Lão Tổ Xuất Quan
Chương 80: Nhanh như chớp
"Tha mạng cho các ngươi cũng không phải là không được."
Từ Phương chỉ thản nhiên nói ra câu nói này nhưng mà khi mấy lời này khi vào tai của bọn họ thì không khác gì tiếng Phật vang lên vậy.
"Cảm ơn tiền bối, cám ơn tiền bối."
Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ cung cung kính kính dập đầu lia lịa trước mặt Từ Phương, xem Từ Phương như cha mẹ tái sinh của bọn họ vậy.
"Ta còn chưa nói xong, các ngươi vội gì chứ hả."
Từ Phương thản nhiên nói, khóe miệng nhếch lên cười chế giễu.
Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ vừa mới thả lỏng một chút vậy mà giờ nghe thấy Từ Phương nói vậy thì bây giờ lại quắn đít căng thẳng nhìn Từ Phương.
"Các người muốn sống, cũng được thôi, đánh thắng đồ đệ của ta trước đi đã." Từ Phương chỉ về phía Lăng Thanh Thù nói.
Tu vi của hai người này Từ Phương đều nắm rõ, mặc dù đều là tu giả Nguyên Anh Kỳ nhưng một người là Nguyên Anh Kỳ tầng thứ nhất, người kia là Nguyên Anh Kỳ tầng thứ hai, đều là thuộc Nguyên Anh Kỳ tiền kỳ.
Mà tu vi của Lăng Thanh Thù là Kim Đan Kỳ tầng thứ tám, thuộc Kim Đan Kỳ hậu kỳ.
Mặc dù giữa Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ cũng có một khoảng cách chiến đấu không thể vượt qua, Kim Đan Kỳ cơ bản không có cơ hội đánh thắng được Nguyên Anh Kỳ.
Nhưng mà Lăng Thanh Thù là đồ đệ do một tay Từ Phương đào tạo ra, chiến đấu vượt cấp mặc dù khá gian nan nhưng cũng không phải là không thắng được!
"Tiền bối, chuyện này..."
Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ ngoảnh mặt nhìn nhau mà muốn đổ lệ.
Mặc dù, tu vi của Lăng Thanh Thù chỉ là Kim Đan Kỳ bình thường.
Nhưng mà tu giả Nguyên Anh Kỳ nếu như đánh bại một tu giả Kim Đan Kỳ thì bọn họ không cần đợi Từ Phương gi ết chết thì cũng tự mình cảm thấy xấu hổ muốn đào hố mà nhảy xuống chết cho rồi.
Điều quan trọng là cái tên Kim Đan Kỳ có phải hàng thật giá thật hay không đã kìa.
Bọn họ lúc nãy không phải đã được chứng kiến một tên Từ Phương Luyện Khí Kỳ dạy dỗ ra sao rồi sao.
Từ Phương thoạt nhìn thì căn cơ chưa ổn định, không có kim đan, cũng không có nguyên anh, chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ cặn bã.
Nhưng có trời mới biết, Từ Phương vậy mà lại là một cường giả cảnh giới Động Thiên.
"Sao, các ngươi không muốn thử so tài với đồ đệ của ta sao? Vậy thì ta chỉ có thể làm gỏi các ngươi thôi."
Từ Phương thản nhiên uy hiếp nói, nói rồi trên tay liền xuất ra một thanh linh kiếm.
"Tiền bối, chúng ta nhận lời, chúng ta còn chưa nói gì mà." Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ vẻ mặt đau khổ đáp lại.
...
Ầm…
Đao quang kiếm ảnh, linh khí cuồng bạo tung hoành.
Lăng Thanh Thù và một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ trong số đó giao đấu kịch liệt với nhau.
Từ Phương vừa ăn trái cây vừa quan sát, thỉnh thoảng lại lắc đầu.
Cuộc chiến đã diễn ra được hơn mười mấy phút, Lăng Thanh Thù dùng tu vi Kim Đan Kỳ của mình mạnh mẽ chống đỡ tu giả Nguyên Anh Kỳ, nếu như để người khác biết được thì e rằng bọn họ sẽ ngạc nhiên đến rớt cả tròng mắt ra luôn đó.
Nhưng theo như Từ Phương thấy thì vẫn còn cách xa nhau nhiều lắm.
Theo như Từ Phương quan sát thì thực lực bây giờ của Lăng Thanh Thù hoàn toàn có thể chiến thắng được tên tu giả Nguyên Anh Kỳ này.
Nhưng mà, Lăng Thanh Thù đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, vì vậy khiến cho nàng ta không những không thắng được đối thủ mà còn khiến bản thân rơi vào tình thế khó khăn.
Tuy nhiên, Từ Phương dường như đã quên mất, kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta là sự tích lũy của 10 vạn năm chiến đấu, thì Lăng Thanh Thù làm sao mà so bì được cơ chứ.
Bụp…
Một âm thanh trầm đục truyền đến, tên tu giả Nguyên Anh Kỳ tung một cước đá vào bụng của Lăng Thanh Thù, Lăng Thanh Thù lập tức bị đá bay ngược ra sau.
"Chao ôi...Lăng Thanh Thù, ngươi thua rồi."
Từ Phương thở dài một hơi.
Nếu như những người này đã đánh bại Lăng Thanh Thù rồi thì đương nhiên hắn ta phải giữ đúng lời hứa, thả đám người này đi.
Lăng Thanh thù chật vật từ dưới đất bò dậy, thở hồng hộc dường như nàng ta không phục cho lắm.
"Nếu như các ngươi đã làm được rồi vậy thì các ngươi đi đi..."
Từ Phương còn chưa nói xong thì bỗng nhiên một đạo kiếm quang màu lam từ trên trời giáng xuống, phát ra một tiếng kêu sắc bén, đâm về phía hai tên Nguyên Anh Kỳ kia.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay lên trời.
"Hai bạn nhỏ, không sao chứ."
Chính ngay lúc này, một thanh niên áo trắng từ trên trời bay xuống trước mặt Từ Phương và Lăng Thanh Thù.
"Chuyện này, ngươi giết bọn họ làm gì vậy chứ."
Từ Phương lúng túng sờ sờ mũi, hắn ta đã chuẩn bị thả hai tên kia đi rồi, ai mà ngờ, vậy mà lại có một tên từ trên trời rơi xuống giết sạch sẽ hai tên kia.
"Ta nhìn thấy ánh mắt ba tên này lộ ra vẻ hung ác, cho nên ta liền đi theo, vừa tới đã thấy cô nương đây bị chúng ức hiếp nên tiện tay giế t chết chúng thôi, có vấn đề gì sao?"
Cái tên thanh niên áo trắng cảnh giới Động Thiên này nghi ngờ hỏi.
"Không...Không vấn đề gì." Từ Phương có chút cạn lời nói.
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta nhìn thấy rõ ràng là 3 tên lận mà." Tên thanh niên áo trắng cảnh giới Động Thiên có chút nghi ngờ nói.
"Còn một tên nữa đã chết rồi." Từ Phương thản nhiên nói.
Triệu Bằng lập tức sợ ngây người, không dám tin nhìn Từ Phương.
Ngay lúc này đây hắn mới nhận ra tu vi của Từ Phương chỉ là Luyện Khí Kỳ mà thôi.
Đương nhiên hắn cũng không phải ngu, Từ Phương làm sao có thể chỉ là tu vi Luyện Khí Kỳ được cơ chứ.
"Anh bạn này xin hỏi tu vi của ngươi là gì vậy." Triệu Bằng hỏi.
"Tu vi của ta là Nguyên Anh Kỳ." Từ Phương không kiêu ngạo cũng không tự ti trả lời.
"Ồ, hóa ra là Nguyên Anh Kỳ à." Triệu Bằng gật gật đầu, nếu là Nguyên Anh Kỳ thì nghe cũng hợp lý.
Nhưng hắn nhìn Từ Phương cả buổi lại phát hiện ra bản thân không có cách gì nhìn thấu được tu vi của Từ Phương.
Sao lại có thể như vậy được nhỉ?
Triệu Bằng có chút nghi ngờ, phải biết hắn chính là tu giả cảnh giới Động Thiên đó, cường giả như vậy mà cũng không có cách nào nhìn thấu một tu giả Nguyên Anh Kỳ che giấu thực lực sao?
Hơn nữa Từ Phương đối với một cường giả cảnh giới Động Thiên như hắn lại không có vẻ khúm núm, sợ hãi của một tu giả Nguyên Anh Kỳ nào, mà chỉ mang theo thái độ điềm nhiên không kiêu ngạo không tự ti.
Triệu Bằng thầm nhủ bản thân phải hết sức cảnh giác với người này, cái tên tu vi Luyện Khí Kỳ này thâm sâu khó lường lắm nha.
"Ta đến đây để tìm Thâm Hải Lam Tâm, không biết anh bạn đến đây có phải là có cùng chung mục đích giống như ta." Triệu Bằng hỏi.
Từ Phương lườm hắn một cái rồi nói: "Ngươi thấy sao."
Triệu Bằng có chút lúng túng liền nở một nụ cười gượng, đúng nha, bây giờ người đến đây mặc dù vừa nhiều lại vừa lộn xộn nhưng kỳ thực đều có một mục đích giống nhau mà thôi.
Chính là đến tìm Thâm Hải Lam Tâm.
"Ta ở đây tìm kiếm rất lâu rồi, liền phát hiện ra một số tung tích của Thâm Hải Lam Tâm, nó đang ở một chỗ vô cùng nguy hiểm, bây giờ ta muốn tìm mấy người đồng đội cao cường cùng đi với nhau, không biết anh bạn đây có hứng thú không."
Từ Phương nghe vậy liền sáng mắt lên, cũng không quan tâm liệu có cạm bẫy gì hay không, có bị lừa gạt hay không, hắn ta liền lập tức gật đầu nói:
"Được, ta đi cùng với ngươi."
"Ặc..." Triệu Bằng vốn cứ nghĩ Từ Phương sẽ từ chối, hoặc cũng phải suy nghĩ một lúc, ai ngờ Từ Phương cứ thế mà đồng ý ngay tắp lự.
Cái này không phải là ngu ngốc mà là tự tin vào bản thân một cách quá đáng rồi mà.
Mà càng như thế thì Triệu Bằng lại càng không dám xem thường Từ Phương.
"Anh bạn, chỉ có mấy người chúng ta thì chỉ e cũng vẫn còn khá nguy hiểm, chúng ta còn cần thêm mấy người nữa." Triệu Bằng nói.
"Được." Từ Phương gật gật đầu. "Ngoài ra, ngươi cũng đừng gọi ta là anh bạn nữa, ta nghe khó chịu lắm."
Từ Phương nhìn tên thiếu niên ngoại hình non nớt kia gọi mình một tiếng anh bạn nhỏ mà trong lòng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Từ Phương chỉ thản nhiên nói ra câu nói này nhưng mà khi mấy lời này khi vào tai của bọn họ thì không khác gì tiếng Phật vang lên vậy.
"Cảm ơn tiền bối, cám ơn tiền bối."
Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ cung cung kính kính dập đầu lia lịa trước mặt Từ Phương, xem Từ Phương như cha mẹ tái sinh của bọn họ vậy.
"Ta còn chưa nói xong, các ngươi vội gì chứ hả."
Từ Phương thản nhiên nói, khóe miệng nhếch lên cười chế giễu.
Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ vừa mới thả lỏng một chút vậy mà giờ nghe thấy Từ Phương nói vậy thì bây giờ lại quắn đít căng thẳng nhìn Từ Phương.
"Các người muốn sống, cũng được thôi, đánh thắng đồ đệ của ta trước đi đã." Từ Phương chỉ về phía Lăng Thanh Thù nói.
Tu vi của hai người này Từ Phương đều nắm rõ, mặc dù đều là tu giả Nguyên Anh Kỳ nhưng một người là Nguyên Anh Kỳ tầng thứ nhất, người kia là Nguyên Anh Kỳ tầng thứ hai, đều là thuộc Nguyên Anh Kỳ tiền kỳ.
Mà tu vi của Lăng Thanh Thù là Kim Đan Kỳ tầng thứ tám, thuộc Kim Đan Kỳ hậu kỳ.
Mặc dù giữa Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ cũng có một khoảng cách chiến đấu không thể vượt qua, Kim Đan Kỳ cơ bản không có cơ hội đánh thắng được Nguyên Anh Kỳ.
Nhưng mà Lăng Thanh Thù là đồ đệ do một tay Từ Phương đào tạo ra, chiến đấu vượt cấp mặc dù khá gian nan nhưng cũng không phải là không thắng được!
"Tiền bối, chuyện này..."
Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ ngoảnh mặt nhìn nhau mà muốn đổ lệ.
Mặc dù, tu vi của Lăng Thanh Thù chỉ là Kim Đan Kỳ bình thường.
Nhưng mà tu giả Nguyên Anh Kỳ nếu như đánh bại một tu giả Kim Đan Kỳ thì bọn họ không cần đợi Từ Phương gi ết chết thì cũng tự mình cảm thấy xấu hổ muốn đào hố mà nhảy xuống chết cho rồi.
Điều quan trọng là cái tên Kim Đan Kỳ có phải hàng thật giá thật hay không đã kìa.
Bọn họ lúc nãy không phải đã được chứng kiến một tên Từ Phương Luyện Khí Kỳ dạy dỗ ra sao rồi sao.
Từ Phương thoạt nhìn thì căn cơ chưa ổn định, không có kim đan, cũng không có nguyên anh, chỉ là một tên Luyện Khí Kỳ cặn bã.
Nhưng có trời mới biết, Từ Phương vậy mà lại là một cường giả cảnh giới Động Thiên.
"Sao, các ngươi không muốn thử so tài với đồ đệ của ta sao? Vậy thì ta chỉ có thể làm gỏi các ngươi thôi."
Từ Phương thản nhiên uy hiếp nói, nói rồi trên tay liền xuất ra một thanh linh kiếm.
"Tiền bối, chúng ta nhận lời, chúng ta còn chưa nói gì mà." Hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ vẻ mặt đau khổ đáp lại.
...
Ầm…
Đao quang kiếm ảnh, linh khí cuồng bạo tung hoành.
Lăng Thanh Thù và một tên tu giả Nguyên Anh Kỳ trong số đó giao đấu kịch liệt với nhau.
Từ Phương vừa ăn trái cây vừa quan sát, thỉnh thoảng lại lắc đầu.
Cuộc chiến đã diễn ra được hơn mười mấy phút, Lăng Thanh Thù dùng tu vi Kim Đan Kỳ của mình mạnh mẽ chống đỡ tu giả Nguyên Anh Kỳ, nếu như để người khác biết được thì e rằng bọn họ sẽ ngạc nhiên đến rớt cả tròng mắt ra luôn đó.
Nhưng theo như Từ Phương thấy thì vẫn còn cách xa nhau nhiều lắm.
Theo như Từ Phương quan sát thì thực lực bây giờ của Lăng Thanh Thù hoàn toàn có thể chiến thắng được tên tu giả Nguyên Anh Kỳ này.
Nhưng mà, Lăng Thanh Thù đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, vì vậy khiến cho nàng ta không những không thắng được đối thủ mà còn khiến bản thân rơi vào tình thế khó khăn.
Tuy nhiên, Từ Phương dường như đã quên mất, kinh nghiệm chiến đấu của hắn ta là sự tích lũy của 10 vạn năm chiến đấu, thì Lăng Thanh Thù làm sao mà so bì được cơ chứ.
Bụp…
Một âm thanh trầm đục truyền đến, tên tu giả Nguyên Anh Kỳ tung một cước đá vào bụng của Lăng Thanh Thù, Lăng Thanh Thù lập tức bị đá bay ngược ra sau.
"Chao ôi...Lăng Thanh Thù, ngươi thua rồi."
Từ Phương thở dài một hơi.
Nếu như những người này đã đánh bại Lăng Thanh Thù rồi thì đương nhiên hắn ta phải giữ đúng lời hứa, thả đám người này đi.
Lăng Thanh thù chật vật từ dưới đất bò dậy, thở hồng hộc dường như nàng ta không phục cho lắm.
"Nếu như các ngươi đã làm được rồi vậy thì các ngươi đi đi..."
Từ Phương còn chưa nói xong thì bỗng nhiên một đạo kiếm quang màu lam từ trên trời giáng xuống, phát ra một tiếng kêu sắc bén, đâm về phía hai tên Nguyên Anh Kỳ kia.
Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt, hai tên tu giả Nguyên Anh Kỳ còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay lên trời.
"Hai bạn nhỏ, không sao chứ."
Chính ngay lúc này, một thanh niên áo trắng từ trên trời bay xuống trước mặt Từ Phương và Lăng Thanh Thù.
"Chuyện này, ngươi giết bọn họ làm gì vậy chứ."
Từ Phương lúng túng sờ sờ mũi, hắn ta đã chuẩn bị thả hai tên kia đi rồi, ai mà ngờ, vậy mà lại có một tên từ trên trời rơi xuống giết sạch sẽ hai tên kia.
"Ta nhìn thấy ánh mắt ba tên này lộ ra vẻ hung ác, cho nên ta liền đi theo, vừa tới đã thấy cô nương đây bị chúng ức hiếp nên tiện tay giế t chết chúng thôi, có vấn đề gì sao?"
Cái tên thanh niên áo trắng cảnh giới Động Thiên này nghi ngờ hỏi.
"Không...Không vấn đề gì." Từ Phương có chút cạn lời nói.
"Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta nhìn thấy rõ ràng là 3 tên lận mà." Tên thanh niên áo trắng cảnh giới Động Thiên có chút nghi ngờ nói.
"Còn một tên nữa đã chết rồi." Từ Phương thản nhiên nói.
Triệu Bằng lập tức sợ ngây người, không dám tin nhìn Từ Phương.
Ngay lúc này đây hắn mới nhận ra tu vi của Từ Phương chỉ là Luyện Khí Kỳ mà thôi.
Đương nhiên hắn cũng không phải ngu, Từ Phương làm sao có thể chỉ là tu vi Luyện Khí Kỳ được cơ chứ.
"Anh bạn này xin hỏi tu vi của ngươi là gì vậy." Triệu Bằng hỏi.
"Tu vi của ta là Nguyên Anh Kỳ." Từ Phương không kiêu ngạo cũng không tự ti trả lời.
"Ồ, hóa ra là Nguyên Anh Kỳ à." Triệu Bằng gật gật đầu, nếu là Nguyên Anh Kỳ thì nghe cũng hợp lý.
Nhưng hắn nhìn Từ Phương cả buổi lại phát hiện ra bản thân không có cách gì nhìn thấu được tu vi của Từ Phương.
Sao lại có thể như vậy được nhỉ?
Triệu Bằng có chút nghi ngờ, phải biết hắn chính là tu giả cảnh giới Động Thiên đó, cường giả như vậy mà cũng không có cách nào nhìn thấu một tu giả Nguyên Anh Kỳ che giấu thực lực sao?
Hơn nữa Từ Phương đối với một cường giả cảnh giới Động Thiên như hắn lại không có vẻ khúm núm, sợ hãi của một tu giả Nguyên Anh Kỳ nào, mà chỉ mang theo thái độ điềm nhiên không kiêu ngạo không tự ti.
Triệu Bằng thầm nhủ bản thân phải hết sức cảnh giác với người này, cái tên tu vi Luyện Khí Kỳ này thâm sâu khó lường lắm nha.
"Ta đến đây để tìm Thâm Hải Lam Tâm, không biết anh bạn đến đây có phải là có cùng chung mục đích giống như ta." Triệu Bằng hỏi.
Từ Phương lườm hắn một cái rồi nói: "Ngươi thấy sao."
Triệu Bằng có chút lúng túng liền nở một nụ cười gượng, đúng nha, bây giờ người đến đây mặc dù vừa nhiều lại vừa lộn xộn nhưng kỳ thực đều có một mục đích giống nhau mà thôi.
Chính là đến tìm Thâm Hải Lam Tâm.
"Ta ở đây tìm kiếm rất lâu rồi, liền phát hiện ra một số tung tích của Thâm Hải Lam Tâm, nó đang ở một chỗ vô cùng nguy hiểm, bây giờ ta muốn tìm mấy người đồng đội cao cường cùng đi với nhau, không biết anh bạn đây có hứng thú không."
Từ Phương nghe vậy liền sáng mắt lên, cũng không quan tâm liệu có cạm bẫy gì hay không, có bị lừa gạt hay không, hắn ta liền lập tức gật đầu nói:
"Được, ta đi cùng với ngươi."
"Ặc..." Triệu Bằng vốn cứ nghĩ Từ Phương sẽ từ chối, hoặc cũng phải suy nghĩ một lúc, ai ngờ Từ Phương cứ thế mà đồng ý ngay tắp lự.
Cái này không phải là ngu ngốc mà là tự tin vào bản thân một cách quá đáng rồi mà.
Mà càng như thế thì Triệu Bằng lại càng không dám xem thường Từ Phương.
"Anh bạn, chỉ có mấy người chúng ta thì chỉ e cũng vẫn còn khá nguy hiểm, chúng ta còn cần thêm mấy người nữa." Triệu Bằng nói.
"Được." Từ Phương gật gật đầu. "Ngoài ra, ngươi cũng đừng gọi ta là anh bạn nữa, ta nghe khó chịu lắm."
Từ Phương nhìn tên thiếu niên ngoại hình non nớt kia gọi mình một tiếng anh bạn nhỏ mà trong lòng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương