Lấy Thân Trả Nợ
Chương 2
10
Chuyện phía sau thuận lợi tiến triển.
Lương Duật Hành hay để ý cảm nhận của tôi, ân cần đến mức làm cho tôi nghĩ rằng tôi là cô người yêu được hắn nâng niu trong lòng bàn tay.
Có lúc tôi không để ý nên không biết.
Lương Duật Hành vào lúc tôi không để ý đã kéo dải lụa bịt mắt xuống.
Trong phòng ngủ hắn nhìn mặt tôi.
Từ mi tâm của tôi hôn xuống.
Ngày hôm sau khi tôi mở mắt ra, phát hiện mình đã được thay áo ngủ sạch sẽ mềm mại.
Bên kia giường trống không.
Dường như tất cả những gì xảy ra tối qua chỉ là ảo giác.
Tôi khó khăn đứng dậy rửa mặt, lúc xuống lầu dùng cơm.
Chú Châu nói cho tôi biết, Lương Duật Hành đã dựa theo hợp đồng, xong chuyện nên rời đi rồi.
Tôi ngồi xuống bàn ăn.
Nghĩ đến tối hôm qua hắn làm việc.
Nghĩ đến cuối cùng mình không khống chế được mà cuốn vào theo.
Sau gáy có chút nóng lên.
“Đưa tiền cho hắn chưa?”
“Một phần ba đã được trả theo thỏa thuận, phần còn lại sẽ được trả cho hắn sau khi cô chắc chắn có thai.”
Tôi gật đầu không nói thêm gì nữa.
11
Khách sạn InterContinental.
Lương Duật Hành đã sớm thay bộ quần áo giá rẻ trên người.
Hắn bơi ở bể bơi riêng trên tầng cao nhất.
Quản gia đã chờ ở phòng khách.
“Bà chủ biết được mấy ngày nay cậu ở thành phố, buổi tối muốn cùng cậu cùng nhau ăn cơm.”
Lương Duật Hành tiện tay ném khăn tắm qua một bên, mỉm cười một tiếng: “Chứ không phải lại muốn chuốc thuốc tôi chứ?”
“Năm nay cậu chủ đã ngoài 28 tuổi, cũng không trách bà chủ có chút sốt ruột.”
Lương Duật Hành đi tới trước tủ lạnh tiện tay lấy một chai nước.
Mái tóc đen ướt đẫm xõa tự do, lộ ra cái trán vuông cùng lông mày dài.
“Gấp cái gì, qua vài ngày nữa, nói không chừng bà ấy sẽ được lên chức bà nội.”
Lương Duật Hành uống một ngụm nước, đối với quản gia từ nhỏ nhìn mình lớn lên trêu chọc một câu.
Quản gia hoảng sợ: “Đại thiếu gia của tôi, cậu cũng không thể chơi lớn như vậy.”
“Hai nhà Trần Lương chúng ta chỉ có một cháu đích tôn là cậu, con của cậu tương lai còn quý hơn cả cục vàng, sao có thể tùy tiện như vậy…”
“Vợ tương lai của cậu khi lấy về cũng phải thật hoành tráng!”
“Đương nhiên tôi biết.”
Lương Duật Hành ngồi xuống sô pha cụp mắt nhìn vết răng còn rõ ràng trên cánh tay trái.
Nghĩ đến đêm hôm đó khuôn mặt dần dần nhuốm vẻ ôn nhu.
12
Chuyện không như ý muốn.
Kỳ kinh nguyệt chỉ muộn một ngày rồi lại đến như thường lệ.
Tôi từ toilet đi ra ngồi trên sô pha không khỏi có chút chán nản.
Trong khoảng thời gian này phong ba bên ngoài càng lớn, mà ông nội đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Bác sĩ nói nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ một tháng.
Tôi gọi chú Châu tới.
“Liên hệ Lương Duật Hành một chút, tháng sau thử lại lần nữa đi.”
“Vâng, cô chủ.”
Tôi đứng lên đi ra ngoài vài bước rồi lại dừng lại nhìn về phía chú Châu.
“Đem quy định trong hợp đồng nói lại với hắn lần nữa.”
Nếu không phải không muốn một lần nữa đối mặt với một người đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Tôi hẳn là sẽ không tìm tới Lương Duật Hành nữa.
Dù sao đêm đó hắn cũng không chỉ làm có một lần.
13
Một ngày trước khi gặp lại Lương Duật Hành.
Tôi gặp Chu Gia Thuật trong một bữa tiệc.
Làm cho tôi ngạc nhiên là hắn không mang theo vợ sắp cưới Tiểu Duy kia.
Sau khi nhìn thấy hắn từ xa tôi liền dời tầm mắt.
Hôm nay là sinh nhật bác Tống – một người bạn của cha mẹ tôi.
Tôi lựa chọn tham gia cũng là muốn cùng bạn cũ của cha mẹ qua lại một chút, biết đâu sau này sẽ nhờ vả tới.
Chỉ là tôi vẫn quá ngây thơ.
Đạo lý thương trường tôi đã sớm hiểu rõ.
Nhưng trải nghiệm hôm nay đúng là thực tế hơn.
Trước kia mặc dù là yêu đương giấu kín với Chu Gia Thuật, nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió.
Ba năm kia, đúng là tôi nhờ Chu Gia Thuật mới có thể có một tấc đất đứng vững.
Nhưng giờ Chu Gia Thuật tuyên bố kết hôn, tôi là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa.
Ai còn có thể để tôi vào mắt.
Ly rượu nâng lên, tôi xấu hổ đứng đó hồi lâu.
Vừa rồi bác gái Tống giống như là vừa mới nhìn thấy tôi, cùng tôi chạm ly.
Nhưng hiển nhiên không có ý muốn nói chuyện với tôi.
Tôi tự nhiên cũng sẽ không tự đi tìm sự mất mặt.
Mời rượu xong liền đi đến một góc yên tĩnh.
Bị người ta không nể mặt như vậy, tâm tình của tôi thật sự là rất khó chịu.
Liền uống thêm mấy ly.
Chẳng biết Chu Gia Thuật đã đi tới từ lúc nào.
“Hứa Nhan.”
Hắn trước sau như một cao cao tại thượng đánh giá tôi.
Nhưng tôi lại không giống như trước nữa, cẩn thận từng li từng tí muốn duy trì quan hệ với hắn.
“Chu tổng.”
Tôi lạnh nhạt chào hỏi sau đó liền đứng dậy rời đi.
Chu Gia Thuật lại ngăn cản tôi.
“Hứa Nhan, mấy ngày hôm trước tôi đi thăm ông nội, tình huống của ông ấy không tốt lắm.”
“Ừ, bác sĩ đã nói chuyện với tôi rồi.”
Giọng Chu Gia Thuật ôn hòa hơn vài phần: “Hứa Nhan, sự việc gần đây của Hứa gia tôi cũng nghe nói…”
“Chu tổng muốn nói gì?”
Tôi bình tĩnh rồi lại xa cách nhìn Chu Gia Thuật.
Thời niên thiếu tôi thật sự rất ngây thơ rất ngốc.
Tôi tưởng chúng tôi quen nhau từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Tôi cho rằng Hứa gia đối với bọn họ có đại ân, nhất định hắn sẽ đối xử tử tế với tôi, đối xử tốt với tôi.
Nhưng tôi lại hoàn toàn xem nhẹ rồi, ân tình cũng không thể trói buộc hắn.
Mà Hứa gia chúng tôi lấy điều đó để ép buộc Chu gia giúp đỡ, cũng là việc làm của *tiểu nhân.
*Tiểu nhân có thể chỉ: Những người hay soi mói, chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt.
Lại nói Chu Gia Thuật cũng không tính là không xứng đáng với tôi.
Dù sao chuyện tình cảm chưa bao giờ có thể miễn cưỡng.
14
Chu Gia Thuật chậm rãi tiến lên một bước nhẹ nhàng cầm tay tôi.
“Hứa Nhan, nếu cô không bướng bỉnh như vậy, tôi chắc chắn sẽ giúp cô.”
“Giúp tôi?”
“Đúng vậy, dù sao mạng của ông cháu chúng tôi cũng là do Hứa gia các người cứu.”
Chu Gia Thuật nở nụ cười: “Mấy ngày nay tôi đều chờ cô chịu thua.”
“Hứa Nhan, dù sao chúng ta cũng có nhiều năm tình cảm như vậy, tôi cũng sẽ không thật sự mặc kệ sự sống chết của cô.”
“Chu Gia Thuật, anh nói thẳng đi, rốt cuộc anh muốn thế nào.”
“Tôi sẽ không cưới cô, nhưng chúng ta có thể duy trì mối quan hệ như trước kia.”
Tôi nhìn Chu Gia Thuật.
Dù sao đêm hôm đó hắn cầu hôn Tiểu Duy, tận tâm như vậy, thâm tình như vậy, cảm động trời đất.
Thì ra cũng chỉ là diễn trò.
“Anh đã có vợ sắp cưới rồi.”
“Vậy thì sao, những người trong giới này, ai không có người bên ngoài chứ?”
Chu Gia Thuật kiêu căng lại tự phụ nhìn tôi: “Hứa Nhan, hiện giờ Hứa gia đang ở trong hoàn cảnh như vậy, cô biết lựa chọn thế nào rồi đấy.”
“Ở bên tôi chỉ có lợi cho cô…”
“Chu Gia Thuật.”
Tôi ngắt lời hắn với vẻ ghê tởm.
“Trước hôm nay, tôi thật sự một chút cũng không hận anh, ngược lại tôi còn đang nghĩ Hứa gia chúng tôi làm như vậy có quá tiểu nhân không?”
“Nhưng hiện tại tôi không nghĩ như vậy.”
“Hứa Nhan……”
“Anh chính là một tên thối nát không hơn không kém.”
“Nếu người Hứa gia chúng tôi biết người mình cứu là kẻ cặn bã như vậy, nhất định vô cùng hối hận khi đã giơ tay cứu giúp.”
“Hứa Nhan, hiện tại chống đối với tôi cô chỉ có thiệt.”
“Cô nghĩ lại tâm huyết của cha mẹ cô đi, nếu quả thật chôn vùi trong tay cô, bọn họ dưới suối vàng biết…”
“Nếu cha mẹ tôi biết tôi làm tình nhân của anh mới giữ được công ty, dưới suối vàng bọn họ nhất định sẽ không tha thứ cho tôi mới đúng.”
“Hứa Nhan, tốt nhất cô nên nghĩ cho rõ.”
“Cô biết đấy, tôi sẽ không cho cô cơ hội thứ ba.”
Tôi cầm ly rượu lên, trực tiếp hất lên mặt hắn: “Cút!”
Sắc mặt Chu Gia Thuật tái mét, hiển nhiên là tức giận.
Tôi thậm chí đã chuẩn bị tinh thần hắn sẽ ra tay đánh tôi.
Dù sao hắn như vậy làm sao chịu đựng sự sỉ nhục này.
“Hứa Nhan, tôi chờ ngày cô hối hận, chờ cô trở về khóc lóc cầu xin tôi.”
Chu Gia Thuật nói xong xoay người rời đi.
Xung quanh mọi người bàn luận ầm ĩ.
Tôi đứng tại chỗ, làm như không nghe thấy, xoay người đi ra ngoài.
15
Vừa mới ngồi lên xe, chú Châu gọi điện thoại tới.
“Cô chủ, người đã tới rồi.”
“Biết rồi, tôi sẽ trở về.”
Tôi cúp điện thoại, nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ xe.
Nếu như đêm nay vẫn không thể thuận lợi mang thai, thời gian cho tôi thật sự không nhiều lắm.
Xe dừng ở dưới lầu biệt thự.
Trong phòng ngủ của tôi đã sáng đèn rồi.
Tôi xuống xe, không cho mọi người đỡ, một mình lảo đảo lên lầu.
Lương Duật Hành giống như lần trước bịt mắt, yên tĩnh ngồi ở trên sô pha.
Tôi đẩy cửa ra tựa vào lưng cửa, có chút đánh giá hắn.
Tối nay có lẽ là do uống rất nhiều rượu, cảm xúc bỗng nhiên mất khống chế.
“Cô chủ?”
Lương Duật Hành chắc là nghe được âm thanh tôi đẩy cửa.
Hắn quay mặt cách lớp tơ lụa kia nhìn về phía tôi.
Tôi từng bước từng bước đi qua, ánh mắt cũng dừng ở trên mặt hắn.
Trong không khí tràn ngập mùi thơm sau khi tắm rửa.
Quần áo trên người hắn rõ ràng không phải của hắn, chắc là chú Châu chuẩn bị.
Rõ ràng rất hợp với hắn.
Lương Duật Hành đứng lên.
Hắn cao hơn tôi một cái đầu.
Nhất là bây giờ tôi đã đá văng giày cao gót của mình.
Lúc đứng ở trước mặt hắn lại cảm giác khí thế của mình có chút không đủ.
Tôi khẽ kiễng chân, đưa tay túm lấy vạt áo hắn.
“Lương Duật Hành, ai cho anh hôn tôi? Ai cho phép?”
“Cô chủ……”
“Anh còn biết tôi là cô chủ, là kim chủ của anh?”
Lương Duật Hành nở nụ cười rất nhẹ.
“Vâng, cô chủ nói không sai, là tôi vượt quá giới hạn.”
“Còn dám không?”
“Không dám.”
Tôi hài lòng vỗ vỗ mặt hắn: “Anh rất nghe lời, tôi rất thích.”
“Cô chủ thích là tốt rồi.”
“Chỉ là……”
Tôi buông tay ra, lui về phía sau một bước, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
“Có phải anh không được?”
“Nếu không tại sao tôi không thể mang thai?”
Tôi nhìn thấy Lương Duật Hành rất rõ ràng giật mình một chút.
“Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng.”
“Nếu như lúc này đây tôi còn không thể mang thai, Lương Duật Hành……”
Tôi lại vỗ vỗ khuôn mặt anh tuấn của hắn: “Tôi, tôi muốn đổi người!”