Lời Đồn Đại Giết Chết Ta
Chương 3
7.
Tiếng này tuyệt đối không phải do ta phát ra.
Chẳng lẽ đêm đại hôn, Thế tử gia lại cùng người khác….
Ta đang miên mang suy nghĩ thì cửa mở ra, một làn gió lạnh thổi vào khiến ta không khỏi co rụt vào trong chăn.
Nha hoàn tự giác lui ra, chỉ chừa một mình ta đối mặt với Ninh thế tử.
Ta cúi đầu ngượng ngùng gãi ngón tay.
Nếu như tối hôm qua động phòng như bình thường thì thôi đi, nhưng tối hôm qua không hiểu sao ta lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Hiện giờ đôi ta còn là người xa lạ nhưng đã thành thân!
Trên người chàng ấy vẫn còn hơi lạnh do phong tuyết, còn chưa đến gần ta đã cảm thấy lạnh lẽo.
“Đến giờ kính trà thỉnh an phụ thân mẫu thân rồi.”
Nghe chàng ấy nói vậy, ta ngẩng đầu rồi, lại chạm phải đôi mắt tràn đầy ý cười của Triệu Hoàn Cẩn.
Triệu Hoàn Cẩn đã ăn mặc chỉnh tề, một thân cẩm bào màu đen càng khiến chàng ấy quý phái lạ thường.
Khác với vẻ lạnh lùng sát phạt mà ta thấy trước đây. Hôm nay trông chàng ấy rất dịu dàng ấm áp, cho ta cảm giác như một quý công tử ôn hòa tao nhã như ngọc.
Ánh mắt của chàng ấy liếc nhìn xuống dưới một cái, rồi lại nhanh chóng xoay sang chỗ khác.
Chàng ấy mất tự nhiên họ khan hai tiếng: “Bảo nha hoàn thay quần áo cho nàng.”
Nói xong chàng ấy xoay người rời đi.
Ánh mắt ta cũng cúi đầu nhìn xuống, vừa thấy mặt ta lập tức đỏ bừng lên.
Không biết nút áo ngủ trên người ta bị lỏng rơi ra từ lúc nào, để lộ chiếc yếm uyên ương màu đỏ đậm bên trong.
Mãi cho đến khi trang điểm xong, mặt ta vẫn còn đỏ ửng.
Ta và Triệu Hoàn Cẩn cùng đi đến chỗ ở của cha mẹ chồng.
Trên đường đi, ta không kìm được bèn hỏi Triệu Hoàn Cẩn chuyện tối hôm qua.
Chàng ấy bình tĩnh nói: “Đêm qua là nhị đệ và vị hôn thê của đệ ấy ở sát vách.”
Ồ…… Thì ra là ——
Từ từ đã! Chàng ấy nói ai?
Nhị đệ và vị hôn thê của đệ ấy, vậy chẳng phải là Triệu Ngọc Thịnh và Mộ Vân sao!
Nghe được tin này, ta cả kinh không nói nên lời.
Mặc dù hai bọn họ đã đính hôn nhưng còn chưa kết hôn mà. Sao bọn họ có thể làm ra chuyện như vậy được?
Sau đó ta nhanh chóng nhận ra có điều gì không ổn, cho dù bọn họ có sốt ruột đến mấy thì cũng không thể đến cạnh phòng tân hôn của chúng ta làm việc đó chứ.
Hơn nữa, chuyện ta té xỉu lại là chuyện như thế nào?
Có thể là thấy ta trầm tư suy nghĩ, Triệu Hoàn Cẩn bèn cầm lấy tay của ta.
“Phu nhân, cẩn thận dưới chân, chờ kính trà xong, ta sẽ giải thích cho nàng.”
Sau khi nghe Triệu Hoàn Cẩn nói như vậy, ta mới thôi miên man suy tư.
Kinh thành đều biết quan hệ giữa thế tử và Vương gia rất kém, Triệu Hoàn Cẩn dẫn ta đi kính trà cũng chỉ là làm theo lễ.
Ta hoàn toàn không thấy chàng ấy có bất kỳ sự tôn trọng nào với phụ thân và kế mẫu.
Điều khá bất ngờ là vị mẹ chồng kế này khác xa với trong tưởng tượng của ta.
Ta cho rằng người có thể làm Vương gia nhớ mãi không quên nhiều năm nhất định là một người có dung mạo khuynh thành tuyệt sắc.
Nhưng hôm nay nhìn thấy mới biết, tướng mạo của bà ấy lại rất bình thường, thậm chí chỉ tương đương với ma ma làm việc nặng ở nhà ta thôi.
8.
Cha mẹ chồng không cố ý khó xử, chỉ nói hai câu theo phép rồi để chúng ta rời đi.
Trên đường trở về, ta một lòng một dạ muốn biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cho nên cầm lấy tay Triệu Hoàn Cẩn, bước đi như bay.
Từ đầu đến cuối cũng không chú ý thấy Triệu Hoàn Cẩn cong môi cười cười.
Sau khi về phòng ngủ và cho hạ nhân lui xuống hết, Triệu Hoàn Cẩn cà lơ phất phơ dựa vào giường.
Ta sốt ruột kéo ghế dựa ngồi trước mặt chàng ấy, lúc này chàng ấy mới không thừa nước đục thả câu.
“Tối hôm qua, phòng này bị người ta bỏ thuốc mê.”
Ta nhăn mày, quả nhiên đúng như suy nghĩ của ta.
Thấy ta như vậy, Triệu Hoàn Cẩn đặt câu hỏi: “Nàng biết là ai làm sao?”
Ta trả lời chắc nịch: “Là Mộ Vân.”
Triệu Hoàn Cẩn đứng dậy, đột nhiên vươn tay nhéo mặt ta.
“Tiểu nương tử của ta cũng thật thông minh.”
Ta cứng đờ, động tác này thật sự quá ngả ngớn……
Triệu Hoàn Cẩn phát hiện ta sợ ngây người, bèn cười xoa xoa đầu ta.
“Là nàng ta bỏ thuốc, nhân lúc bên ngoài không hạ nhân, nàng ta dẫn Triệu Ngọc Thịnh cũng trúng thuốc đến đây.”
Nghe xong những lời này, lòng bàn tay của ta đã thấm một tầng mồ hôi lạnh.
Đều là nữ tử, không có khả năng Mộ Vân không biết nếu hành động này của nàng ta thành công, kết cục của ta sẽ là cái gì.
Con gái đã gả ra ngoài, cho dù phủ Thượng thư có muốn bảo vệ ta cũng không có cách nào.
Kết cục của ta chỉ có chết, hơn nữa trên người mãi mãi sẽ mang tiếng xấu là đồ lẳng lơ.
“Đừng sợ, đã không sao rồi.”
Thấy sắc mặt ta trắng bệch, Triệu Hoàn Cẩn nhẹ giọng an ủi.
Triệu Hoàn Cẩn không biết, ta không chỉ sợ, mà còn hận nữa.
Kiếp trước nàng ta hại ta đến chết, sống lại kiếp này, ta cũng chỉ tự bảo vệ mình, vẫn chưa trả thù.
Nhưng nàng ta lại ủ mưu hại ta, sao nàng ta có thể ác độc như vậy?
“Mộ Vân không muốn gả cho Triệu Ngọc Thịnh, cũng không biết là ai nghĩ ra biện pháp đổi hôn cho nàng ta. Nàng ta đã để nàng và Triệu Ngọc Thịnh…… Sau đó cũng bỏ thuốc cho ta, cho rằng sau khi gạo nấu thành cơm, ta và nàng chỉ có thể nhắm mắt chấp nhận.”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng ấy: “Vậy cuối cùng thì sao?”
Sắc mặt của Triệu Hoàn Cẩn có hơi mất tự nhiên: “Đương nhiên cuối cùng mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa, coi như là nhị đệ và đệ muội động phòng trước ——”
Ta ngắt lời chàng ấy: “Chàng bị bỏ thuốc, cuối cùng chàng giải quyết thế nào?”
Triệu Hoàn Cẩn bị ta nhìn chằm chằm, vành tai đỏ lên, nhất thời không biết nói gì.
Thật lâu sau, chàng ấy bất đắc dĩ thở dài.
“Phu nhân, hôm qua nàng ngủ say như heo nhỏ, nàng nói xem ta có thể làm gì bây giờ?”
Không bao lâu ta liền hối hận vì sao bản thân lại hỏi câu này.
Cuối cùng thuốc hôm qua vẫn phải do ta giải.
Ban ngày ban mặt, làn da trắng nõn của ta đỏ bừng như trứng tôm.
Từng cơn sóng nhiệt ập đến.
Lần này ta thật sự nên lo lắng không biết đám nha hoàn có đi xa hay không.
9.
Chuyện cẩu thả của Mộ Vân và Triệu Ngọc Thịnh ngày ấy cũng không bị truyền ra bên ngoài.
Theo lời của Triệu Hoàn Cẩn, trời còn chưa sáng chàng ấy đã gọi người đưa Mộ Vân về phủ Thừa tướng. Để giữ thanh danh cho con gái nhà mình, đương nhiên phủ Thừa tướng sẽ không ồn ào.
Còn về phần Triệu Ngọc Thịnh, lúc bị mang về đệ ấy còn chưa tỉnh, cũng không biết đệ ấy có biết người một đêm xuân tiêu với đệ ấy là vị hôn thê của mình không nữa.
Ngoài trừ ngày lạy mặt* ra, Triệu Hoàn Cẩn giống như thực tủy biết vị vậy, cứ lôi kéo ta ở trong phòng không ra.
*Ba ngày sau khi hôn lễ, tân lang sẽ đưa tân nương trở về nhà bố mẹ đẻ, nghi lễ này được gọi là lại mặt.
Không biết vì sao, ta cứ cảm thấy trong mắt của Triệu Hoàn Cẩn có niềm vui sướng mất mà tìm lại được.
Nửa tháng sau là hôn lễ của Triệu Ngọc Thịnh, chúng ta cũng không thể không ra khỏi nhà.
Ta và Triệu Hoàn Cẩn đều không đi đón dâu mà ở trong nhà chờ.
Nhưng giờ lành đã đến, nhưng đội ngũ đón dâu vẫn chậm chạp chưa đến.
Gã sai vặt vội vàng tới báo, không biết nói cái gì mà làm mặt của Vương gia lập tức trầm xuống.
Triệu Hoàn Cẩn thấy phụ thân nhà mình như vậy, lại nhếch miệng cười: “Xem ra vị đệ muội này của chúng ta còn có không ít niềm vui bất ngờ đâu.”
Ta trừng chàng ấy một cái.
Ở chung với Triệu Hoàn Cẩn mấy ngày nay, ta đã nhìn rõ tính tình của chàng ấy.
Cái gì mà tướng quân mặt lạnh không gần nữ sắc chứ, những tin đồn đó đều sai cả.
Triệu Hoàn Cẩn thích nói thích cười, cũng thích nữ sắc.
Đội ngũ đón dâu muộn khoảng chừng nửa canh giờ mới trở về Vương phủ.
Không biết đã xảy ra cái gì, mặt của Triệu Ngọc Thịnh tối đen như mực,cổ áo hỉ phục không được chỉnh tề cho lắm.
Mộ Vân được hỉ bà đỡ vào, bước chân loạng choạng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng khóc thút thít dưới tấm khăn voan.
Sắc mặt của cha mẹ chồng và tân lang trông không giống như đang làm hỉ sự, ngược lại giống đang làm tang lễ hơn.
Khách khứa thấy vậy cũng không trêu chọc cười đùa, nhìn tân lang tân nương bái đường rồi uống ly rượu mừng xong đều rời đi.
Triệu Hoàn Cẩn biết ta tò mò, cố ý đi phái người ra ngoài hỏi thăm một vòng.
Thì ra là Triệu Ngọc Thịnh mới đón Mộ Vân từ phủ Thừa tướng ra liền gặp phải Tạ tiểu Hầu gia đứng chặn đường.
Tạ tiểu Hầu gia cũng không phải tới để cướp tân nương, hắn ta chỉ dẫn theo một đám ăn chơi trác táng bao vây Triệu Ngọc Thịnh.
Hắn ta nắm lấy cổ áo của Triệu Ngọc Thịnh, nói cái gì mà nếu không đối xử tốt với Mộ Vân, hắn ta sẽ cho Triệu Ngọc Thịnh biết tay.
Còn Mộ Vân thì tự mình xốc khăn voan, mở cửa kiệu đi ra ngoài.
Gương mặt kia khóc như hoa lê đái vũ.
Triệu Ngọc Thịnh tái cả mặt, nhưng bị tình thế bức bách, chỉ có thể nhịn xuống.
Đêm đó, Triệu Ngọc Thịnh không bước một bước vào phòng tân hôn mà ngủ lại ở Lầu Nghênh Xuân.
Trùng hợp chính là Triệu Ngọc Thịnh ngủ trong phòng vị mỹ nhân đã đuổi theo Mộ Vân để đòi nợ.
Thậm chí đệ ấy còn ở Lầu Nghênh Xuân buông lời, đệ nhất tài nữ không bằng một kỹ nữ.