Lợn Rừng Tinh Thì Sao
Chương 7
14.
Sau khi trở lại thành lợn rừng, ta ngủ rất lâu.
Mẹ nói nếu ta tiếp tục ngủ nữa, ta sẽ bị xóa khỏi “tinh tộc”, biến thành một con lợn rừng chính hiệu.
Nghĩ đến hình dáng hiện tại của mình không dễ có được, ta quyết định dậy và đi dạo một chút.
Đi dạo một hồi, ta vô tình “dạo” trở lại kinh thành. Đi một hồi nữa, ta lại “dạo” đến phủ của Tam Vương gia. Nhưng giờ đây, phủ Tam Vương gia từng lộng lẫy và uy nghi ngày nào đã trở nên hoang tàn, đổ nát.
Ta hỏi một người qua đường về những gì đã xảy ra trong hai năm qua. Người đó chỉ nói rằng sau khi Tam Vương gia trở về kinh thành, đã mất tích. Không ai biết ngài ấy đi đâu.
Ta lập tức chạy đến phủ của Cửu Vương gia. May mắn thay, màu xanh lá cây nổi bật vẫn dễ nhận diện, hiện giờ đang chơi trò trốn tìm với một số hạ nhân.
Ta đi tới gần, hắn nắm lấy ta, cười tươi rói nói: “Cuối cùng cũng bắt được ngươi!”
Hắn tháo khăn trên mặt ra, nhìn thấy khuôn mặt ta thì mắt trợn tròn. Đây là diện mạo thật của ta, đẹp hơn gấp vạn lần so với khi ta xuyên không làm tỳ nữ trong thế giới loài người.
Mộ Nhiên: “Tiên… tiên nữ?”
Ta không muốn khách sáo, trực tiếp hỏi: “Ngài có biết Tam Vương gia đi đâu không?”
Mộ Nhiên tỏ vẻ bị tổn thương: “Tiên nữ vừa đến phủ của ta, đã vội hỏi về nam nhân khác, thật là đặc biệt~”
Ta kéo tai hắn: “Hỏi ngươi thì phải trả lời.”
“Ui ui ui! Đau quá! Chờ chút… Lực tay này… Giọng điệu này?”
Mộ Nhiên không thể tin được, sau đó nhìn ta với ánh mắt cực kỳ vui mừng: “Nữ nhân chết tiệt, nàng đã đi đâu? Tam ca đã tìm nàng phát điên rồi!”
Ta: “Hả? Mộ Tuân phát điên?”
Điều này thì không tốt rồi.
Mộ Nhiên: “Không phải, đó chỉ là một cách nói để diễn tả… Mà thôi đi, hai năm không gặp, nàng thật sự không học được chút nào từ sách cả.”
Ta không muốn cãi vã với Mộ Nhiên. Ta hỏi hắn trong hai năm qua đã xảy ra chuyện gì.
Ta mới biết được rằng, sau khi Mộ Tuân trở về từ chiến thắng, phát hiện ta không có ở đó, ngài ấy đã điên cuồng tìm ta.
Ta vốn nghĩ rằng ngài ấy tìm một thời gian rồi sẽ bỏ cuộc. Không ngờ ngài ấy lại kiên trì đến vậy, tiêu tán tài sản, tìm kiếm thuật sĩ và nhân tài, nói là muốn tìm một con lợn rừng.
Về diện mạo của con lợn rừng đó, chính là bức tranh ta từng vẽ cho ngài ấy khi còn ở phủ.
Hoàng đế tức giận, trách mắng ngài ấy vì một nữ nhân mà trở nên mất trí.
Mộ Nhiên vì đã thấy thỏ tinh, nên luôn tin rằng lợn rừng tinh mà Mộ Tuân đang tìm kiếm có thể thật sự tồn tại.
Nhưng sau đó, tin tức về việc Mộ Tuân đi khắp nơi tìm kiếm lợn rừng dần dần biến mất, ngay cả Mộ Nhiên cũng không biết ngài ấy đã đi đâu.
Lồng ngực ta dần cảm thấy nặng nề, cho đến khi ta không còn đứng vững được nữa, ngồi sụp xuống ghế bên cạnh. Thì ra Mộ Tuân đã sớm đoán ra ta là lợn rừng. Nhưng ngài ấy không bao giờ nhắc đến.
Bởi vì ngài ấy không quan tâm đến thân phận của ta là gì. Giống như ta đã nói với ngài ấy. Điều ngài ấy quan tâm chỉ là thích ta mà thôi.
Ta cười đau khổ, đôi mắt ươn ướt.
“Mọi chuyện là như thế sao? Hóa ra nàng thực sự bị lợn rừng bắt đi sao?”
Mộ Nhiên đến gần ta, hỏi khẽ: “Sau đó nàng làm cho nó vui vẻ, nên nó đã đổi cho nàng một hình dạng xinh đẹp như vậy à? Con lợn rừng này còn rất tốt đấy…”
Ta: “…”
Nước mắt ta ngừng rơi, ta quay người bỏ đi.
Mộ Nhiên: “Này, nàng đi đâu vậy? Đã vất vả trở về rồi mà không ở lại với ta? Ta rất nhớ nàng…”
Ta: “Đừng lải nhải nữa, ta đang gấp tìm người!”
Mộ Nhiên: “Tìm ở đâu?”
Ta: “Dù có ở tận chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm được!”
15.
Góc nhìn của Thỏ Tinh.
Ta là một con thỏ tinh. Khi còn nhỏ, ta bị thợ săn bắt được và suýt nữa bị lột da để nướng.
Một cô gái nhân loại đi qua, lẩm bẩm: “Thỏ thật đáng yêu, sao có thể ăn thỏ được.”
Sau đó, cô ấy dùng một khoản bạc để mua ta từ tay thợ săn. Cô ấy có vẻ là một tiểu thư của một gia đình quan lại.
Khi đưa ta về nhà, cô ấy liên tục chơi đùa với ta và cho ta ăn những củ cà rốt ngon lành.
Đôi khi còn ôm ta ngủ.
Tiểu thư nói ta lông xù mềm mại, ôm ngủ rất thoải mái.
Mới đầu ta cảm thấy không ổn, luôn muốn thừa dịp cô ấy ngủ trốn đi, sau lại phát hiện gia tộc của cô ấy dường như gặp phải phiền toái, ta lo lắng an nguy của cô ấy, liền hàng đêm ở cùng.
Khụ! Thật sự chỉ là lo lắng cho an nguy của cô ấy mà thôi.
Nếu muốn nghiên cứu kỹ, cũng chỉ có một phần nhỏ nguyên nhân là cô ấy rất đẹp.
Lúc cười rất đẹp, lúc không cười cũng rất đẹp.
Ta quyết định hóa thành bản thể thỏ làm bạn với tiểu thư đến già.
Nhưng đêm đó, trong phủ cô ấy có thích khách.
Ta không thể không hóa thành hình người mang theo cô ấy chạy trốn.
Sau khi xác nhận cô ấy đã an toàn, ta muốn rời đi, cô ấy lại hỏi tên ta là gì.
Cười chết, chúng ta là yêu quái, làm gì có tên.
Ta ngược lại nghe nói có một con lợn rừng tinh rất xinh đẹp tự đặt tên mình là Trư A Hoa.
Cho nên ta cảm thấy đặt tên sẽ chỉ ảnh hưởng đến hình tượng đẹp trai của ta, vì thế tùy tiện nói dối một cái tên.
Ta vì cứu tiểu thư mà bị thương nặng.
Sau đó ta dưỡng thương tốt, biến ảo thành thỏ một lần nữa trở về tìm cô ấy, lại biết được cô ấy đã có người trong lòng.
Mọi người đều nói bọn họ môn đăng hộ đối, là một đôi “trời sinh đất định”.
Ta cực kỳ tức giận, quyết định cũng phải biến thành người, so sánh với nam tử được gọi là “trời sinh đất định” kia.
Nhưng ai ngờ, lợn rừng tinh A Hoa xông vào trận pháp của ta.
Sau đó cô ta biến thành người, ta lại vẫn là một con thỏ.
Ta muốn giết chết cô ta, để cho nó một lần nữa biến trở về lợn rừng, như vậy ta có thể lần nữa mở ra trận pháp.
Nhưng sau đó A Hoa chủ động tìm ta, nói chỉ cần ta hỗ trợ dùng thuật pháp đem mấy phong thư đưa vào tẩm điện Hoàng đế, lại hỗ trợ đào cái động cứu người, cô ta liền nguyện ý chủ động biến trở về lợn rừng tinh.
Ta cảm thấy điều kiện này cũng không tệ lắm, liền đáp ứng.
Về sau nữa, cô ta cũng dứt bỏ được thể xác tại nhân giới, trở lại tinh quái tộc.
Ta không quen cô ta, thậm chí từ đầu đến cuối cũng không nợ cô ta cái gì.
Nhưng nhìn thấy kết cục này, lại không hiểu sao cảm thấy có chút áy náy.
Khi ta trở thành người và tìm tiểu thư, ta được biết cô ấy đã bị người đàn ông “trời sinh đất định” kia phản bội hoàn toàn và mất tích. Ta chỉ có thể lang thang khắp núi non để tìm kiếm tung tích của cô ấy.
Nhưng không có tin tức gì cả.
Một vài năm sau, ta nghe thấy một người kể chuyện ở một thị trấn nhỏ phía Nam kể một câu chuyện thú vị.
Có một người đàn ông diện mạo tuấn tú, cưới một người vợ.
Người vợ thỉnh thoảng thì có hình dáng như lợn rừng, thỉnh thoảng lại đẹp như tiên nữ.
Mọi người đều nói người đàn ông bị yêu quái mê hoặc.
Riêng ta thì thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ những người có tình rồi sẽ gặp lại nhau.
Trong quá trình tìm kiếm, ta đã nhận ra rằng cảm giác của ta đối với con lợn rừng A Hoa và những gì ta làm đều có ý nghĩa sâu sắc hơn những gì ta từng tưởng.
Những gì ta đã làm cho Tam Vương gia không chỉ là là giúp đỡ, đó là cách để ta thể hiện lòng biết ơn và tình cảm của mình.
Giờ đây, khi ta nhìn thấy tất cả những gì đang diễn ra, ta không thể không cảm thấy một phần của chính mình đang song hành cùng với họ.
Nhưng ta cũng hiểu rằng mỗi người có con đường riêng của mình để đi, và ta sẽ làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ những người đã làm cho cuộc sống của ta tốt đẹp hơn.
Cuối cùng, lợn rừng A Hoa cũng đã tìm được người mình yêu. Và ta, nhất định cũng sẽ gặp lại người ta muốn gặp.
-HẾT-