LIỄU ÁM HOA MINH LẠI GẶP XUÂN - 1
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:42:53
GIỚI THIỆU:
Phụ ham ăn lười , thúc phụ thì say mê cờ bạc.
Thẩm thẩm mang thai lớn bụng, mỗi ngày đều hầu hạ bọn họ ăn uống.
Mẫu ngày đêm đậu phụ để gánh vác chi tiêu trong nhà.
Từ năm sáu tuổi, theo chân các nàng việc.
Năm mười tám tuổi, tổ mẫu cuối cùng cũng chịu để xuất giá.
Nhà trúc mã mang ba bao thóc tới cầu .
Tổ mẫu vui đến mức miệng khép , toan mở miệng đáp lời.
Ta chỉ quan phu* (* đàn ông góa vợ) nhà họ Tạ trong thôn – cha , tính tình kỳ quặc, còn mang theo một đứa con nhỏ.
“Con gả cho .”
01
Năm mười tám tuổi.
Tổ mẫu cuối cùng cũng bằng lòng để xuất giá.
Nhà trúc mã Mạnh Vân mang theo ba bao thóc tới nhà cầu .
Tổ mẫu ba bao thóc, đến mức miệng khép .
Đang định gật đầu đáp ứng, thì quan phu nhà họ Tạ – Tạ Trì, kẻ nổi danh tính tình cổ quái cô lập trong thôn – dắt theo một tiểu nha đầu đến ngay cửa nhà.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn bước lên vài bước, gọn gàng đặt xuống năm bao thóc và năm cân thịt heo ngay mặt tổ mẫu và mấy trong nhà.
“Ta cưới Phùng Xuân.”
“Cái… gì cơ?”
Tổ mẫu, phụ , cả thúc phụ và thẩm thẩm đều tròn mắt ngó , đống thóc chất đống và năm cân thịt heo, kinh ngạc đến mức mắt trợn trừng.
Chỉ mẫu là chau mày, chăm chú chằm chằm hai một lớn một nhỏ .
Tạ Trì – trong thôn vốn danh tiếng .
Nghe từ nhỏ khắc c.h.ế.t cha , khắc c.h.ế.t cả thê tử. Dù để một đứa con gái, nhưng ngày nào cũng bệnh tật quặt quẹo. Dân trong thôn đều là “Thiên sát cô tinh”, nha đầu e rằng cũng chẳng sống bao lâu.
Hắn vốn ít lời, tính tình quái gở, ngày ngày ôm theo con gái ẩn hiện như ma quỷ, sống tách biệt với thế nhân.
Có đêm nọ, lão Ngô chuyên đốn củi trong thôn bắt gặp hai họ đẫm m.á.u từ trong núi trở , dọa đến nỗi liệt giường mấy hôm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lieu-am-hoa-minh-lai-gap-xuan/1.html.]
Từ đó về , trong thôn truyền rằng hai cha con họ chính là sứ giả đòi mạng, kẻ nào đến gần át sẽ mất mạng. Dân làng ai nấy đều tránh xa bọn họ như tránh tà.
Nếu chỉ bề ngoài, Tạ Trì cũng chỉ hai mươi tư tuổi, tướng mạo tuấn tú, vai rộng cao, trông vẻ là trầm đáng tin, tuy một đứa con gái, nhưng cũng đến nỗi ai lấy.
Song dân làng ai nấy đều rõ lai lịch của , nhà lương tâm nỡ gả con gái cho hạng như thế?
Mạnh Vân thoáng hiện vẻ kinh ngạc mặt, nhưng nhanh liền lấy bình tĩnh.
Chỉ là phụ mẫu và tẩu thì nhíu mày, ánh mắt đầy ghét bỏ về phía Tạ Trì.
Lại thấy trong mắt tổ mẫu và nhà lấp lánh vẻ tính toán, sắc mặt cả nhà Mạnh gia thoáng chốc trầm xuống.
Mạnh đại nương nhạt:
“Phùng Xuân bà bà , hai đứa nhỏ chúng đều lớn lên từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng. Bà chẳng lẽ chỉ vì chút lợi lộc nhỏ nhoi mà bán Phùng Xuân cho tên quan phu nhà họ Tạ ?”
Nhà họ Lý và nhà họ Mạnh xưa nay vốn giao hảo, và Mạnh Vân lẽ từ bốn năm bàn chuyện hôn nhân.
Chỉ vì lòng riêng của tổ mẫu, giữ thêm mấy năm để việc nhà, khiến hai ông bà già nhà họ Mạnh sớm bất mãn.
Giờ đây dù trong lòng nỡ, cũng chẳng thể công khai đắc tội, sợ đời dị nghị.
Tổ mẫu miếng thịt heo lớn , len lén nuốt nước miếng, gượng mấy tiếng:
“Làm chuyện ! Nhà họ Lý từ đến nay nào từng bán con gái bao giờ!”
Nói đoạn liền sang định từ chối Tạ Trì, nhưng thấy đó trầm mặc bất động, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt lạnh như sương tuyết, khiến rùng , câu từ trong miệng nuốt xuống thốt nên lời.
Đảo mắt một vòng, bà liền nắm lấy tay , vẻ nhân từ:
“Phùng Xuân , nhà cực khổ nuôi con lớn khôn, nay cả hai nhà Tạ – Mạnh đều cưới con. Tuy hôn nhân đại sự là do cha chủ, nhưng suy cho cùng con là lấy chồng, hợp ý con mới . Con xem, con ưng ai thì lấy , ?”
Mạnh đại nương thấy tổ mẫu đáp ứng ngay, trong lòng sinh giận, nhưng vẫn cố nắm tay , nhẹ giọng :
“Phùng Xuân con xon, đừng sợ tổ mẫu con! Dù sính lễ nhiều đến , cũng hai bên tình nguyện mới !”
Mạnh Vân bên cạnh gật đầu, ánh mắt sáng rực .
Khóe mắt thoáng liếc, ánh mắt của Tạ Trì cũng khóa chặt nơi rời.
Ta gật đầu, giơ tay chỉ về phía .
“Con gả cho .”
Mạnh đại nương đang định , nét mặt chợt đông cứng khi theo hướng tay chỉ.
Mạnh Vân dám tin:
“Phùng Xuân, …”