Lão Tổ Xuất Quan
Chương 46: Hai thiên tài
Hai tỷ đệ này, tỷ tỷ khoảng mười ba tuổi, quần áo rách rưới cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của cô bé, có thể thấy rằng tương lai sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Còn đệ đệ, khoảng tám tuổi, tuy trông vô cùng thê thảm, nhưng con người lại vô cùng trong sáng, để lộ ra vẻ nghị lực vững vàng.
Hai người này tố chất nghịch thiên, đều là nhân vật thiên tài của luyện dược.
Bọn họ để một cái chén trên mặt đất, rồi quỳ ở đó ăn xin. Hai thiên tài như vậy mà lại không có ai phát hiện ra, mà lại để hai đứa nhỏ ăn xin sao?
Từ Phương cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Từ Phương đi tới, lấy ra một thanh kẹo màu đỏ, đưa cho hai đứa nhỏ.
"Ăn đi."
"Cảm ơn ạ." Hai tỷ đệ này vội nói cảm ơn, rồi dập đầu với Từ Phương một cái. sau đó liền gặm thanh kẹo.
Nhìn bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến của hai người họ, chắc chắn đã bị đói rất lâu.
Từ Phương cười hì hì chờ hai tỷ đệ hai người ăn xong.
"Các ngươi tên là gì."
"Ta tên Lưu Thanh, đệ ấy tên Lưu Minh!" Dáng vẻ tỷ tỷ nói, giọng nói nũng nịu, thật là dễ nghe.
Từ Phương gật đầu, nói ra: "Được, Lưu Thanh đúng không, sau này ngươi đi theo ta nhé."
Từ Phương nói xong, khuôn mặt mỉm cười, không ngờ lần này đến đây xem thôi, lại có thể nhặt được một bảo bối.
Lưu Thanh sững sờ, lui về sau một bước, nhìn Từ Phương một cách đề phòng.
Từ Phương bị ánh mắt này của cô bé làm cho xấu hổ, giây phút này hắn ta cảm thấy mình giống như bọn bán người vậy…
"Ô, người phàm như người cũng biết mua rẻ bán đắt phết đấy chứ." Ngay lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói trêu chọc.
Từ Phương quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Chu Triệt cà lơ phất phơ đi tới. Ánh mắt dừng lại trên người Lưu Thanh, không rời lấy nửa giây, dần dần biến thành ánh mắt dâm đãng.
"Ngươi cút đi." Từ Phương lạnh lùng nói.
"Ô, một người phàm như ngươi, cũng ra vẻ đó ha." Chu Triệt khinh thường nói, cứ mở miệng là người phàm, hoàn toàn không coi trọng Từ Phương.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lưu Thanh, tiếp tục nói:
"Tiểu muội muội, đi theo ta đi, ta bảo đảm để ngươi ăn ngon uống say, sau nay cũng không ai dám đến bắt nạt ngươi nữa, ngươi cảm thấy thế nào."
Ánh mắt Chu Triệt nhìn chăm chú lên người Lưu Thanh.
Ánh mắt dâm đãng, không che giấu được chút nào, khiến người khác thật buồn nôn.
Lưu Thanh kéo Lưu Minh lui về phía sau mấy bước, nói: "Không được, mẹ của ta vẫn đợi ta ở nhà đấy."
Lưu Thanh xong, thì kéo Lưu Minh ở đằng sau rời đi.
Chu Triệt tiến lên, giơ một tay ra, bắt lấy Lưu Thanh, vừa cười vừa nói: "Ta bảo ngươi đi theo ta sẽ được ăn ngon uống say, là diễm phúc của ngươi, sao lại không biết tốt xấu như vậy hả.!"
Lưu Thanh bị Chu Triệt bắt lấy, không thể động đậy được, mặt khá sợ hãi, suýt chút là muốn khóc rồi.
"Ngươi, buông tay ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, ngươi phải chết!" Từ Phương tiến lên, lạnh lùng nói.
Hai tỷ đệ này, Từ Phương đã thu nhận bọn họ làm đồ đệ, Chu Triệt muốn gây khó dễ cho hai người họ, đương nhiên Từ Phương sẽ không khoanh tay mặc kệ.
"Một người phàm như ngươi, ta cho ngươi ba giây, cút sang một bên cho ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết đấy!"
Chu Triệt cũng hung hãn nói.
Trận cãi nhau bên này, đương nhiên đã thu hút mọi người thích hóng chuyện vây xem.
Tất cả mọi người đều không phải mù lòa, sự dâm đãng trong mắt Chu Triệt, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Tuy vậy, nhưng bọn họ vẫn nhôn nháo bàn tán.
"Hai tỷ đệ này, ta đã thấy ở đây nhiều lần rồi, hai đứa nó khổ cực thật đấy, nhiều lần suýt chút nữa là chết đói rồi."
"He he, Chu Triệt coi trọng cô bé kia lắm, cô bé kia thật có phúc, ít nhất sau này cũng không phải đi ăn xin nữa."
"Cái người phàm kia muốn chết thật à, muốn cướp nữ nhân của Chu Triệt đại nhân, ta cược, hắn ta không sống qua nổi hôm nay."
Hai tỷ đệ hai nghe thấy những lời bàn tán của người khác, mặt xám xịt lại.
"Chạy..." Lưu Thanh hô to một tiếng, Lưu Thanh và Lưu Minh bỗng chạy thục mạng ra bên ngoài.
Nhưng, hai người bọn họ là người phàm, làm sao có thể chạy thoát được khỏi tay Chu Triệt tu giả chứ.
Một giây sau, Chu Triệt liền xuất hiện ở sau lưng bọn họ, một tay liền bắt bọn họ đi.
"Ôi, tại sao cứ có người muốn tìm đến cái chết chứ nhỉ." Từ Phương lắc đầu, thở dài một hơi.
Bước ra một bước, trong nháy mắt đã chạy tới sau lưng Chu Triệt.
Ầm...
Từ Phương đấm một chưởng.
Tốc độ một chưởng này cũng không nhanh, nhìn qua không khác gì một chưởng bình thường của người phàm.
Chu Triệt là một tu giả nên rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn một chưởng nhẹ nhàng đánh tới của Từ Phương, khóe miệng để lộ một nụ cười tàn nhẫn.
"Ha ha ha, một người phàm nhỏ nhoi ngươi, mà cũng dám đánh nhau với ta à! Ta nhìn ngươi là không nhịn nổi nữa rồi đấy!" Chu Triệt nói xong, cũng đánh một chưởng về phía Từ Phương.
"Hôm nay ta sẽ để ngươi xem xem, giữa tu giả và người phàm, rốt cuộc khác nhau ở điểm nào!"
Ầm...
Cú đấm của Từ Phương và Chu Triệt, chạm vào nhau.
Răng rắc...
Ngay lúc này, một tiếng tiếng rắc vọng ra.
Cánh tay Chu Triệt, đã bị một chưởng mạnh của Từ Phương đánh gãy luôn tại trận.
"Ha ha, cũng chỉ có như này thôi sao." Từ Phương cười nhạt một tiếng, nói.
"Cái này, chính là điểm khác nhau giữa tu giả và người phàm mà ngươi nói đây sao? Từ Phương vừa nói xong, Chi Triệt phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều bay cả ra ngoài.
Ầm một tiếng, liền đập vào tường, liên tục phá vỡ mấy bức tường, mới từ từ rơi xuống mặt đất.
Lúc này, mọi người xung quanh, đều sợ ngây người ra, một số tu giả vận dụng linh khí đến dò xét tu vi của Từ Phương.
"Hắn không phải người phàm, hắn có tu vi, hắn là tu gia Luyện Khí kỳ."
"M* ki*p, không ngờ hắn, hắn đã che giấu thực lực, ta vẫn còn tưởng hắn là người phàm cơ."
Một số người bàn tán, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Ha ha ha, cứ coi hắn là tu giả đi thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một tu giả Luyện Khí kỳ thôi, đừng quên, vừa rồi người hắn đánh là thầy luyện đan của Dược sơn trang, mà đây chính là Dược sơn trang đó nha."
Người này nói xong, hiện trường yên lặng mấy giây, lúc này mọi người mới phản ứng lại, thi nhau cảm thấy người kia nói cũng có chút đạo lý.
"He he, người này chết chắc rồi."
"Không sai, hắn đánh Chu Triệt, nhưng Chu Triệt lại là đệ tử của tu giả Trúc Cơ Kỳ đó."
Từ Phương nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cảm thấy nực cười.
Một Dược sơn trang cỏn con, nếu Từ Phương muốn diệt hết bọn họ, thì chỉ là chuyện bé tí như đầu ngón tay thôi.
Từ Phương đi tới trước mặt hai tỷ đệ bị dọa cho sợ ngây người này, nói: "Hai người các ngươi, là thiên tài luyện đan, hai người các ngươi, nếu bái ta làm thầy, ta có thể đưa các ngươi đi tới đỉnh cao của thế giới."
Từ Phương nói xong, trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi.
Bây giờ hắn ta cảm thấy, giống như đang dụ dỗ một cô bé vậy.
Đám người hóng chuyện không rõ thực hư câu chuyện thì tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Từ Phương.
Còn tưởng rằng Từ Phương là người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cao thượng gì đó nữa chứ.
Không ngờ cũng chỉ như cái nết của Chu Triệt, chẳng qua cũng chỉ là coi trọng dung mạo của con gái mà thôi.
Còn đệ đệ, khoảng tám tuổi, tuy trông vô cùng thê thảm, nhưng con người lại vô cùng trong sáng, để lộ ra vẻ nghị lực vững vàng.
Hai người này tố chất nghịch thiên, đều là nhân vật thiên tài của luyện dược.
Bọn họ để một cái chén trên mặt đất, rồi quỳ ở đó ăn xin. Hai thiên tài như vậy mà lại không có ai phát hiện ra, mà lại để hai đứa nhỏ ăn xin sao?
Từ Phương cảm thấy không còn gì để nói nữa.
Từ Phương đi tới, lấy ra một thanh kẹo màu đỏ, đưa cho hai đứa nhỏ.
"Ăn đi."
"Cảm ơn ạ." Hai tỷ đệ này vội nói cảm ơn, rồi dập đầu với Từ Phương một cái. sau đó liền gặm thanh kẹo.
Nhìn bộ dạng ăn ngấu ăn nghiến của hai người họ, chắc chắn đã bị đói rất lâu.
Từ Phương cười hì hì chờ hai tỷ đệ hai người ăn xong.
"Các ngươi tên là gì."
"Ta tên Lưu Thanh, đệ ấy tên Lưu Minh!" Dáng vẻ tỷ tỷ nói, giọng nói nũng nịu, thật là dễ nghe.
Từ Phương gật đầu, nói ra: "Được, Lưu Thanh đúng không, sau này ngươi đi theo ta nhé."
Từ Phương nói xong, khuôn mặt mỉm cười, không ngờ lần này đến đây xem thôi, lại có thể nhặt được một bảo bối.
Lưu Thanh sững sờ, lui về sau một bước, nhìn Từ Phương một cách đề phòng.
Từ Phương bị ánh mắt này của cô bé làm cho xấu hổ, giây phút này hắn ta cảm thấy mình giống như bọn bán người vậy…
"Ô, người phàm như người cũng biết mua rẻ bán đắt phết đấy chứ." Ngay lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói trêu chọc.
Từ Phương quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy Chu Triệt cà lơ phất phơ đi tới. Ánh mắt dừng lại trên người Lưu Thanh, không rời lấy nửa giây, dần dần biến thành ánh mắt dâm đãng.
"Ngươi cút đi." Từ Phương lạnh lùng nói.
"Ô, một người phàm như ngươi, cũng ra vẻ đó ha." Chu Triệt khinh thường nói, cứ mở miệng là người phàm, hoàn toàn không coi trọng Từ Phương.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Lưu Thanh, tiếp tục nói:
"Tiểu muội muội, đi theo ta đi, ta bảo đảm để ngươi ăn ngon uống say, sau nay cũng không ai dám đến bắt nạt ngươi nữa, ngươi cảm thấy thế nào."
Ánh mắt Chu Triệt nhìn chăm chú lên người Lưu Thanh.
Ánh mắt dâm đãng, không che giấu được chút nào, khiến người khác thật buồn nôn.
Lưu Thanh kéo Lưu Minh lui về phía sau mấy bước, nói: "Không được, mẹ của ta vẫn đợi ta ở nhà đấy."
Lưu Thanh xong, thì kéo Lưu Minh ở đằng sau rời đi.
Chu Triệt tiến lên, giơ một tay ra, bắt lấy Lưu Thanh, vừa cười vừa nói: "Ta bảo ngươi đi theo ta sẽ được ăn ngon uống say, là diễm phúc của ngươi, sao lại không biết tốt xấu như vậy hả.!"
Lưu Thanh bị Chu Triệt bắt lấy, không thể động đậy được, mặt khá sợ hãi, suýt chút là muốn khóc rồi.
"Ngươi, buông tay ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nếu không, ngươi phải chết!" Từ Phương tiến lên, lạnh lùng nói.
Hai tỷ đệ này, Từ Phương đã thu nhận bọn họ làm đồ đệ, Chu Triệt muốn gây khó dễ cho hai người họ, đương nhiên Từ Phương sẽ không khoanh tay mặc kệ.
"Một người phàm như ngươi, ta cho ngươi ba giây, cút sang một bên cho ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi chết đấy!"
Chu Triệt cũng hung hãn nói.
Trận cãi nhau bên này, đương nhiên đã thu hút mọi người thích hóng chuyện vây xem.
Tất cả mọi người đều không phải mù lòa, sự dâm đãng trong mắt Chu Triệt, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Tuy vậy, nhưng bọn họ vẫn nhôn nháo bàn tán.
"Hai tỷ đệ này, ta đã thấy ở đây nhiều lần rồi, hai đứa nó khổ cực thật đấy, nhiều lần suýt chút nữa là chết đói rồi."
"He he, Chu Triệt coi trọng cô bé kia lắm, cô bé kia thật có phúc, ít nhất sau này cũng không phải đi ăn xin nữa."
"Cái người phàm kia muốn chết thật à, muốn cướp nữ nhân của Chu Triệt đại nhân, ta cược, hắn ta không sống qua nổi hôm nay."
Hai tỷ đệ hai nghe thấy những lời bàn tán của người khác, mặt xám xịt lại.
"Chạy..." Lưu Thanh hô to một tiếng, Lưu Thanh và Lưu Minh bỗng chạy thục mạng ra bên ngoài.
Nhưng, hai người bọn họ là người phàm, làm sao có thể chạy thoát được khỏi tay Chu Triệt tu giả chứ.
Một giây sau, Chu Triệt liền xuất hiện ở sau lưng bọn họ, một tay liền bắt bọn họ đi.
"Ôi, tại sao cứ có người muốn tìm đến cái chết chứ nhỉ." Từ Phương lắc đầu, thở dài một hơi.
Bước ra một bước, trong nháy mắt đã chạy tới sau lưng Chu Triệt.
Ầm...
Từ Phương đấm một chưởng.
Tốc độ một chưởng này cũng không nhanh, nhìn qua không khác gì một chưởng bình thường của người phàm.
Chu Triệt là một tu giả nên rất nhanh đã phản ứng lại, nhìn một chưởng nhẹ nhàng đánh tới của Từ Phương, khóe miệng để lộ một nụ cười tàn nhẫn.
"Ha ha ha, một người phàm nhỏ nhoi ngươi, mà cũng dám đánh nhau với ta à! Ta nhìn ngươi là không nhịn nổi nữa rồi đấy!" Chu Triệt nói xong, cũng đánh một chưởng về phía Từ Phương.
"Hôm nay ta sẽ để ngươi xem xem, giữa tu giả và người phàm, rốt cuộc khác nhau ở điểm nào!"
Ầm...
Cú đấm của Từ Phương và Chu Triệt, chạm vào nhau.
Răng rắc...
Ngay lúc này, một tiếng tiếng rắc vọng ra.
Cánh tay Chu Triệt, đã bị một chưởng mạnh của Từ Phương đánh gãy luôn tại trận.
"Ha ha, cũng chỉ có như này thôi sao." Từ Phương cười nhạt một tiếng, nói.
"Cái này, chính là điểm khác nhau giữa tu giả và người phàm mà ngươi nói đây sao? Từ Phương vừa nói xong, Chi Triệt phun ra một ngụm máu tươi, cả người đều bay cả ra ngoài.
Ầm một tiếng, liền đập vào tường, liên tục phá vỡ mấy bức tường, mới từ từ rơi xuống mặt đất.
Lúc này, mọi người xung quanh, đều sợ ngây người ra, một số tu giả vận dụng linh khí đến dò xét tu vi của Từ Phương.
"Hắn không phải người phàm, hắn có tu vi, hắn là tu gia Luyện Khí kỳ."
"M* ki*p, không ngờ hắn, hắn đã che giấu thực lực, ta vẫn còn tưởng hắn là người phàm cơ."
Một số người bàn tán, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Ha ha ha, cứ coi hắn là tu giả đi thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là một tu giả Luyện Khí kỳ thôi, đừng quên, vừa rồi người hắn đánh là thầy luyện đan của Dược sơn trang, mà đây chính là Dược sơn trang đó nha."
Người này nói xong, hiện trường yên lặng mấy giây, lúc này mọi người mới phản ứng lại, thi nhau cảm thấy người kia nói cũng có chút đạo lý.
"He he, người này chết chắc rồi."
"Không sai, hắn đánh Chu Triệt, nhưng Chu Triệt lại là đệ tử của tu giả Trúc Cơ Kỳ đó."
Từ Phương nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cảm thấy nực cười.
Một Dược sơn trang cỏn con, nếu Từ Phương muốn diệt hết bọn họ, thì chỉ là chuyện bé tí như đầu ngón tay thôi.
Từ Phương đi tới trước mặt hai tỷ đệ bị dọa cho sợ ngây người này, nói: "Hai người các ngươi, là thiên tài luyện đan, hai người các ngươi, nếu bái ta làm thầy, ta có thể đưa các ngươi đi tới đỉnh cao của thế giới."
Từ Phương nói xong, trong lòng trào dâng cảm giác tội lỗi.
Bây giờ hắn ta cảm thấy, giống như đang dụ dỗ một cô bé vậy.
Đám người hóng chuyện không rõ thực hư câu chuyện thì tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Từ Phương.
Còn tưởng rằng Từ Phương là người gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cao thượng gì đó nữa chứ.
Không ngờ cũng chỉ như cái nết của Chu Triệt, chẳng qua cũng chỉ là coi trọng dung mạo của con gái mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương