Lên Giường Rồi Còn Gọi Chú Ư - Chương 4: Lên Giường Rồi Còn Gọi Chú Ư
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:41:42
"Không tin cũng chẳng , sẽ giúp em nhớ từng chi tiết đêm qua."
"Đêm qua kéo dài từ 11 giờ đến 2 giờ sáng."
"Hôm nay vẫn ba tiếng, thiếu một phút nào."
chớp mắt liên tục, há hốc mồm kinh ngạc.
Đến khi Đàm Tư Lễ ấn cửa, kịp ngăn tay đang tháo cúc áo.
Mặt nóng bừng, chậm rãi :
"Không cần ..."
"… nhớ ."
Đàm Tư Lễ vẫn chống một chân lên đùi , mỉm nhạt nhẽo:
"Thật ? Vậy em kể xem tối qua chúng gì?"
Áp lực từ đàn ông mặt vẫn vô cùng mạnh mẽ.
dám ánh mắt đầy lửa giận của .
mở miệng, nhưng chẳng nên lời.
"Cháu gái nhỏ, nếu em nhớ thì để chú giúp em nhớ."
Khi tay Đàm Tư Lễ chạm eo , luống cuống mở lời:
"Làm…"
"Làm gì?"
Anh lạnh lùng truy hỏi, hề nao núng.
còn cách nào khác, vịn vai , nhón chân hôn một cái.
"Chú đừng dọa em nữa, chú nhỏ."
cố nén ngại ngùng, thẳng mắt .
"Em và trai lúc nãy gì hết."
"Em chỉ thích… chú thôi…"
Giọng nhỏ như tiếng vo ve của con muỗi.
Đàm Tư Lễ khẩy, cuối cùng cũng buông lỏng sự kiềm chế với .
"Sau còn dám chạy nữa ?"
lập tức lắc đầu kiên quyết đưa hai tay về phía .
Giọng mềm mại:
"Muốn bế."
"Đừng nũng với ."
Vẻ mặt Đàm Tư Lễ vẫn hẳn dịu , nhưng ngoan ngoãn bế lên.
ôm chặt như một chú gấu túi.
Rồi đặt lên bàn bếp.
Anh chống hai tay lên đùi , mà lên tiếng.
Khi gần như chịu nổi ánh mắt nóng rực của , cuối cùng Đàm Tư Lễ lên tiếng:
"Bạn gái."
Giọng mang chút trêu chọc.
"Hôn một cái nhé?"
cảm thấy cần một cuốn sổ tay hướng dẫn yêu đương dành cho mới bắt đầu để học hỏi, nhỏ nhẹ hỏi:
"Vậy là em hôn hôn em ạ?"
"Em hôn."
Đàm Tư Lễ véo tai , giọng điệu lười biếng.
"Tối qua là chủ động."
"Bây giờ đến lượt em chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/len-giuong-roi-con-goi-chu-u/chuong-4-len-giuong-roi-con-goi-chu-u.html.]
"Chuyện qua , hiểu ?"
gật đầu như hiểu.
Âm thầm ghi nhớ, Đàm Tư Lễ hôn một cái, cũng hôn một cái mới công bằng.
nghiêng gần, nhưng do dự, dừng khi chạm môi.
lúc đang phân vân nên chạm nhẹ hôn sâu như tối qua thì…
Người đàn ông trực tiếp giữ gáy hôn xuống.
Không để kịp suy nghĩ, tách hàm răng , quấn lấy lưỡi .
Trong lúc thở gấp, Đàm Tư Lễ hôn lên chóp mũi , khẽ thì thầm:
"Học thật kỹ nhé, học sinh ngoan."
"Từng… bước một… của việc hôn."
Âm tiết cuối nuốt trong miệng .
chịu đựng nụ hôn mãnh liệt như bão tố của , nhưng trong khoảnh khắc , nhận cũng thành thạo như lời .
Trước khi Đàm Tư Lễ công khai mối quan hệ, ngăn .
nhớ ánh mắt của Đàm hôm đó, định dành thêm chút thời gian chuẩn tâm lý.
điều từng ngờ, đầu tiên phát hiện là Tống Tửu.
Thứ sáu năm ba đại học tiết học cả ngày.
Chiều thứ năm học xong tiết cuối, về nhà.
Mở cửa , bắt gặp cảnh tượng bất ngờ.
Tống Tửu mặc váy ngủ ren, chân trần, ghế sofa xem tivi.
sững hai giây, lấy giọng :
"Sao cô đây ?"
Tống Tửu khẽ nhướng mày, ánh mắt quyến rũ.
"Đương nhiên cho mật khẩu biệt thự, đây một cách chính danh."
"Cháu gái nhỏ, gọi cô thế ?"
thẳng cô , bình tĩnh hỏi:
"Cô đánh lạc hướng , để tưởng là chú nhỏ cho cô mật khẩu chứ gì?"
Có lẽ Tống Tửu ngờ vạch trần ý đồ cô , cũng ngờ tin lời chia rẽ .
Cô ngẩn vài giây, vuốt tóc xoăn, như chuyện gì:
"Sao nghĩ ác độc đến ?"
"Chẳng lẽ vì cô cha từ nhỏ, thiếu thốn tình thương nên mới nghĩ cả thế giới đầy ác ý ?"
Chắc chắn những lời là Đàm cho cô .
Lời từng hồi cấp hai.
Khi , bê thùng rác lớp học đổ lên đầu thằng con trai chế giễu nhất úp thùng rác lên đầu nó.
Vì chuyện đó, giáo viên chủ nhiệm mời phụ hai bên tới để khiển trách.
Lúc đó, Đàm Tư Lễ bước năm tư đại học, khi xong chuyện…
Trước mặt phụ và trong văn phòng, thẳng chân đá thằng đó một cái.
Anh mặc áo hoodie đen, khóe môi lạnh nhếch lên.
"Mày cha thì ?"
"Tao vẫn đá mày thôi."
Anh liếc thằng đó và nó cau mày khó chịu.
"Đồ nhà quê mà lắm chuyện."
Hồi ức lùi , bình tĩnh Tống Tửu, nghiêm túc giải thích:
" cha là sự thật, nhưng thiếu tình thương. Vì chú nhỏ đối xử với , bao giờ để chịu ấm ức."