất cũng phải năm sáu vạn.
“Anh Chí Hào, có phải anh không mua nổi chai rượu này không?”
Đang lúc hắn do dự, Khương Đường bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt hoài nghi nhìn Trần Chí Hào: “Nhưng vừa rồi em nghe Thư Nhan nói, cậu ấy muốn nếm thử mùi vị của Mao Đài năm 82 là gì đó.”
“Tiểu Đường, cậu nói hươu nói vượn gì vậy? Tớ khi nào thì...”
Hứa Thư Nhan nhỏ giọng oán giận cô bạn thân.
“Thư Nhan có hứng thú sao?”
Ánh mắt Trần Chí Hào sáng lên, lập tức nói với nhân viên phục vụ: “Nói quản lý của mấy người lấy chai Mao Đài năm 82 kia ra, tôi muốn nó!”
“Vâng, thưa ngài.” Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa, quay người đi ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương