Lão Tổ Xuất Quan
Chương 35: 35: Cứu Được Một Người
Từ Phương nhìn mười mấy người đi theo hắn tới đây, hơi kinh ngạc.
Vốn cho là những người này đều sẽ rời đi, không ngờ còn có người không sợ chết, dám đi theo hắn.
“Rốt cuộc ngươi có tu vi gì, tại sao muốn che giấu tu vi bản thân.
Ngay lúc này, một người tiến tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.
Từ Phương quay đầu nhìn hắn một cái, là một tên mập tu vi Kim Đan hậu kỳ.
Loại tu như vậy trong đội ngũ này cũng coi như rất lợi hại.
Đương nhiên, trước mặt Từ Phương cũng chỉ là cặn bã.
“A, ta không hề che giấu, ta vốn dĩ chính là Luyện Khí kỳ” Từ Phương nói.
Người mập mạp kia vẻ mặt cổ quái nhìn Từ Phương, cũng không nói cái gì.
Đi sâu vào bên trong rừng rậm, Từ Phương trên đường thấy được không ít linh dược.
Một vạn năm trước những linh dược này cũng là tuyệt thế linh dược, nhưng là bây giờ chỉ là cỏ dại.
Mới đầu Từ Phương còn có chút hứng thú ngắt lấy những linh dược này, nhưng sau đó, bởi vì những linh dược này thật sự quá nhiều, Từ Phương liền hoàn toàn mất hết hứng thú.
Hái một chút đủ số lượng, Từ Phương liền tiếp tục tiến về phía trước.
“Nếu các ngươi nhìn thấy những linh dược này, giúp ta ngắt lấy.
Các ngươi đưa ta năm mươi gốc linh dược dạng này, ta có thể cho các ngươi đan dược tăng cao tu vi
Từ Phương trên tay cầm linh dược vừa hái được, hướng về phía các tu sĩ Kim Đan kỳ nói.
Hắn làm cho những này Kim Đan kỳ tu giả đi theo hắn, cũng là bởi vì hắn cần những tên tu sĩ Kim Đan kỳ hái linh dược cho hắn.
Bây giờ chính là lúc nhóm tu sĩ Kim Đan kỳ này phát huy tác dụng.
Những tu sĩ Kim Đan kỳ này nhìn Từ Phương, gương mặt ngơ ngác.
Bởi vì loại linh thảo Từ Phương cầm trên tay thật sự quá bình thường.
Loài cỏ này, dọc theo đường đi bọn hắn nhìn thấy vô số.
Hơn nữa, cái thứ này không phải cỏ dại sao.
Như thế nào lại biến thành linh dược.
“Cái này, ngươi đừng trêu đùa bọn ta chứ, cỏ này không có giá trị gì, ngươi lấy về làm gì.” Một người lên tiếng hỏi.
Từ Phương nhìn hắn một cái.
“Ở trong tay các ngươi không có giá trị, không có nghĩa là ở trong tay của ta cũng không có giá trị, yên tâm đi, chỉ cần các ngươi hái cho ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi đan dược.
Những người kia vẫn là không tin, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên, từ phía bên cạnh truyền tới một tràng tiếng xé gió.
Từ Phương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ, vết thương chằng chịt đang hoảng hốt chạy trốn.
Thiếu nữ này thế mà có tu vi Nguyên anh kỳ.
Sau lưng thiếu nữ là hai lão quái vật Nguyên anh kỳ mặt nhe răng cười đuổi theo.
“Cứu ta.
Thiếu nữ kia, nhìn thấy phía Từ Phương ở phía trước ngạc nhiên gào lên.
Từ Phương bình tĩnh quay đầu đi, xem như không nhìn thấy cái gì cả.
Chuyện của người khác hắn không bắt buộc phải xen vào.
“Đại nhân, cứu ta.
Thiếu nữ chạy về phía Từ Phương, vừa tới bên cạnh Từ Phương mắt liền trở nên trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Từ Phương nhìn chằm chằm thiếu nữ ngã bên cạnh mình, hắn ngây ngốc.
Ngã ở chỗ khác không được à, sao cứ phải ngã ở ngay cạnh hắn, lần này, có chút phiền phức.
Khi nghĩ tới đây, Từ Phương vuốt vuốt huyệt Thái Phương lui lại hai bước, nói với hai lão quái vật Nguyên anh kỳ.
“Cái này cái gì...!Ta không biết cái gì hết, các ngươi muốn tiếp tục làm gì cứ tiếp tục làm đi.
Nói rồi Từ Phương quay người chuẩn bị rời đi.
Một đám tu sĩ Kim Đan kỳ phía sau nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai tên tu sĩ Nguyên anh kỳ, vốn dĩ đã bị dọa cho ngây ngốc.
Bây giờ lại nhìn thấy Từ Phương lại bỏ mặc thiếu nữ nằm trên mặt đất kia, trong nháy mắt, bọn hắn liền đưa được kết luận, Từ Phương cũng không thể trêu vào hai tên Nguyên anh kỳ kia, bọn hắn cũng không thể trêu vào.
Cho nên, những người kia hoặc là tan tác như chim muông, hoặc là khuôn mặt cứng ngắc nở nụ cười lấy lòng.
“Ngươi là ai” Một tên tu sĩ Nguyên anh kỳ nhìn Từ Phương, tiến lên hung hãn nói.
Mặc dù Từ Phương đã làm ra vẻ nhượng bộ, nhưng mà cũng không khiến bọn hắn không nhìn đến Từ Phương nữa, ngược lại bắt đầu gây sự với Từ Phương.
“Ta là ai, ngươi chưa cần thiết phải biết, ngươi chỉ cần biết, thừa dịp ta còn chưa nổi nóng, mau chóng rời đi!"
Từ Phương sắc mặt biến lạnh, hắn lùi bước, chẳng qua là cảm thấy chuyện không liên quan đến hắn, không cần thiết đi tìm phiền toái, nhưng hắn không sợ những người này.
Hai tên tu sĩ Nguyên anh kỳ nhìn nhau, bỗng nhiên trong tay bọn hắn nhanh chóng ngưng kết ra một đạo linh khí, nhanh chóng đập về phía chán Từ Phương.
“Xin lỗi, ngươi nhìn thấy chuyện ngươi không nên nhìn thấy, cho nên địa ngục mới là nơi ngươi nên đến Còn chưa dứt lời, nắm đấm của hai tên Nguyễn anh kỳ đã chỉ cách đầu của Từ Phương khoảng một phân.
“Ài, trên thế giới này, lúc nào cũng có người thích tự tìm đường chết, ta đã nói rồi, ta có thể coi như cái gì cũng không biết, ngươi tại sao còn muốn tới tìm đường chết.
Từ Phương âm thầm thở dài, đại thủ vung ra, vững vàng giữ lấy cổ tay của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Hai tu sĩ Nguyên anh kỳ, lập tức bất động, không cách nào chuyển động được một phân một tấc.
Trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên, cổ tay Từ Phương hơi dùng sức, xoạt xoạt một tiếng, cổ tay hai người bọn họ đồng thời đứt gãy.
"A......"
Hai tu sĩ Nguyên anh kỳ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Oanh......!
Một cỗ linh khí bá đạo xông vào kinh mạch của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tùy ý du tẩu phá hoại, hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ phù một tiếng khạc ra một búng máu, toàn thân kinh mạch bị xé rách mà chết.
Ngay cả nguyên anh của bọn họ cũng không thể trốn qua một kiếp, trong nháy mắt bị phá nát bấy.
“Đã nói ta không quan tâm chuyện của các ngươi, tại sao còn muốn gây chuyện với ta.
Từ Phương nhìn hai lão quái vật Nguyên anh kỳ nằm trên đất, lạnh lùng vừa cười vừa nói.
Những tên Kim Đan kỳ vừa rồi chuẩn bị trốn chạy nhìn hai tên Nguyên Anh kỳ chết đi, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Cái này, lợi hại, đây chính là Nguyên Anh kỳ, cứ thế mà chết đi”
“Đúng vậy, quả thực rất lợi hại.
Những tên Kim Đan kỳ vừa rồi chuẩn bị trốn chạy nhìn hai tên Nguyên Anh kỳ chết đi, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Cái này, lợi hại, đây chính là Nguyên Anh kỳ, cứ thế mà chết đi.
“Đúng vậy, quả thực rất lợi hại.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong con ngươi nhìn về phía Từ Phương tràn đầy sùng bái.
Từ Phương nhìn qua nữ nhân nằm trên đất kia, lúc này Từ Phương mới phát hiện, nữ nhân này thật đẹp, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng rất nóng bỏng.
Chỉ là, nữ nhân này, nội thương vô cùng nghiêm trọng, toàn bộ nội tạng bị lệch vị trí, vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt.
“Con mẹ nó, còn trúng độc, quá độc ác.
Từ Phương cẩn thận quan sát nữ nhân này, không nhịn được nói.
Nữ nhân này, cơ thể đã hỏng bét rồi, đạt đến cực hạn, không quá vài phút nữa sẽ đi đời.
Đương nhiên, có Từ Phương ở nơi này, loại tình huống này sẽ không thể xảy ra.
Lấy ra một bình linh dược, tiếp đó đút vào trong miệng của nữ nhân.
Vết thương trên người nữ nhân này dần liền lại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Sau một phút, nữ nhân liền tỉnh lại.
“Hai người kia đâu.
Nữ nhân kia hỏi, mặc dù vết thương trên người nàng đã khỏi hết, nhưng vẫn có chút suy yếu.”
..............!
“Bọn họ sao, đều chết cả rồi.
Từ Phương nói.
Sắc mặt người nữ nhân kia trở nên có phần ngơ ngác, hai người kia là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, thế mà đã chết rồi sao?
Rồi nàng ta thấy được cách đó không xa có hai thi thể tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Thi thể vẫn còn hơi ấm, máu cũng vẫn còn đang chảy.
Lúc này, nàng ta cũng phát hiện, vết thương trên người nàng thế mà cũng đã khôi phục được hoàn toàn.
“Tạ ân cứu mạng của đại nhân” Nàng ta vội vàng quỳ trên mặt đất cảm kích nói.
Mặc dù nàng cũng không biết mới vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng mà suy nghĩ thử một chút, cũng chỉ có thể là người trước mặt này có thể cứu nàng.
“Không cần cảm ơn ta, hiện tại không sao rồi, ngươi có thể lựa chọn đi theo ta, cũng có thể tùy ý rời đi, việc này ta không miễn cưỡng.
Từ Phương nói xong liền đi về phía khác, không để ý nữ nhân này.
Ngay lúc này, những tu sĩ Kim Đan kỳ đều hái số lượng lớn linh dược đưa cho Từ Phương.
Hiển nhiên là vừa rồi nhìn thấy Từ Phương một chiêu liền giết cả một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đã tin phục rằng đây là một lão tiền bối rất lợi hại.
Một lão tiền bối lợi hại như vậy, đương nhiên không cần phải nói đùa với đám Kim Đan kỳ bọn họ.
Cho nên, mặc dù trong lòng vẫn vô cùng nghi hoặc, không biết Từ Phương lấy những vật này rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng mà bọn họ vẫn nghe lời đi hái không ít “cỏ dại” cho Từ Phương.
Từ Phương cũng nói lời giữ lời, chỉ cần những người này mang đến cho Từ Phương càng nhiều linh dược, Từ Phương sẽ cho bọn họ một số lượng đan dược nhất định.
Những người này sau khi lấy được đan dược, quả thật càng hưng phấn đi hái linh dược.
Từ Phương nhìn linh dược chồng chất như núi bên cạnh mình, tâm tình có chút phức tạp.
Nhưng mà, bất kể như thế nào, nếu những linh dược này được luyện chế thành đan dược, nhất định có thể làm cho một nhóm lớn đệ tử Thiên lam tông tăng cao tu vi.
Bây giờ, tại một nơi khác.
Trong một căn phòng trang nghiêm, có một giá đỡ màu đen dựa sát vào tường, trên kệ có những viên đá tròn trong suốt như pha lê to bằng đầu người được sắp xếp ngay ngắn trong từng ô nhỏ.
Đây đều là sinh mệnh châu, mỗi một viên là một số mệnh của một người.
Mệnh châu sáng đại biểu cho nhân sinh thịnh vượng, chưa từng xuất hiện vấn đề gì.
Còn mệnh châu đang ảm đạm xuống có nghĩa là người mang số mệnh tương ứng đang gặp phải uy hiếp lớn, ví dụ như tu sĩ bị thương nặng.
Nhưng mà còn có một loại tình huống càng nghiêm trọng hơn, nếu như mệnh châu vỡ vụn, như vậy tu sĩ đã thần hồn câu diệt, chết không thể chết thêm.
Một lão đầu tóc bạc hoa râm nhìn hai viên mệnh châu đã nát, sắc mặt đầy hàn ý.
“Tại sao có thể như vậy, không phải đã không có sơ hở nào sao?” Bỗng nhiên, lão ta tức giận gầm thét một tiếng, toàn thân tức giận đến run rẩy.
Hai tay nắm chặt hung hăng vỗ tan cái bàn gỗ đàn bên cạnh.
Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mệnh châu mới nãy còn đang rất bình thường, vậy mà chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai viên mệnh châu trực tiếp vỡ vụn.
Xảy ra tình huống như vậy, cũng chỉ có duy nhất một khả năng, hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó đều đã chết.
“Hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều là cường giả, sao lại chết nhanh vậy?” Bên cạnh lão giả, Quý Thái có chút run rẩy nói, hắn ta cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ chết trong thời gian quá ngắn, khiến hắn ta không thể tin được.
“Thế nào, nếu bọn họ không chết, vì sao mệnh châu của bọn họ đều nát.
Lão giả có chút bất đắc dĩ, lão ta đương nhiên cũng hi vọng hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia chưa chết, mà chỉ là mệnh châu xuất hiện vấn đề.
Thế nhưng, khả năng này cơ bản chưa từng xuất hiện từ khi mệnh châu sinh ra đến bây giờ.
“Chẳng lẽ là người bên đó cứu được nữ nhân kia rồi?” Quý Thái đoán ra một khả năng.
Vẻ mặt lão giả tâm tình bất định, bỗng nhiên, ông ta nói: “Ngươi thử đến vùng rừng rậm kia xem, xem rốt cuộc là ai làm
“Mặc kệ như thế nào, dám giết người của chúng ta, ta bắt kẻ đó phải trả giá đắt.
Lão giả giận dữ nói.
Trong rừng rậm, Từ Phương ngắm nhìn phương xa, sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Bởi vì, từ trên đỉnh núi, hắn cảm nhận được một cỗ khí tức cường hãn.
Khí tức này là của một loại yêu thú, máu của yêu thú này có thể luyện chế Trúc Cơ đan.
Mặc dù nói ra nghe có chút nực cười, nhưng mà sự thực chính là như vậy, Từ Phương không cảm thấy hứng thú đối với nhiều thứ, nhưng mà, đối với Trúc Cơ đan, hắn lại có hứng thú đến mức cố chấp.
Hắn muốn lên Trúc Cơ! Mà Trúc Cơ đan là loại đan dược duy nhất có thể phụ trợ Luyện Khí kỳ đột phá đến Trúc Cơ kỳ.
Trong thời gian mười vạn năm, mặc dù số lượng Trúc Cơ đan hắn ăn cũng có thể chồng chất thành một ngọn núi.
Nhưng mà hắn vẫn không hề từ bỏ, chỉ cần là gặp được tài liệu có thể luyện chế Trúc Cơ đan, hắn nhất định sẽ ngắt lấy rồi luyện chế Trúc Cơ đan.
“Đi, trên núi có thứ ta muốn, tất cả đi theo ta.
Từ Phương luôn lạnh lùng ổn định, thế mà hơi có chút kích động nói.
Những người khác nghe ra ngữ khí của hắn thì đều liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút kích động.
Theo bọn họ nghĩ, có thể làm cho Từ Phương đại lão kích động như thế, tuyệt đối là một bảo vật.
Tất cả mọi người đều hưng phấn chạy băng băng trong rừng, vài phút sau, bọn họ nhìn thấy Từ Phương kích động đáp xuống bên cạnh một con yêu thú bình thường, ánh mắt hắn nhìn xem yêu thú trông rất giống tên bi3n thái.
Yêu thú này toàn thân đen như mực, hình thể chỉ có lớn bằng khoảng nửa người, bên miệng thì ra một cặp răng nanh thật dài.
Yêu thú này cũng không cường đại, chỉ có tu vi ngang ngửa Trúc Cơ kỳ của nhân loại.
Có thể nói, bọn họ tùy tiện tìm một người đều có thể dễ dàng diệt đi yêu thú này.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Từ Phương đến cùng đang giở trò quỷ gì.
“Lăng Thanh Thù, yêu thú này, ta giao cho ngươi bảo quản, nhớ kỹ, đừng để nó chết.
Từ Phương cố gắng trấn tĩnh lại rồi nói.
Những người khác nghe ra ngữ khí của hắn thì đều liếc mắt nhìn nhau, cũng có chút kích động.
Theo bọn họ nghĩ, có thể làm cho Từ Phương đại lão kích động như thế, tuyệt đối là một bảo vật.
Tất cả mọi người đều hưng phấn chạy băng băng trong rừng, vài phút sau, bọn họ nhìn thấy Từ Phương kích động đáp xuống bên cạnh một con yêu thú bình thường, ánh mắt hắn nhìn xem yêu thú trông rất giống tên bi3n thái.
Yêu thú này toàn thân đen như mực, hình thể chỉ có lớn bằng khoảng nửa người, bên miệng thì ra một cặp răng nanh thật dài.
Yêu thú này cũng không cường đại, chỉ có tu vi ngang ngửa Trúc Cơ kỳ của nhân loại.
Có thể nói, bọn họ tùy tiện tìm một người đều có thể dễ dàng diệt đi yêu thú này.
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Từ Phương đến cùng đang giở trò quỷ gì.
“Lăng Thanh Thù, yêu thú này, ta giao cho ngươi bảo quản, nhớ kỹ, đừng để nó chết.
Từ Phương cố gắng trấn tĩnh lại rồi nói.
Sở dĩ không thể để cho yêu thú này chết, một là bởi vì máu của yêu thú này chỉ có thể tươi mới có tác dụng.
Nếu nó chết, yêu huyết sẽ mất dần dược hiệu trong vòng một canh giờ.
Lăng Thanh Thù ngơ ngác gật đầu, trong lòng có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ con yêu thú trông bình thường không có gì lạ này là thần thú gì đó?
Lăng Thanh Thù có nhớ lần trước Từ Lão Tổ thấy cả Vân thú cũng không kích động.
.