Lớn Rồi, Thoát Cảnh Phản Diện Thôi~ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 18:50:00
gật đầu, dồn hết sức bình sinh, đạp thật mạnh chúng mấy cái.
Ba tên đó co quắp , rên rỉ đau đớn.
Bà con xung quanh tức giận nghiến răng nghiến lợi, ai nấy đều chỉ trích dữ dội:
"Lũ buôn khốn nạn ! Làm cái chuyện thất đức thế, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng thôi!"
" đấy! Loại đường xe tông c.h.ế.t cũng đáng đời!"
"Không, để xe tông c.h.ế.t thì oan uổng cho tài xế lắm! Phải để chúng nó c.h.ế.t đói, cơm ăn luôn!"
Mọi càng càng phẫn nộ, xông lên, kẻ đ.ấ.m đá.
Thậm chí còn dúi một cây gậy tay , hào hứng xúi giục:
"Con gái, lấy gậy mà quật !"
Cây gậy trông như tháo từ nông cụ xuống, chắc nịch và nặng tay, đánh lên chắc chắn đau lắm.
Dù cuối cùng bọn sẽ giải đến đồn cảnh sát, nhưng bà con trong làng ai nấy đều " kỹ thuật", đánh chỗ đau mà nguy hiểm đến tính mạng.
9
Việc chú Vương tìm thấy là một sự trùng hợp.
Ngôi làng một cặp vợ chồng hiếm muộn, nhiều năm vẫn con, nhận nuôi nhưng thành.
Tình cờ bọn buôn chuyện, cho rằng họ là khách hàng tiềm năng, nên để một địa chỉ liên lạc.
Hơn nữa, ngôi làng sâu trong vùng núi, hẻo lánh, nhiều đàn ông độc .
Chúng dự định khi bán đứa bé trai sẽ tìm cách “tiêu thụ” luôn .
Cặp vợ chồng đó thấy bé sốt cao, thoi thóp như ngọn đèn gió, bèn bế đến nhờ lão thầy thuốc trong làng.
Ông lão xem bệnh xong, lập tức nhận lai lịch của bé bình thường.
Sau một hồi gặng hỏi, mới bé bắt cóc, xe còn một bé gái khác.
Ông quyết định hành động ngay lập tức.
Bảo con trai giả vờ mua vợ, tìm cách cầm chân bọn buôn .
Còn ông huy động bà con trong làng, chuẩn bắt bọn chúng.
Trùng hợp , chú Vương là bạn học cũ của con trai lão thầy thuốc.
Dạo gần đây, chú đang lang thang ở đây, ăn chực ở nhờ như thói quen.
Nghe chuyện, chú liền xung phong giúp một tay, nào ngờ khi mở thùng xe thấy .
Sau đó, chú Vương đưa đến nhà lão thầy thuốc.
Cậu bé cũng đang ở đó, vẫn nóng rực.
Từng luồng nóng ngừng tỏa từ , khiến ai cũng lo lắng sốt cao hạ sẽ hỏng não.
giúp đút cháo kê cho , dùng khăn thấm rượu lau cổ và nách để hạ nhiệt.
Chỉ mong nhanh chóng khỏi bệnh, khỏe mạnh trở về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lon-roi-thoat-canh-phan-dien-thoi/chuong-5.html.]
Gia đình chắc cũng đang lo lắng lắm.
Không ông trời thấy lời cầu nguyện của , bù đắp cho những gì chúng trải qua …
Mí mắt bé khẽ giật giật, đó chậm rãi mở .
Dù chỉ tỉnh thoáng chốc nhắm mắt, nhưng đó vẫn là một dấu hiệu .
Đến sáng, bé hạ sốt.
Gương mặt đỏ bừng vì nóng cũng dần khôi phục sắc da bình thường.
Ba đến gần như cùng lúc với cảnh sát.
Ba lao đến ôm chặt lòng, run rẩy, nghẹn ngào nên lời.
Còn , vốn luôn mạnh mẽ, đôi mắt cũng đỏ hoe, tròng mắt đầy tia m.á.u vì nhiều đêm ngủ.
"Nhân Nhân, mấy ngày nay con sợ lắm ?
Ba lo đến phát điên ..."
Nước mắt trào , chảy dài má.
Chỉ một chút nữa thôi... chỉ một chút nữa thôi là thể gặp ba nữa …
Bà con trong làng lôi bọn buôn khỏi chuồng bò, nơi họ nhốt cả đêm.
Từng tên, từng tên đều đánh đến sưng vù mặt mũi, thê thảm nhận nổi.
Cảnh sát gì, chỉ chằm chằm.
trông nét mặt họ, ai cũng thể thấy —họ cũng đang ngứa tay tẩn cho bọn một trận.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sau đó, cảnh sát cam kết sẽ tiếp tục điều tra, giải cứu những đứa trẻ bán , kiên quyết trấn áp tội phạm buôn .
Họ cũng đưa bé và cặp vợ chồng mua con về đồn.
Nghe , họ liên hệ với gia đình bé.
Ba đang đường đến để đoàn tụ với con trai.
10
Ba lái chiếc xe tải nhỏ chuyên chở hàng của gia đình đến đón .
Lúc , xe chỉ hai , vẻ mặt hoảng hốt, lo lắng đến cực điểm.
Lúc về, xe thêm và chú Vương.
Bầu khí trong xe cũng đổi—từ căng thẳng ngột ngạt thành nhẹ nhõm cơn hoạn nạn.
Mẹ , vốn là bình tĩnh nhất nhà, dần trấn tĩnh và nhận lái xe.
dựa vai ba ở ghế , còn chú Vương kế bên.
Ban đầu, chú dự định ở nhà bạn học cũ một tháng. vụ , chú đổi ý, mới ở hơn một tuần về.
Chú vỗ đùi, ha hả tuyên bố:
"Ba mươi năm cuộc đời, cuối cùng cũng một chuyện oanh liệt! Nếu bây giờ tranh thủ về quê rửa sạch tiếng , quật ngược mặt mấy ông bà già suốt ngày , thì chẳng phí công ?!"