Liễu Diên Nhi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-11 04:27:40
Tiểu thái giám cúi nhận thư, chuẩn lui , nhưng đột nhiên hỏi:
“Dạo , sức khỏe Vương gia ?”
Tiểu thái giám theo bản năng cúi đầu đáp:
“Thân thể chủ tử khỏe…”
Chưa hết câu, ánh mắt lập tức chuyển sang hoảng sợ, chớp mắt.
Ta phất tay, thản nhiên :
“Lui .”
Lời vô ý của xác nhận phán đoán của .
Ánh trăng lên cao, Hoàng thượng tối nay đến cung Thục phi, sớm yên giấc và bảo cung nữ, thái giám lui ngoài viện.
Mãi đến giờ Tý, khi vẫn trong trạng thái cảnh giác, cuối cùng thấy tiếng bước chân nhẹ. Trước khi kịp phản ứng, một bóng nhanh chóng đáp xuống giường .
Lòng thoáng kinh hãi, nhưng nhanh bình tĩnh , bởi rõ đến là ai.
“Hẳn ngươi bản vương là ai?”
Người đó lên tiếng, qua ánh trăng rõ khuôn mặt – chính là vị công tử hôm .
Lúc , môi vẫn giữ nụ nhàn nhạt, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sóng ngầm đáng sợ.
Ta khẽ mỉm , :
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hôm nay cố ý Vương gia hứa hai việc, chính là để thử ngài.”
“Hai việc rõ ràng cần Vương gia chủ. Tiểu thái giám và những ẩn trong cung ai dám tự quyết, họ chỉ thể bẩm báo với ngài.”
“Từ Phù Phong Uyển đến cửa cung, dù nhanh nhất cũng mất nửa canh giờ. Một chuyến , một chuyến về, tất cả đầy hai canh giờ. Điều chứng tỏ nơi ngài ở gần hoàng cung.”
“Quanh hoàng cung, ngoại trừ phủ của hoàng quốc thích, quan viên nào khác. Trong hoàng quốc thích, tai mắt trong cung, còn mở thanh lâu để thu thập tình báo, chỉ một – Túc Vương Tiêu Vũ, của Hoàng thượng.”
Thực , đây là suy đoán của . Vì thế, khi tiểu thái giám rời , trong lúc lơ là, thử thăm dò một chút, và lời của xác nhận tất cả.
Tiêu Vũ tiến lên, một tay bóp lấy cổ , ánh mắt lạnh lẽo:
“Ngươi nhiều như , sợ bản vương g.i.ế.c diệt khẩu ?”
Ta hề vùng vẫy, ngược vòng tay ôm lấy , khẽ:
“Ta vốn là của Vương gia, dĩ nhiên sợ ngài diệt khẩu…”
Tiêu Vũ bật nhạt:
“Chuyện thứ nhất, bản vương sẽ giúp ngươi. Vậy còn chuyện thứ hai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lieu-dien-nhi/chuong-7.html.]
Ta ngẩng đầu, bình thản đáp:
“Xin vương gia cho một đứa con.”
Nghe , Tiêu Vũ thoáng sững , nhưng nhanh chóng bật :
“Ngươi quả là tham vọng. Hiện tại ngươi đang sủng ái, con chẳng chuyện khó. Sao mạo hiểm việc ? Không sợ Hoàng thượng phát hiện ?”
Ta mỉm , đáp bằng giọng điềm tĩnh:
“Lần đấu với Tống Chỉ Hân, đều thấy Hoàng thượng nâng đỡ , phong Tiệp dư, ban thưởng hậu hĩnh, thậm chí cho phép hầu hạ. Ai cũng nghĩ là hưởng lợi.”
“ thực chất, hưởng lợi lớn nhất là Thục phi.”
“Thục phi mới là kẻ chiến thắng thực sự, vì nàng giành quyền quản lý lục cung. Còn , chỉ là tấm bia đỡ đạn, một cái cớ để bảo vệ nàng .”
Ta ngừng một chút, thẳng mắt :
“Hoàng thượng bất nghĩa, cũng chẳng cần trung thành.”
Tiêu Vũ phá lên :
“Ngươi thật sự thông minh. dù , bản vương dựa mà sinh con với ngươi?”
Ta mỉm , ánh mắt tràn đầy kiên định:
“Vì ngài trở thành Hoàng đế.”
Lời dứt, Tiêu Vũ nheo mắt, ánh sắc bén che giấu d.a.o động. Hắn phủ nhận, chỉ chăm chú quan sát .
Ta tiếp lời, khẽ giễu cợt:
“Ngài ý đồ phản nghịch, chẳng lẽ thiếu can đảm cùng hưởng trọn một đêm xuân? Hay là… ngài ?”
Ánh mắt lướt xuống, mang theo sự chế giễu rõ ràng.
Đây là cách khích tướng đơn giản, nhưng rõ ràng hiệu quả.
Tiêu Vũ lập tức áp xuống giường, nụ lạnh lùng hiện môi:
“Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.”
Một đêm cuồng nhiệt diễn tấm rèm buông.
Ta cố ý dẫn dắt, khiến Tiêu Vũ hết đến khác. Ta dự cảm, nhất định sẽ mang kết quả mà mong .
Đêm rằm trung thu cận kề, sáng hôm tin tức lan khắp hậu cung: Trên triều, Tống Diên Xương, Thái phó đại nhân, công khai ủng hộ việc điều động và đổi quan của Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng vô cùng hài lòng.
Ngay buổi trưa, một thánh chỉ đưa đến Cung Vị Ương, giải lệnh cấm túc cho Tống Chỉ Hân và khôi phục quyền quản lý lục cung cho nàng.
Thánh chỉ ban , đều hiểu, chỉ cần Tống Thái phó còn tại vị, ngôi vị Hoàng hậu của Tống Chỉ Hân sẽ vẫn vững như bàn thạch.
Chiều hôm đó, Tống Chỉ Hân triệu kiến .