Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Lời Kể Của Một Tử Tù

Chương 4



8.

Lời kể của Trần Nguyên quá bình tĩnh. Hắn nói đến sự căm ghét nhưng giọng điệu lại rất ôn hòa.

“Chờ một chút,” tôi ngắt lời hắn, “Chuyện trước anh nói là anh và Chu Hồng Hưng gặp nhau trên đường rồi cãi nhau, anh định trả thù nên đi theo giet chet ông ta. Nhưng bây giờ anh lại nói là anh không phải tình cờ gặp nhau mà là đã có ý định giet ông ta từ lâu rồi à?”

“Tôi giet người rồi vứt x ác có người chứng kiến, nhưng tôi cãi nhau với Chu Hồng Hưng ở đâu? Có người chứng kiến không? Không.”

Trần Nguyên cười nói: “Vậy nên muốn nói gì chỉ có tôi mới có quyền nói, chet không đối chứng, Chu Hồng Hưng không có cơ hội nói chuyện.”

“Vậy ra động cơ thực sự của anh khi giet Chu Hồng Hưng là để trả thù cho vụ xâm hại tình dục thời thơ ấu của anh đúng không?”

Tôi nói rõ ràng: “Nói như vậy việc anh giet Mã Minh cũng là có nguyên do, không phải vì cãi vã mà là do anh ta xâm hại một đứa trẻ, khiến anh nhớ lại ký ức đau buồn thời thơ ấu của mình, nên anh đã đ ánh chet anh ta.”

Trần Nguyên nói: “Phải.”

Tôi còn nghĩ thêm rằng Trần Nguyên chỉ liên lạc với một người bạn đồng giới kể từ khi hắn bị giam, điều này khiến chúng tôi nghi ngờ rằng hắn có xu hướng đồng tính luyến ái, suy nghĩ này trở nên vô cùng hợp lý.

Bởi vì thực sự có rất nhiều người đồng tính đã từng bị người cùng giới lạm dụng tình dục thời thơ ấu và do đó buộc phải thay đổi xu hướng tính dục của họ.

Tuy nhiên, để câu chuyện sang một bên và suy nghĩ kỹ – trong tình huống này, có pháp trường Tây Sơn, có những người bạn đồng giới, có động cơ giet người giống nhau, có hai nạn nhân và có một tử tù.

Mọi thứ đều nối tiếp nhau và có vẻ quá hợp lý. Nó hợp lý như một cuốn tiểu thuyết dựa trên những tình huống có thật và phù hợp với mọi logic, trong đó hắn ta là nhân vật chính tử vì đạo.

“Những câu chuyện anh kể quả thực rất đau lòng. Nhưng đừng bịa ra thêm câu chuyện nào nữa.”

Tôi mất kiên nhẫn một chút: “Tôi hỏi anh, cuộc cãi vã giữa anh và Chu Hồng Hưng quả thực không có bằng chứng. Vậy có bằng chứng nào chứng tỏ lúc nhỏ anh bị Chu Hồng Hưng xâm hại tình dục không? Con trai Chu Hồng Hưng hận anh đến tận xương. Nhưng theo anh kể, anh và anh ta là bạn cùng lớp thời tiểu học, vậy mà anh ta không hề nhận ra. Tất nhiên, anh cũng có thể giải thích rằng ngoại hình của anh đã thay đổi rất nhiều khi anh trưởng thành, nhưng tên của bạn vẫn phải nhớ được chứ, đúng không?”

Trần Nguyên không đồng ý: “Tôi cơ bản không nhớ tên bạn học tiểu học của mình…”

Tôi ngắt lời anh ta: “Tôi hiểu tâm lý của anh. Một số tù nhân cũng giống như anh, họ không có việc gì để làm ngoài việc bịa ra những câu chuyện, bịa đặt sự thật để bôi đen nạn nhân và hợp lý hóa những tội ác mà họ đã gây ra, dường như cả thế giới đã phản bội họ.”

“Vậy tại sao chúng tôi phải tước bỏ quyền chính trị suốt đời của các bạn? Chỉ để ngăn cản các bạn bịa đặt những điều vô nghĩa như thế này. Vì các bạn quá vô tội và bị oan như vậy, tại sao trước đây các bạn không có biện pháp thích hợp và tại sao các bạn lại ‘sửa chữa những ân oán’ của mình hiện nay?”

Trần Viễn không nói gì, suy nghĩ một chút vẫn kiên trì nói: “Tôi nói đều là sự thật, nếu anh không tin, tôi cũng không còn cách nào khác.”

“Giả sử những gì anh nói là sự thật, vậy tại sao trước đây anh lại giải thích động cơ của hai vụ giet người là “một cuộc cãi vã”, và tại sao bây giờ anh lại nói ra cái gọi là sự thật?”

Tôi hỏi: “Tại sao chúng ta không nói điều đó ở tòa mà là ở nơi hành quyết?”

“Tôi không thể trả lời điều này vào lúc này.”

Trần Nguyên nói: “Chuyện còn chưa kết thúc.”

“Vậy anh nói cho tôi biết.”

Nhưng tôi đột nhiên cảm thấy hình như mình đã bỏ sót một số chi tiết quan trọng.

9.

Lời kể của Trần Nguyên (4)

Giet Chu Hồng Hưng và Mã Minh là chuyện của sau này, chúng ta hãy quay lại 10 năm trước. Khi còn nhỏ, vì bị Chu Hồng Hưng xâm hại tình dục, tôi đã phát triển tính cách chống đối xã hội.

Bố mẹ tôi rất lo lắng cho tôi, cuối cùng bố tôi cũng đành chịu thua, nhưng mẹ tôi vẫn kiên trì. Mẹ tôi đưa tôi chuyển đến gần khu hành quyết Tây Sơn, để tôi chứng kiến các cuộc hành quyết mỗi ngày.

Bà cũng đưa tôi đến bác sĩ Giang để điều trị, nhưng bà không vẫn không thể chữa khỏi được cho tôi. Thay vào đó, sau khi tôi tiếp xúc và tìm hiểu về tâm lý ở chỗ bác sĩ Giang, tôi đã tìm ra con đường cứu rỗi mình.

Trước đây, khi làm những điều xấu, tôi có vẻ vui vẻ một lúc nhưng thực ra trong lòng vẫn canh cánh một điều gì đó, chưa thể thỏa mãn được tôi. Sau này, tôi hiểu rằng chỉ có giet được Chu Hồng Hưng thì tôi mới thực sự được giải thoát.

Tôi không còn gây chuyện nữa, cũng không nói cho ai biết, tôi quyết tâm học tập và sống lặng lẽ. Kết quả học tập của tôi đạt hạng tốt nhất. Các giáo viên thường khen tôi, và kỳ vọng tôi sẽ đỗ vào một trường trung học trọng điểm.

Các bạn cùng lớp và hàng xóm không bao giờ nhận thấy điều gì bất thường ở tôi, họ đều nghĩ tôi là một đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn.Tôi nghiên cứu sách tâm lý học và thường có những lý giải độc đáo.

Bác sĩ Giang giống như một người bạn tâm giao, sẵn sàng trả lời các câu hỏi của tôi, thậm chí còn đưa tôi đi giảng giải về tâm lý học. Ông ấy dường như đang truyền thừa lại những tâm đắc của mình cho tôi.

Cuộc sống đời thường như mặt hồ tĩnh lặng, đè nén mọi dòng chảy ngầm. Năm 16 tuổi, tôi được nhận vào một trường cấp 3 trọng điểm, ngày tôi nhận được giấy báo trúng tuyển chính là ngày sinh nhật của tôi.

Tối hôm đó mẹ tôi rất vui, bà mua bánh, nấu một bàn thức ăn lớn và uống rất nhiều rượu. Và hôm đó trên bàn ăn, tôi đã nói rõ với mẹ rằng tôi không muốn học cấp 3 nữa, tôi có việc phải làm và tôi muốn ra đi.

Nhưng mẹ tôi say quá nên hình như không nghe thấy gì.

Đêm đó tôi bỏ nhà đi. Trong vòng ba ngày sau khi rời đi, mẹ tôi đã gọi cảnh sát, tìm thấy tôi và đưa tôi về.

Bà vừa khóc vừa trách tôi: “Sao con có thể làm như vậy với mẹ, tại sao con không thể nghĩ đến mẹ … Mẹ sinh ra và nuôi dạy con thật sự không hề dễ dàng..Mẹ chỉ là người mẹ bình thường có những mong đợi vô cùng bình thường ở đứa con trai của mình.”

Nhưng tôi không phải là một đứa trẻ bình thường. Đây là vẫn đề giữa tôi và mẹ tôi.

Mẹ tưởng mẹ yêu tôi nhưng mẹ chỉ trở thành gánh nặng cho tôi; mẹ ôm tôi thật chặt không chịu buông, khiến tôi gần như nghẹt thở.

Tôi thực sự không thể chịu nổi sức nặng của cuộc sống. Những tâm trí tôi căng như dây đàn, ngày càng căng hơn, sẵn sàng đứt bất cứ lúc nào.

Ở nơi này, tôi vẫn học trung học. Tôi không chắc mẹ tôi có nghe thấy những gì tôi nói tối hôm đó không, tôi vẫn tiếp tục học, mẹ tôi tiếp tục làm việc và mọi việc vẫn diễn ra bình thường.

Mỗi ngày trước khi đến trường, tôi lại nhìn khu hành quyết Tây Sơn. Những cảnh tử tù bị bắn cũng nhàm chán như những đoạn phim quảng cáo lặp đi lặp lại.

Một hôm, mẹ tôi mở cửa sổ, cúi đầu tưới chậu lan.

Tôi chợt nói: “Mẹ ơi, nhìn đi, có người sắp bị bắn, đầu sắp nổ tung.”

Trong quá khứ chúng tôi đã có sự ngầm hiểu. Lần này bị tôi vạch trần. Mẹ tôi vô cùng xấu hổ, tức giận và hụt hẫng nhưng không bao giờ dám ngước lên.

Khi tiếng súng vang lên, tôi nặng nề ngã xuống giường như đang chơi khăm.

Mẹ đóng sầm cửa lại và bỏ đi.

Trong thời gian đó, mối quan hệ giữa mẹ con tôi rất căng thẳng. Ở nhà, chúng tôi phớt lờ nhau nhưng ở ngoài chúng tôi vẫn là một người mẹ thương con, một người con hiếu thảo. Mẹ tôi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài nên tôi đã hành động cùng bà.

Những ngày như thế này thật đau đớn vì sự có mặt của mẹ khiến tôi vô cùng chán nản.

Một lần, bác sĩ Giang đến giảng bài tại một trại trẻ mồ côi trong thị trấn, tôi cũng đi.

Ở trại trẻ mồ côi, tôi gặp một đứa trẻ tên A Nguyên.

Cùng năm 16 tuổi, trại trẻ mồ côi khuyến khích A Nguyên ra ngoài tìm việc làm và nuôi sống bản thân càng sớm càng tốt nhưng tôi bị mẹ trói buộc không thể rời đi.

A Nguyên quan tâm đến tâm lý học và chúng tôi có cùng sở thích. Chúng tôi thường cùng nhau thảo luận mọi việc và trở thành bạn bè ngay khi qua lại.

Trong năm thứ nhất trung học, vừa tan trường, tôi liền đến trại trẻ mồ côi và ở bên A Nguyên cả ngày.

Tôi thà ở trại trẻ mồ côi còn hơn về nhà, mọi người còn đùa rằng tôi coi trại trẻ mồ côi là nhà của mình.

Chương trước Chương tiếp
Loading...