LIÊN KHAI TỊNH ĐẾ - 6
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:48:35
Thấy và Liên Kiều im lặng, Bùi Cảnh Xuyên tự cho rằng thuyết phục .
"Được , trời cũng muộn, tiện ở lâu."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Ta đây, nhớ bảo phu nhân tăng bạc tiêu vặt cho Thanh Tuyết, ít hơn ."
Nói xong, vung tay áo, ung dung rời .
*
Đến khi và Liên Kiều lấy tinh thần, trong hoa viên chỉ còn hai chúng trừng mắt .
"Tiểu thư..."
Liên Kiều do dự một lúc, nhỏ giọng hỏi:
"Người cảm thấy... hình như Bùi công tử, đầu óc vấn đề ?"
"Đầu óc kiểu , mà cũng đỗ Trạng nguyên ?"
"Nếu thế thì, nếu nô tỳ thi khoa cử, khi cũng đỗ Bảng nhãn, Thám hoa gì đó nhỉ..."
Nói , Liên Kiều ngửa đầu trăng, bắt đầu mộng tưởng viển vông.
Ta lườm nàng một cái.
Chỉ bằng cái nét chữ gà bới của nàng, còn đỗ Bảng nhãn?
Ta thi còn khả năng hơn đấy!
12
Tống Thanh Tuyết và Lưu di nương đang quỳ ngay ngắn trong chính sảnh, quỳ suốt một tuần .
Mẫu thản nhiên nghịch chuỗi tràng hạt phỉ thúy trong tay, ánh mắt hờ hững liếc sang Tống Thanh Tuyết.
"Nghe , con tăng bạc tiêu vặt?"
*
Thực , ban đầu mẫu hề bạc đãi Tống Thanh Tuyết.
Dù bà chán ghét Lưu di nương, nhưng cũng cố ý khó một đứa trẻ còn hiểu chuyện.
Lưu di nương là biểu xa của phụ , nên mấy tường tận về tình hình trong nhà .
Bà chỉ thấy phụ tước vị, còn mẫu xuất thương hộ.
Phụ tiêu tiền như nước, khiến bà hoa mắt vẻ xa hoa của Bá phủ, một lòng gả đây.
Năm đó, việc phụ rơi xuống nước, thực chất là do bà ngấm ngầm hối lộ hạ nhân, tự tay đẩy xuống.
Sau khi phủ, chẳng bao lâu Lưu di nương thai.
Bà thấy mẫu thành nhiều năm mà chỉ một nữ nhi, liền đinh ninh rằng mang thai con trai, tự cho rằng cả Bá phủ sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về con của bà .
khi mẫu dạy dỗ một trận trò, thêm việc cuối cùng sinh một bé gái, bà mới dần thu liễm tính tình.
Chỉ tiếc, mấy năm, bà bắt đầu xúi giục Tống Thanh Tuyết tranh giành với .
*
Trước đây, bạc tiêu vặt của Tống Thanh Tuyết vốn là hai trăm lượng mỗi tháng.
Cho đến năm nàng năm tuổi, trong một tranh giành chiếc cửu liên với , nàng đẩy ngã từ giả sơn xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lien-khai-tinh-de/6.html.]
May mà Liên Kiều, chút do dự ôm chặt lấy cùng lăn xuống, lấy đệm thịt cho .
Kết quả, hề hấn gì, nhưng Liên Kiều thì thương nặng—
Cánh tay gãy lìa, bốn chiếc xương sườn cũng vỡ nát.
Vì cánh tay thương thể dùng sức, từ đó Liên Kiều buộc tập dùng tay trái.
Đến tận bây giờ, mỗi khi dùng đũa cầm bút, nàng đều dùng tay trái.
Nghĩ đến Liên Kiều, chợt cảm thấy mẫu thật sự quá nhân từ.
Bà lớn lên trong nhung lụa, nghĩ rằng bắt Tống Thanh Tuyết chỉ tiêu vặt hai mươi lăm lượng mỗi tháng, là một hình phạt nặng nề lắm .
*
"Hôm nay, Bùi Cảnh Xuyên cưỡi ngựa dạo phố, đem hoa cài mũ tặng cho con?"
"Sao? Con cũng coi trọng , phu nhân Trạng nguyên ?"
13
Tống Thanh Tuyết cúi thấp đầu, đem bộ cam lòng và hận ý giấu tận đáy mắt.
"Mẫu , nữ nhi dám."
"Con cũng vì Bùi công tử tặng con hoa cài."
Bên cạnh, Lưu di nương quỳ sụp xuống, sướt mướt, giọng tràn đầy uất ức:
"Phu nhân, tay là của Bùi công tử, tặng ai thì tặng, Thanh Tuyết nhà chúng nào quản ?"
"Người hỏi tội Bùi công tử, đến trút giận lên Thanh Tuyết, thật là vô lý quá mà! Hu hu hu~"
"Ta tìm lão gia cho lẽ! Cùng là cốt nhục của ông , ông ..."
"Đủ !"
Mẫu thuận tay ném chuỗi tràng hạt phỉ thúy quý giá lên bàn gỗ hoàng hoa lê, đôi mày dài khẽ cau .
"Lưu di nương dạy dỗ con cái đúng, bạc tiêu vặt giảm từ ba mươi lượng xuống còn ba lượng."
"Còn về Tống Thanh Tuyết, từ giờ bạc tiêu vặt mỗi tháng giảm xuống còn hai lượng."
"Không chê ít ? Vậy thì dứt khoát đừng tiêu nữa."
*
Lưu di nương ôm ngực, tức đến mức bật :
"Dựa cái gì! Lão gia chắc chắn sẽ đồng ý !"
"Liên Kiều mỗi tháng còn mười lăm lượng, chẳng lẽ còn bằng một nha ?!"
lúc , phụ bê nguyên cả mùi rượu, loạng choạng bước chính sảnh.
Lưu di nương lập tức bật dậy, như chim én sà lòng, còn mở miệng nước mắt lưng tròng:
"Hu hu hu! Lão gia! Phu nhân, phu nhân cắt giảm bạc tiêu vặt của !"
"Ba lượng một tháng, còn chẳng đủ bố thí cho ăn mày nữa!"
"Đến một cây trâm cũng chẳng mua nổi, sống đây!"