Lão Tổ Tu Chân Ở Đại Học
Chương 5: C5: Tô vãn vãn
Ninh Thiên tản bộ đến khu vực gần trường đại học.
ở đây có rất nhiều con đường ấm thực.
Anh chọn một tiệm có tên “Quán đồ nướng Lý Mai” rồi bước vào.
Anh gọi ngẫu nhiên vài món rồi vừa đọc tiểu thuyết mạng vừa ăn xiên nướng.
Thật nhàm chán, không thế tu luyện.
Là một đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, trong nháy mắt trở nên nhàn rỗi, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay trở lại sở thích thời trung học của mình là đọc tiểu thuyết mạng.
“Vãn Vãn, con nhìn đi, đứa nhỏ này nhìn cao cao gầy gầy, cũng tầm tuối con, không ngờ lại có thể ăn nhiều như vậy, một hơi gọi món hơn sáu trăm đồng.”
Bà chủ quán đồ nướng là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuối, vừa lựa rau hẹ, vừa cười nói với cô con gái.
Cùng là hơn bốn mươi tuổi, nhưng không thế so với Dì Kiều, họ dường như cách nhau hai mươi tuổi.
Đây chính là uy lực của việc bảo dưỡng.
Cô con gái đang giúp nhặt rau bên cạnh rất
xinh đẹp, môi đỏ mọng, chiếc mũi nhỏ nhắn, mặc bộ đồng phục cấp 3 cũ, tăng thêm mấy phần cảm giác ngây ngô học đường.
“Mẹ, mẹ không sợ đây cũng là một tên khốn ăn cơm chùa sao?” Nữ sinh hỏi.
“Một tháng chỉ có mấy người như thế thôi, đa số khách hàng đều trả tiền đàng hoàng.” Bà chủ cười khố.
“Một tháng mấy người, chúng ta làm việc mấy ngày đều là làm không công.” Nữ sinh Tô Vãn Vãn oán giận nói.
“Quên đi, Vãn Vãn, đây là chuyện chúng ta không thể làm gì được, đám người “anh Khôn” kia là địa đầu xà, hai mẹ con chúng ta không thể trêu vào.” Bà chủ lắc đầu thở dài.
“Vậy nên dù mẹ liều mạng cũng muốn tạo điều kiện cho con được đọc sách, đế con có thế tiến vào tầng lớp thượng lưu, tránh xa bọn du côn lưu manh này.”
“Con biết mà mẹ…”
Ninh Thiên nghe hết cuộc nói chuyện của hai mẹ con, vẻ mặt không cảm xúc, tiếp tục xem tiếu thuyết.
Một lúc sau, một nhóm người nhuộm tóc sặc sỡ đi vào quán đồ nướng.
Trong tiệm lập tức trở nên rất ồn ào.
Tô Vãn Vãn nhìn thấy đám người này, vẻ mặt biến sắc, sợ hãi kéo mạnh tạp dề của bà chủ: “Mẹ! Họ… Bọn họ tới!”
“Nhanh, con mau trốn vào trong bếp đi!”
Bà chủ thấy vậy liền nhanh chóng yêu cầu con gái rời đi.
“Bà chủ, còn không mang thức ăn lên cho chúng tôi, íê mề gì thế?”
Một tên đeo khăn trùm đầu đầu lâu đi ngang qua người Ninh Thiên, nhấc chân đá văng vài cái ghế dựa, trong tiệm vang lên tiếng “cạch cạch”.
Ninh Thiên nhíu mày.
Dứt khoát dùng chân khí phong bế thính giác, tiếp tục xem tiểu thuyết.
“Được, được, anh Khôn.”
Bà chủ vẻ mặt tươi cười mang thực đơn tới: “Mấy đại ca, nhìn xem muốn ăn món gì.”
“Như cũ!”
Tên lưu manh được gọi là anh Khôn vung tay lên, vỗ một cái lên người bà chủ.
“Chị Mai, chị nói xem, chị vẫn còn quyến rũ như vậy, đi theo đồ bỏ Tô Hải Siêu kia có cái gì tốt chứ, còn không bằng đi theo Mã Khôn tôi!”
“ít nhất ở khu vực đường Thủy Nguyệt này không ai dám khi dề chị, đúng không anh em?”
Năm tên côn đồ trên bàn bật cười.
“Anh Khôn, anh đùa gì vậy, tuổi xế chiều như tôi làm sao có thể lọt vào mắt anh.”
“Anh chờ chút, tôi lập tức ra phòng bếp phía sau làm thức ăn, hôm nay tặng thêm cho mấy đại ca một con cá nướng.”
Bà chủ Lý Mai khúm núm nói.
“Được rồi, đi đi!”
Mã Khôn xua tay, gác hai chân lên bàn, uống rượu nói chuyện phiếm với anh em của hắn.
Nội dung cuộc trò chuyện rất khó nghe.
Hết thảo luận về mấy cô gái ở hộp đêm thì đối qua bàn luận chuyện đánh nhau với bang phái khác, âm thanh vừa lớn vừa chói tai.
Trong tiệm vốn có mấy vị khách đều bị hù chạy.
Nhìn thấy khách hàng rời đi mà không trả tiền, Tô Vãn Vãn trốn ở quầy thu ngân đằng sau nhịn không nối, lấy tay áo đồng phục che mặt, chạy ra ngoài.
“ơ? Ù má, anh Khôn nhìn kìa, nữ sinh ở đâu ra thế này.”
Một tên tóc vàng chỉ vào Tô Vãn Vãn đang chạy ra ngoài.
Mã Khôn quay đầu nhìn lại, con mắt lập tức
sáng lên!
Một tên đàn em khác nói: “Hình như trước đây tao có gặp qua rồi, là con gái Lý Mai, bình thường học trên trường cấp ba Nam Thành, mấy tháng trở về một chuyến.”
“Con mụ này vậy mà giấu cô con gái xinh đẹp như vậy, còn đưa đi học ở Nam Thành, coi chúng ta là giặc mà đề phòng à, đế coi lát nữa ông đây trừng trị mụ thế nào.”
“Róc róc róc…”
Mã Khôn vừa rót bia vào miệng vừa cười xấu xa nhìn về phía bóng dáng trẻ trung ngây ngô của Tô Vãn Vãn.
“Phù, cuối cùng cũng lấy được một ít.”
Tô Vãn Vãn thu được tiền rồi quay về, lại đột nhiên bị một bàn tay giật đi.
“Làm gì vậy? Đây là tiền của tôi, trả lại cho tôi!”
Tô Vãn Vãn nhìn Mã Khôn, vừa vội vừa sợ.
“Trả lại cho em? Em làm sao chứng minh đây là tiền của em nha, em thử gọi nó một tiếng, xem nó có trả lời lại em không.”
Mã Khôn nheo mắt nhìn Tô Vãn Vãn.
“Tôi…”
Tô Vãn Vãn dùng ánh mắt cầu xin nhìn về
phía Ninh Thiên đang ngồi ở bàn bên cạnh, nam sinh này đang lướt từng trang tiếu thuyết, không hề có ý định giúp đỡ cô.
Cô cắn chặt đôi môi anh đào, căm tức nhìn Mã Khôn: “Đây là tiền của tôi!”
“Em gái, em thật đáng yêu.” Mã Khôn đưa tay trêu chọc.
Tô Vãn Vãn hất bàn tay hắn ra: “Trả tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Ây dô, báo cảnh sát? Đến đây, anh cho em mượn điện thoại di động, em thử báo cảnh sát xem.”
Mã Khôn tiện tay lấy điện thoại của Ninh Thiên.
Hắn vốn cho rằng thằng nhóc trẻ tuối này sẽ không dám cự tuyệt, kết quả, anh lại không vui trừng mắt liếc hắn: “Làm gì?”
Mã Khôn đang muốn nổi điên thì Lý Mai đã nghe được động tĩnh, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy con gái Tô Vãn Vãn lọt vào tầm mắt của bọn côn đồ, bà nhanh chóng bước tới nói: “Anh Khôn, đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong rồi, lập tức có thế ăn…”
“Ăn cái mẹ gì mà ăn!”
Mã Khôn giơ tay tát vào mặt Lý Mai, hung tợn nói: “ông đây nói cho mà biết, về sau mỗi tiệm
trên đường Thủy Nguyệt phải nộp bốn ngàn phí quản lý mỗi tháng, đây là ý của anh Kiêu!”
“Mẹ!”
Tô Vãn Vãn bật khóc, ôm lấy Lý Mai.
Lý Mai không để ý đến vết thương trên mặt, hoảng sợ nói: “Anh Khôn, anh… Đây là muốn tuyệt đường sống của chúng tôi mà! Bốn ngàn, làm sao tôi giao nổi?”
“Không giao nối? Như vậy đi, đế con gái chị nhận tôi làm anh trai, sau này chị sẽ là mẹ nuôi của tôi, tôi cam đoan trên con đường này không còn ai dám khi dề chị, thế nào, chị Mai.”
Mã Khôn vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Tô Vãn Vãn, dáng người đầy đặn và khuôn mặt trong sáng ngây thơ, thật sự rất dụ người phạm tội.
“Anh Khôn, anh Khôn, anh tha cho hai mẹ con chúng tôi đi, tôi quỳ lạy anh, Vãn Vãn mới mười tám tuổi, vừa thi đậu đại học Thanh Châu.”
Lý Mai đương nhiên biết Mã Khôn muốn làm gì, bà quỳ xuống xin tha.
“Mẹ, mẹ đừng quỳ!”
Trên mặt Tô Vãn Vãn cũng đầy nước mắt.
Thấy thế, mặt Ninh Thiên vẫn không chút cảm xúc như cũ.
Anh sống hơn hai nghìn năm, chứng kiến vô số chuyện tương tự ở tu chân giới.
Trên Địa cầu dù sao vẫn có luật pháp, ở Tu Chân giới cái gì cũng không có, nếu coi trọng thì ra tay cướp đoạt, ai dám cản liền giết, muốn tàn sát thì tàn sát, không chút mập mờ.
Cứu?
Haizz, cứu được hết sao?
“Bà chủ, của tôi hết bao nhiêu?”
Ninh Thiên dự định trả tiền rồi rời đi.
Trở về đọc cho xong bộ tiểu thuyết này.
“Thiếu niên, cậu…”
Lý Mai khó hiểu nhìn Ninh Thiên.
Tô Vãn Vãn cũng cảm thấy người này rất kỳ quái, nhưng vẫn nói: “Tống cộng năm trăm ba mươi.”
Ninh Thiên đang muốn quét mã trả tiền thì Mã Khôn vung tay vỗ vào mặt anh: “ông đây cho mày quét chưa, hả?!”
Giây tiếp theo, Ninh Thiên chụp lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng bóp.
“Rắc!” Một tiếng vang giòn, xương cố tay Mã Khôn bị gãy, hắn đau đến mức kêu thảm, ngã xuống đất lăn lộn.
“Thanh toán thành công, năm trăm ba mươi.”
Âm thanh thông báo truyền tới từ phía quầy thu ngân.
Tô Vãn Vãn ngơ ngẩn cả người.
Chuyện gì vậy?
Nam sinh này, vừa đánh ngã Mã Khôn vừa bình tĩnh quét mã trả tiền?
“Đã trả tiền.” Ninh Thiên thông báo rồi cất điện thoại vào túi, chuẩn bị đi về.
“Giết nó cho tao!!” Mã Khôn nằm dưới đất tru lên như một con lợn bị thọt tiết.
Năm tên lưu manh lập tức lộ ra mặt mày dữ tợn, từng tên đấm mạnh về phía Ninh Thiên.
“Không thấy phiền à?” Ninh Thiên nhíu mày, lập tức vung ra một cái tát.
Cái tát này nhanh như chớp, lần lượt đánh vào mặt năm tên lưu manh, năm tiếng “bốp bốp bổp bốp bốp” vang lên liên tiếp!
Hơn chục chiếc răng dính máu bay ra ngoài.
Năm tên lưu manh nằm xuống bên cạnh anh Khôn kia, dùng tay bụm lấy quai hàm rướm máu, cũng kêu lên thảm thiết, thậm chí có tên bị đánh phát khóc, răng bị tát rụng, quá đau.
Chờ Tô Vãn Vãn và Lý Mai tỉnh táo lại, Ninh Thiên đã rời đi rồi.
Anh muốn về nhà thật nhanh để đọc tiếu
thuyết.
“Chờ, chờ một chút!”
Khi anh đi đến ngã tư thì Tô Vãn Vãn thở hồnq hôc đuổi kip.