Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LIỄU RỦ BÓNG HOÀNG THÀNH - Chương 13: Ta là ai?

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:06:09

{13}

 

Ngày mùng chín tháng sáu, Trường Tư cưới con gái út của Tuyên Bình hầu, Triệu Uyển, Thái tử phi, và Ôn Quý Phi uống say túy lúy, Ôn Quý Phi thở dài: "Không ngờ các duyên phận như ."

 

Ngày hôm , Trường Tư nắm tay tiểu Thái Tử Phi của nó, đến Vĩnh An Cung bái kiến Hoàng Thượng và .

Tiểu cô nương đó, tiểu cô nương đó…

 

Nhiều năm , lúc đều còn trẻ, Thục Phi nương nương luôn và Tiên Hoàng Hậu lúc trẻ giống , Tiên Hoàng Hậu cũng giống,  vẫn luôn nghĩ Tiên Hoàng Hậu năm đó trông như thế nào nhỉ, thì là như .

 

Dung mạo xinh cần , thật sự là mày liễu như tranh vẽ, hiếm chính là vẻ mặt vô tư vô lo sầu não nhân gian là gì, khóe miệng, ánh mắt đều mang theo nụ , khiến một cái liền cảm thấy như trời quang mây tạnh.

 

Thì năm đó cũng từng thần thái như … Mà bây giờ thường xuyên giống Tiên Hoàng Hậu mà quen , thường khẽ nhíu mày.

 

Hoàng Thượng run rẩy dậy, giọng run run, hỏi tiểu cô nương tay trong tay với nhi tử đang điện: "Ngươi là ai?"

Thái tử phi chắc là chút chuyện gì đó, thẳng Hoàng Thượng, từng chữ từng chữ trả lời: "Nhi thần là Thái tử phi do Hoàng Thượng tứ hôn cho Thái tử."

 

Hoàng Thượng cứ như mà đổ bệnh.

Thái y là trúng gió độc, còn là bệnh trong lòng, loại bệnh thuốc nào chữa .

Ngày mùng ba tháng chín lúc Trường Ức xuất giá, Hoàng Thượng chống đỡ thể bệnh tật, cùng tường thành, xe ngựa của nó dần dần xa, rời khỏi chiếc lồng giam cầm  và cả đời .

Ta đỡ , ho dữ dội, vuốt tóc tai, :

"Những năm , đa tạ nàng."

 

Cuối năm đó, Hoàng Thượng lệnh cho Thái tử giám quốc, vốn dĩ Thái tử nạp hai Lương , từ ngày gặp Thái tử phi liền nữa, qua năm mới, nhớ đến còn một nữ nhi, liền gả Khang Lạc cho cháu trai thứ hai của Ôn Thừa tướng.

 

Ôn Quý Phi với Khang Lạc, Ôn gia gì đáng để khoe khoang, ngoại trừ phụ nàng, con cháu đời đều tầm thường, nhưng mà——

"Gia huấn Ôn gia, nam nhân nếu dám lui tới kỹ viện, đích tử còn nạp , thê tử thể đánh gãy chân đó tránh cho tiếp tục gây chuyện thị phi hại gia tộc."

… Gia huấn thật xuất sắc!

 

Thảo nào Ôn Quý Phi mới cung liền coi trọng Hoàng Thượng, chỉ vì Hoàng Thượng thưởng thức nghệ thuật thêu thùa, còn vì Hoàng Thượng cặn bã như , ở Ôn gia sớm đánh gãy hai chân !

 

Khang Lạc xuất giá vội vàng, may mà Ôn công tử dịu dàng chu đáo, Khang Lạc quản lý gia đình giỏi, phu thê hai hòa hợp.

 

Thái tử phi Uyển Uyển thật sự là một tiểu khả ái ngoan ngoãn, chuyện nở nụ , đến mấy ngày thiết với , mỗi ngày đều đến giúp xử lý cung vụ, việc đều xử lý chu đáo, bất quá đứa trẻ nhắc đến Trường Tư liền đỏ mặt, nhắc đến Trường Tư liền đỏ mặt, khiến chúng đều dám trêu chọc các con nữa. Con bé và thê tử của Tiểu Tứ cạnh , một ngọt ngào, một ngây thơ, đều là những đứa trẻ ngoan đáng yêu, cuối cùng cũng thể ngày ngày cùng Ôn Quý Phi khoe khoang chuyện chồng nàng dâu hòa thuận .

 

Trường Tư giám quốc, dù qua năm cũng mới hai mươi tuổi, xử lý triều chính còn khó khăn, Tiểu Tứ liền giúp đỡ nó việc, ngay cả Trường Niệm cũng thể giúp ca ca nó chút việc. Còn Tiểu Ngũ đứa nhỏ đáng thương, Trường Tư thì nó giúp đỡ, bảo nó đến Hình bộ theo dõi một vụ án, Tiểu Ngũ hiểu thành đến Hình bộ uống rượu với , uống đến mức của Hình bộ từ Thượng Thư cho đến tù nhân trong đại lao đều rơi nước mắt, Hình bộ Thượng thư với Thái tử: nếu dẫn ca ca của nữa, thì thần tự .

 

Tiểu Ngũ từ Hình bộ trở về, vì chia sẻ gánh nặng cho , ngày nào cũng gõ bát hát Liên Hoa Lạc ở ngự thư phòng, là nó học từ một lão khất cái ở phía Tây thành, ai ở kinh thành hát Liên Hoa Lạc hơn nó.

 

Ta kể những chuyện như chuyện cho Hoàng Thượng , mắng "mấy tên tiểu tử thúi ", nhưng thở dài: "Nhi tử của trẫm phúc hơn trẫm."

 

Không đang nghĩ gì, ánh mắt sâu xa, nhớ đến thời niên thiếu huyết vũ tinh phong của .

Hắn , giọng nhỏ: "Những năm , thật sự đa tạ nàng."

Đây là thứ hai câu , cũng trả lời, , liền ngẩn rơi một giọt nước mắt.

 

Hoàng Thượng ngày càng bệnh nặng, bản cũng rõ, khi dặn dò Thái tử và các đại thần tâm phúc trong triều việc hậu sự, liền bắt đầu nắm tay mê sảng:

"Kiều Kiều Nhi, đợi đến khi trời ấm lên, Tu ca ca dẫn thả diều nhé? Làm cho một con bướm lớn nhé? Không thích , thì chim nhạn nhé? Bảy con chim nhạn nối liền với ……"

"Hồi nhỏ thích nhất, nhớ , lúc đó mới răng, Thái tử đánh , cho còn cãi với , nhớ ? Haiz, nhớ nữa , vẫn luôn nhớ… Quên cũng , lúc đó còn nhỏ mà…"

"Kiều Kiều Nhi cho một cái túi thơm ? Làm cho một cái khăn tay ? Kiều Kiều Nhi…… Kiều Kiều Nhi, đồ của khác cần, chỉ cần đồ của ……"

Tiểu Bạch của Khôi Mao

 

Hắn nắm tay , nũng như một đứa trẻ, thỉnh thoảng đáp , cũng giận, tự nghĩ đến đến đó.

"Chúng cứ như mãi mãi ở bên , mãi mãi mãi mãi ở bên , giang sơn đều cho bọn họ, chúng cần, chúng cứ mãi mãi ở bên , , …"

Hắn nắm tay , trong ánh mắt là tình cảm sâu đậm cả đời.

 

Lời với , trả lời , liền bồn chồn yên: "Kiều Kiều Nhi, đừng sợ, đừng sợ, sẽ để Thái tử cướp , đừng sợ! Những kẻ từng bắt nạt chúng , g.i.ế.c mẫu phi của , còn bắt nạt , bắt nạt , sẽ tiễn bọn họ chết, tiễn bọn họ chết!"

"Muốn cướp từ tay , bọn họ mơ! Bọn họ mơ!"

 

Giọng sắc bén, nghiến răng nghiến lợi, nắm tay đến mức đỏ bừng: "Bọn họ đều c.h.ế.t , đều c.h.ế.t ! Những kẻ từng hãm hại chúng đều c.h.ế.t ! Đều là do lão thái bà đó hãm hại chúng , đều là do lão tiện nhân đó hãm hại chúng ! Hãm hại mẫu phi của , hãm hại , hãm hại Trường Bình của chúng ! Ta lăng trì bà ! Lăng trì bà !"

 

Mắt đỏ ngầu, giọng thê lương như ác quỷ địa ngục, trong tiếng trống rỗng sự thê lương giấu , lâu òa lên: "Sao cần nữa, Kiều Kiều Nhi, cần nữa, thích nhất, từ khi còn nhỏ , chúng còn cùng nuôi thỏ trắng, cần nữa……"

 

Tóc bạc trắng, thể bệnh tật tiều tụy chịu nổi, giường đến mức nước mắt giàn giụa: "Kiều Kiều Nhi, cần nữa! Muội gọi một tiếng Tu ca ca , gọi một tiếng Tu ca ca , Kiều Kiều Nhi, cửa nhà , tại mở cửa! Ta đợi lâu, lâu , mở cửa!"

"Kiều Kiều Nhi, cần nữa, cần nữa……"

 

Hắn , mệt liền ngủ , ánh nến vàng vọt, bóng dáng kéo dài , dài như những năm tháng vô tận trong thâm cung tịch mịch .

Nếu Tiên Hoàng Hậu thể thấy những lời tận đáy lòng , tỷ rơi lệ ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lieu-ru-bong-hoang-thanh/chuong-13-ta-la-ai.html.]

 

Tấm chân tình của là thật, cuộc đời đau khổ của tỷ cũng là thật.

Thâm tình ích gì chứ!

Thâm tình ích gì.

 

Không ức Trường Sinh điện thượng minh, giang sơn tình trọng mỹ nhân khinh. (Không nhớ lời thề nguyện năm xưa trong điện Trường Sinh, giang sơn nặng tình, mỹ nhân nhẹ phận)

Hoa Thanh trì thủy Mã Ngôi thổ, tẩy ngọc mai hương tổng nhất nhân. (Nước ao Hoa Thanh, đất Mã Ngôi, rửa ngọc chôn hương, chung quy chỉ vì một .)

Giang sơn tình trọng mỹ nhân khinh.

 

Nhìn xem, xưa chẳng rõ ràng ? Hồi nhỏ trong lòng tổ phụ ngâm nga thơ, phú, kinh sử, gì mà chứ, chỉ là quá rõ ràng thì mất .

 

Ví dụ như tháng năm năm mười bốn tuổi đó, mùa hoa hòe nở rộ thơm ngát, chống cằm trong Vĩnh An Cung mơ màng sắp ngủ. Người nam nhân với tiếng ôn nhu khôn tả, cất tiếng hỏi: "Buồn ngủ như ?"

 

Khoảnh khắc đó, chẳng hề động lòng ? Ta chẳng hề động lòng ? Chẳng hề động lòng ?

Năm cũng mới mười bốn, tuổi xuân phơi phới, đầu gặp gỡ một như thế, vấn tóc họa mày cho , ngâm thơ hát khúc cho , miêng luôn gọi “Kiều Kiều Nhi”, thật sự hề động lòng chút nào ?

 

Ta lừa Thục Phi nương nương là bằng hữu là tỷ tỷ, lừa Ôn Quý Phi đắm chìm trong nghệ thuật, lừa nhiều nhiều , thậm chí còn suýt chút nữa lừa chính .

 

gì mà chứ? Ta từ sớm, sớm . Khi Hoàng Thượng luôn miệng gọi là "Kiều Kiều Nhi", khi bức tranh vẽ mãi mãi chỉ bóng lưng, thậm chí từ đó nữa, khi mới sủng ái ba ngày, đầu tiên đàn khúc Phượng Cầu Hoàng cho Hoàng Thượng, một câu, giả vờ như thấy, :

"Dao Dao, ngày nào nàng cũng đàn cho …"

 

Hoàng Thượng ngày ngày cùng “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm nghi.” nhưng thanh mai trúc mã, cùng “lưỡng tiểu vô hiềm nghi” , bài thơ thể là cho chứ?!

 

May mắn là chỉ động lòng ba ngày, liền tâm như tro tàn, từ đó về , sống những ngày tháng vô tâm vô phế, vui vẻ trong cung cấm . Bất hạnh là chỉ động lòng ba ngày, liền thấu tất cả, từ đó về , dù nam nhân bạc tình đến , cũng thể hận, ngoảnh đầu hai mươi năm tháng hoang đường xem như thế , chẳng nên oán trách ai.

 

Nên oán trách ai, ai mà đáng thương chứ! Cao cao tại thượng như đế vương, hai mươi mấy năm, cũng chỉ thể một con rối gỗ gọi tên trong lòng .

 

Có ích gì chứ, trong lòng ngươi là do chính tay ngươi g.i.ế.c chết, ngươi ? Ngươi ? Nếu , tại mỗi khi học theo nàng rơi lệ, luống cuống tay chân như ?

 

Thời niên thiếu hiểu chuyện, cũng từng khuyên nhủ Tiên Hoàng Hậu, với tỷ , Hoàng Thượng ngày ngày , “Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm nghi.” Hoàng Hậu nương nương hiểu ? tỷ , Tiểu Liễu Nhi, thật là một đứa trẻ ngoan.

Ta hiểu ý của câu đó, tỷ chính là: đa tạ , đa tạ , nhưng trao trái tim cho , đập nát trái tim .

 

Ta hiểu , cho nên trao trái tim cho , nhiều năm như , giống như một khán giả đài xem từng vở tuồng ngắn, nước mắt rơi xuống khi khúc hát kết thúc, khó mà rõ là vì vở kịch vì chính .

 

Hoàng Thượng đang hôn mê gọi: "Kiều Kiều Nhi... Kiều Kiều Nhi..."

Ta rút tay khỏi tay , liền tỉnh , bằng giọng điệu đáng thương: "Kiều Kiều Nhi…"

Ta , khuôn mặt gầy gò xanh xao của , đưa tay vuốt ve tóc mai bạc trắng của , hỏi: "Người cho kỹ, là ai?"

 

Hắn như một đứa trẻ, mở to mắt hồi lâu, đột nhiên vùng vẫy dậy, nắm lấy : "Nàng Kiều Kiều Nhi! Nàng Kiều Kiều Nhi, nàng là ai? Kiều Kiều Nhi của trẫm ?"

Hắn quanh năm luyện võ, sức tay lớn, nắm đến mức tay đau, chỉ nhẹ nhàng : "Ta là Tiểu Liễu Nhi."

Hắn nhất thời chút ngẩn : "Tiểu Liễu Nhi là ai?"

Hừ, Tiểu Liễu Nhi là ai…

 

Ta , mắt : "Kiều Kiều Nhi của lên trời , tỷ bảo chăm sóc tỷ , đừng sốt ruột, nhanh cũng sẽ lên trời."

 

Chắc là do giọng dịu dàng, bình tĩnh , mặc cho đỡ xuống, đáng thương nắm lấy tay áo hỏi: "Lên trời , Kiều Kiều Nhi sẽ gặp ?"

Sẽ .

Sẽ .

 

Ta an ủi như , chỉ là vì thương hại bọn họ, thương hại Tiên Hoàng Hậu, cũng thương hại Hoàng Thượng.

Mọi đều thật đáng thương!

Ta : "Người cầu xin tỷ cho ."

Hắn nghĩ một chút, gật đầu: "Ừm, sẽ cầu xin , sẽ cầu xin , mở cửa cũng , cứ cầu xin mãi cầu xin mãi."

Hắn : "Đa tạ nàng."

 

Cả đời với nhiều lời, chỉ ba “đa tạ nàng” trong hai năm với .

Hắn an nhắm mắt , đến bên cửa sổ, thấy ngoài cửa sổ tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

 

Cung nhân đánh mười hai tiếng chuông Cảnh Dương, quân vương băng hà, sơn lăng sụp đổ, các cung các điện dần dần vang lên tiếng .

Ôn Quý Phi dẫn đầu lục cung đợi ở bên ngoài Vĩnh An Cung, khi bước , chân loạng choạng suýt ngã, nàng và Đức Phi vội vàng đỡ lấy . Ta Ôn Quý phi, hỏi câu hỏi canh cánh trong lòng bấy lâu:

"Ta là ai?"

 

Ôn Quý Phi : "Muội là Tiểu Liễu Nhi."

"Ta là Tiểu Liễu Nhi ? Ta là Tiểu Liễu Nhi là Kiều Kiều?"

Giọng Ôn Quý Phi kiên định: "Muội Kiều Kiều, là Tiểu Liễu Nhi."

Vậy thì , Kiều Kiều là Tiểu Liễu Nhi thì .

Loading...