Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LIỄU THANH THANH - 13

Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:33:34

Thôi Tải Chu va vai một cái, giọng trầm đục đầy khinh miệt:

“Bởi vì ngươi vốn là loài sâu bọ ẩn trong rãnh cống!”

“Thẩm Bác Ngôn, ngươi còn dám đầu gặp Thanh Thanh nàng mặc y phục phấn đào? Thật là hoang đường! Năm đó cùng phòng với ngươi, nhận ngươi là hạng .”

“Ngươi đem hết thảy những chuyện giữa và Thanh Thanh, gán lên ngươi. Ngươi thấy ghê tởm ?”

 

Thẩm Bác Ngôn vạch trần, nhưng gương mặt vẫn lạnh như băng, hề lộ vẻ hổ thẹn phẫn nộ.

 

Năm đó ở thư viện, trêu chọc là “vạn niên lão nhị” – suốt đời chỉ thứ hai.

 

Ngay cả ánh mắt Thanh Thanh, cũng từng dừng , mà luôn tràn đầy dịu dàng về phía Thôi Tải Chu.

 

Hắn cam tâm?

 

Thật , đầu gặp Thanh Thanh, nàng mặc y sam xanh biếc, chứ phấn đào.

 

Hắn nhớ rõ, năm đó Thôi Tải Chu từng tiện miệng một câu:

“Hôm nay thấy cô nương mới bếp ? Mặc váy phấn đào tán cây, dáng uyển chuyển, thật khiến khó rời mắt.”

 

Một câu dừng , thêm vì sợ thất lễ.

 

Thẩm Bác Ngôn khi trông thấy rõ ràng tình ý ngầm chảy giữa Thôi Tải Chu và Thanh Thanh.

 

Dĩa thịt của Thôi Tải Chu luôn đầy đặn hơn khác.

 

Hộp phấn Thanh Thanh mới đổi, màu sắc rõ ràng là do Thôi Tải Chu mua tặng.

 

Hắn từng lấy hết dũng khí cạnh Thanh Thanh lâu hơn chút nữa.

 

nàng chỉ nghiêng đầu, giọng ôn hòa hỏi:

“Vị công tử , đồ ăn chỗ nào miệng ?”

 

Câu hỏi như lưỡi d.a.o lạnh, khắc sâu lòng . Hắn nếu Thôi Tải Chu còn ở đây, vĩnh viễn cơ hội.

 

May , đó Thôi Tải Chu biến mất.

 

Tiếng trống khai cuộc vang lên.

 

Trên khán đài, Thẩm Bác Ngôn đưa mắt Thanh Thanh.

 

Nàng mặc y sam xanh biếc, dung nhan rạng rỡ, giơ tay vẫy khăn, mỉm cổ vũ cho Thôi Tải Chu.

 

Nhiều năm , nàng cũng từng nơi , với dáng vẻ , đưa trường thi.

 

Hắn siết chặt nắm tay:

“Ánh mắt của nàng, nhất định giành !”

 

Rõ ràng chỉ là một trận tỷ thí đá cầu bình thường, mà hai bên như phát cuồng, tranh đấu kịch liệt, từng bước nhường.

 

Tề Thi Vãn ngạc nhiên than:

“Thẩm Bác Ngôn đá cầu giỏi đến thế, ngày thường thật .”

 

Ta thì mắt rời Thôi Tải Chu, thấp giọng lẩm bẩm:

“Ngàn vạn chớ để thương…”

 

Trên sân va chạm dữ dội, từng lao tới như những con trâu non say máu.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Khi thấy Thôi Tải Chu đụng ngã xuống đất, tim như treo lơ lửng nơi cổ họng.

 

Tiếng chiêng báo nghỉ vang lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/lieu-thanh-thanh-aoxv/13.html.]

Ta lập tức bước nhanh đến mép sân.

 

Thôi Tải Chu sải bước đón , hai tay vẫn còn phủ bụi đất.

 

Nhìn thấy vết trầy cánh tay , chau mày, lấy khăn lau mồ hôi cho :

“Sao đá liều lĩnh đến thế?”

 

Ta rót một bát mát đưa qua.

 

Hắn đón lấy, uống cạn một , giọng trầm thấp:

“Thành vương ý nâng , ép cưới Quận chúa. Ta và đánh cược, nếu thắng, sẽ nhắc chuyện nữa.”

 

Ta đưa mắt về phía khán đài bên , quả nhiên thấy Quận chúa đang liếc sang phía , đôi mắt hàm chứa ý vị khó đoán.

 

Quận chúa bắt gặp ánh mắt , mỉm khẽ gật đầu.

 

Ta nghiêng đầu, với Thôi Tải Chu:

“Quận chúa vốn là cao ngạo, cưới thì nàng chắc chịu gả. Thắng thì , nhưng nếu thua cũng , đừng đem thể liều mạng.”

 

Thôi Tải Chu cầm lấy khăn tay của , giọng khàn khàn:

“Không thể thua.”

 

Ta giật lấy chiếc khăn, kéo đến góc vắng .

 

“Ta cũng kẻ ngu ngốc, chuyện Quận chúa, tự cách ứng phó. Chuyện của chúng , tuyệt để gánh lấy. Vậy nên, thắng thua đều trọng, thể mới là quan trọng.”

 

Hắn khựng , bỗng bật .

 

Ta nghĩ ngợi một chút, bất giác kiễng chân, khẽ cắn môi một cái, giọng nhỏ như gió thoảng:

“Nếu thương, về đừng hòng bước phòng .”

 

Thôi Tải Chu hít sâu một , bàn tay nâng cằm , cúi xuống hôn nồng nhiệt.

 

Mãi đến khi tiếng trống vang lên nữa, mới lưu luyến buông tay, toan rời .

 

Ta kéo , lau vội son môi miệng :

“Đừng để khác thấy dấu vết.”

 

Ra đến bên ngoài…

 

Thẩm Bác Ngôn đó từ bao giờ.

 

Hắn y phục, rửa mặt nghỉ ngơi, cả qua chật vật vô cùng.

 

Hắn l.i.ế.m đôi môi khô nẻ, ấp úng:

“Thanh Thanh, …”

 

Nhớ tới những trò nhỏ nhen từng dùng, trừng mắt , giọng lạnh như băng:

“Thẩm Bác Ngôn, chuyện sân mặc kệ. nếu ngươi giở trò hạ độc thủ với Thôi Tải Chu, nhất định sẽ khiến ngươi mặt! Chúng phu thê chín năm, ngươi rõ tính .”

 

Nói xong, xoay , tà váy lướt qua như một cơn gió.

 

 

Thẩm Bác Ngôn c.h.ế.t lặng, lòng dội lên trăm nghìn sóng gió.

 

, hiểu Thanh Thanh.

 

Đã từng, nàng cũng vì tiếc thứ.

 

Loading...