Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LIỄU THI (PHẦN 2) - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-07-08 23:17:52

Nguyễn Liêu nhíu mày :

– Em hứa sẽ dẫn thăm quan khắp kinh thành mà lủi viện học sĩ gần tháng trời, giỏi thật đấy!

Liễu Thi cúi đầu, hổ đáp:

– Trong viện học sĩ nhiều việc, quên mất, thật xin . Ngày mai nếu bận gì ?

Nguyễn Liêu đang định trả lời thì một giọng nữ :

– Không cần ! sớm dẫn ý thăm thú khắp kinh thành . Ai cần cô chứ!

Liễu Thi thì thấy một cô gái trẻ, trạc tuổi cô, ăn mặc tuy giản dị nhưng thiếu phần thanh cao, thở thanh thuần, thể thấy xuất tầm thường- hơn nữa còn là luyện pháp như cô. Cô thiết nắm lấy tay Nguyễn Liêu :

– Phải Liêu?

Nguyễn Liêu thấy Liễu Thi thì vội giải thích:

– Đây là Nguyễn Phụng, em gái .

Nguyễn Phụng thấy thì trừng mắt, vui :

– Em gái gì chứ! Anh chỉ là con nuôi của cha thôi mà, chúng hôn ước, em thích thiết với cô gái nào đấy!

Liễu Thi thấy cô gái thẳng tính vòng vo ý tứ như những khác thì thấy khá thú vị, vội xua tay bảo:

– Ấy, xin tiểu thư đừng hiểu nhầm. với công tử Liêu đây bèo nước gặp mấy bận nên chút quen thôi, tên Liễu Thi, cũng chồng !

Không hiểu Liễu Thi Nguyễn Liêu thấy trong lòng chút gì đó khó chịu nhưng cũng thể hiện mặt. Nguyễn Phụng hì hì :

– Nể tình chúng sắp về nhà , ngày mai cho cùng cô đó, nhưng dẫn em theo.

Liễu Thi :

– Đương nhiên . Mà thắc mắc , hỏi chút đường đột.

Nguyễn Phụng đáp:

– Cô cứ hỏi .

– Hai đều họ Nguyễn, mà hôm nay đều dự sinh thần của chị Nhan, chẳng quan hệ với cả đúng ?

Nguyễn Phụng đáp:

là cháu gái của bà , tính với Liễu Nhan là chị em họ. Vốn cha và ông ngoại vì một chuyện mà giận bác gái hơn mười năm nay … Hôm nay là lén đến đó, cũng xem cô em họ nức tiếng kinh thành như nào. Ai dè…

– Giả tạo, tính, chỉ cái mã ngoài thôi! Nhìn thấy ưa !

Lần đầu tiên nhận xét Liễu Nhan như , Liễu Thi càng chuyện càng thấy Nguyễn Phụng thú vị, hiếm cô gái nào thành thật, thẳng tính như thế.

Liễu Thi đang trò chuyện cùng em họ Nguyễn thì hầu qua, vô tình đổ tách nóng Liễu Thi.

– Xin nhị tiểu thư tha tội.

Người hầu nọ vội quỳ xuống, lạy Liễu Thi xin tha. Trà nóng khiến Liễu Thi thấy rát, nhưng cũng gây bỏng cho cô, chỉ ướt một bên áo, khiến áo trong của cô lộ ngoài, Nguyễn Liêu trông thấy thì vội cởi áo choàng bên ngoài của , nhanh như cắt khoác lên Liễu Thi, lo lắng hỏi cô:

– Cô chứ?

Liễu Thi ngẩng đầu Nguyễn Liêu, thấy gì đó quen thuộc, cũng từng quan tâm, bảo vệ cô từng chút một như thế, ở Nguyễn Liêu cô vẫn luôn thấy giống , cô từng hi vọng một kỳ tích hi hữu nào đó, để Nguyễn Liêu chính là . nay thấy Nguyễn Liêu vị hôn thê từ sớm, Liễu Thi chỉ đành khổ, cô nhớ tới nhầm mất

– Không , cảm ơn .

Liễu Thi khách sáo . Liễu Nhan , lệnh cho hầu cận của :

– Gấm dẫn em Thi đồ , giờ vẫn còn sớm, một canh giờ nữa mới nhập tiệc, ai để em ướt thế .

Con Gấm :

– Mời nhị tiểu thư theo em ạ.

Liễu Thi còn đang thấy khó xử giữa Nguyễn Liêu và Nguyễn Phùng, như vớ cọng rơm cứu mạng, vội dậy :

– Em ạ. Cảm ơn chị Nhan, em đồ chút ngay ạ.

sang Nguyễn Phụng tiếp:

Nam Cung Tư Uyển

nha Nguyễn tiểu thư.

– Được, cô cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-15.html.]

Chờ Liễu Thi rời , Nguyễn Liêu mới dẫn Nguyễn Phụng một góc vắng , từ tốn buông tay Nguyễn Phụng , chậm rãi :

– Thật xin nhưng những chuyện cũ em giữa chúng , nhớ gì. Anh cha nuôi ơn dưỡng dục, em ơn cứu mạng nhưng chuyện tình cảm thể miễn cưỡng . Hiện giờ chỉ coi em như em gái mà thôi.

Nguyễn Phụng khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đẫm lệ, chua xót hỏi:

– Thật sự nhớ chút gì giữa chúng ? Trước đây cha cấm cản chúng , với em chỉ thể giữ tình cảm của trong lòng, trải qua thấp tử nhất sinh , khó khăn lắm cha mới đồng ý hôn sự hai thì quên ký ức xưa…

Nguyễn Phụng cắn môi, :

– Hay là lòng Liễu Thi đúng ?

Nguyễn Liêu chần chừ, kiên định đáp:

– Phải! Thật xin em, cũng tại , khi ở gần Liễu Thi thấy lạ, cứ như quen từ , chỉ tìm cơ hội ở gần cô mà thôi.

Nguyễn Phụng lắc đầu, tin :

– Rồi sẽ sớm nhớ thôi! Liễu Thi cũng chồng , tỉnh táo !

Lại Liễu Thi vốn định về phòng lấy đồ thì con Gấm ngăn :

– Bẩm nhị tiểu thư, đại tiểu thư sai em dẫn chị tới phòng chị đồ cho nhanh ạ.

Liễu Thi thấy cũng , phòng của cô ở góc phủ, nếu cũng mất một nén hương, cô chậm rãi đến phòng Liễu Nhan, hỏi chuyện con Gấm. Cô bước phòng, ngửi thấy mùi lạ, cô thầm kêu , định chạy ngoài thì con Gấm nhanh tay chốt cửa ngoài , từ bên ngoài vọng :

– Nhị tiểu thư cứ ạ, em sẽ ở bên ngoài canh cho chị.

Liễu Thi đập cửa rầm rầm, quát lên:

– Cô mà mở cửa thì đừng trách khách khí!

Con Gấm lì lợm bên ngoài chặn cửa, đắc ý :

– Tiểu thư đừng đập cửa vô ích, hầu xung quanh đại tiểu thư cho đuổi hết !

Liễu Thi ở bên trong dù cố nín thở nhưng cũng cầm cự lâu, cộng thêm chút mê hương cô ngửi khi nãy khiến đầu óc cô càng lúc càng choáng váng.

Mà hương thúc tình trong lò càng lúc càng nồng đậm trong phòng, khiến Liễu Thi ngã quỵ xuống đất. Con Gấm bên ngoài trông thấy thì vui lắm, lẩm bẩm :

– Đáng đời! Dám tranh giành với đại tiểu thư ?

Ngay lúc thì bên ngoài tiếng bà Mai truyền đến:

– Sao ?

Liễu Thi thấy giọng thì vội hét lên:

– Mẹ ơi, con ở trong , cứu con với…

theo bà Mai dường như còn khác, là giọng đàn ông, hỏi:

– Ngộ nhỡ ngài thượng thư g.i.ế.c thì ? Dù đây cũng là nhị tiểu thư cành vàng lá ngọc…

Bà Mai hừ mũi đáp:

– Cành vàng lá ngọc gì chứ, tóm hả, gọi khác! Lính gác cổng thành con rể quan thượng thư là một bước lên mây ? Giờ với nó chuyện vợ chồng , gạo nấu thành cơm, buộc gả nó cho thôi! Mau , chờ gọi một tiếng vợ đấy!

Tên lính gác cổng thì do dự nữa, nham nhở:

– Con cảm tạ vợ ưu ái..

Bà Mai bịt khăn từ , mở cửa để tên lính gác cổng bước . Liễu Thi lúc cạn kiệt sức lực, dù tuyệt vọng khi những lời những vẫn nắm lấy đôi hài của bà Mai, van xin:

– Xin , cứu con thôi, con xin

Bà Mai lạnh lùng đá văng tay Liễu Thi , gằn giọng :

– Ta sớm bảo cô yên phận ở phủ hiếu kính với , còn đến viện học sĩ hửm? Để xem chặt đôi cánh của cô, hôm nay viện học sĩ đó dám nhận cô nữa !

Dứt lời bà Mai đóng sập cửa .

– Cậu cứ từ từ mà hưởng thụ, hai nén hương nữa dẫn , việc ván đóng thuyền !

Nghe thấy tiếng bước chân của bà Mai rời , Liễu Thi cố kêu lên:

– Mẹ đừng mà.. Con xin , cứu con..

Tên lính gác lúc đầu còn chút tỉnh táo, khi hít lấy mê hương trong phòng thì mặt cũng đỏ lên như gấc chín, đôi mắt cú vọ đục ngầu, chằm chằm Liễu Thi như con mồi béo bở, chực nhào vồ lấy cô:

– Ngoan nào, hôm nay với cô cũng thành vợ chồng !

Loading...