LŨ EM VÔ ƠN - CHƯƠNG 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 07:37:29
"Hôm nay là ngày lành, pha cho mấy đứa chút cao mạch nha uống cho ngọt miệng."
"Nguyệt Nhụy, lấy cho ít đường trắng với đường đỏ qua đây nữa."
Mẹ lấy hộp cao mạch nha quý giá cất kỹ từ trong bếp , mở nắp thì thấy bên trong trống , sạch bong kin kít.
Mặt bà tối sầm , suýt nữa thì nổi đóa ngay tại chỗ.
"Mẹ ơi, đường đỏ đường trắng hết sạch , bánh quy cũng hết, trứng gà cũng còn, bột mì cũng sắp hết ạ."
"Khụ, khụ khụ, chắc là chuột ăn vụng mà, mấy đứa uống tạm nước lọc , đợi lúc Nguyệt Tình cưới nhất định sẽ cho mấy đứa uống..."
Mẹ nén giận tiếp khách, cục tức nghẹn nơi cổ họng, suýt chút nữa thì lăn đùng đất.
Thấy càng vui, đến híp cả mắt .
Con chuột nhắt đó chính là , chính là con chuột nhắt đó!
6.
Xẹt xẹt—— Bây giờ là hai mươi giờ tối, giờ Bắc Kinh...
Mãi đến tám giờ tối, những ở nhà đài mới lục tục về hết.
"Có gì , mai sang nhà tiếp nha."
"Cuối tháng con bé Nguyệt Tình nhà cưới , lúc đó ngoài đồng cũng đỡ bận, nhớ đến đông đủ nhé!"
Mẹ tiễn hàng xóm cửa, lòng hư vinh thỏa mãn cực độ.
Ngay cả cơn tức giận vì phát hiện kho lương thực trống ban sáng cũng tan biến sạch sẽ.
" bảo lấy cái đài hơn lấy máy may mà, đồng về nhà cuối cùng cũng cái để giải khuây !"
Tiếng thời sự buổi tối từ chiếc đài vẫn tiếp tục vang lên.
Bố cũng gật đầu tán thành, mặt lộ rõ vẻ hưởng thụ.
đợi ông đuổi chúng khỏi nhà chính xong thì lập tức nổi nữa.
"Đồ ? Tắt cái đài ! Mất đồ !!"
"Tắt gì, con còn mà."
Ngay đó, trong nhà chính vang lên tiếng loảng xoảng tìm đồ, khiến Hồ Nguyệt Tình và hai đứa em song sinh giật nảy .
Hồ Nguyệt Tình gần như ngay lập tức liên tưởng đến điều gì đó, loạng choạng chạy nhà chính.
"Bố, bố đừng với con là thứ mất chính là giấy báo trúng tuyển của con đấy nhé!"
"Mày câm miệng cho tao!"
Hồ Nguyệt Tình mới nửa câu, giọng bố đè xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lu-em-vo-on/chuong-5.html.]
"Nhà mất đồ ạ? Mất gì thế ạ?"
Thấy chúng xuất hiện phía , Hồ Nguyệt Tình mới tái mặt ngậm miệng .
"Cái túi treo trong tủ , hôm nay đứa nào động cái túi đó??"
Mọi , , đều .
Hồ Nguyệt Tình cắn môi, hung hăng đẩy một cái.
"Chắc chắn là chị! Chắc chắn là chị lấy , nó... em còn cưới Chí Bằng thế nào nữa?!"
"Đủ đấy! Tất cả nhà ngoài ngủ cho tao!"
"Nguyệt Tình, con ở tìm cùng!"
Bố chốt hạ một câu, đuổi chúng khỏi nhà chính.
Ngày hôm , màn kịch vẫn tiếp diễn, bố và Hồ Nguyệt Tình thiếu điều lật tung cả cái nền đất trong nhà lên.
Cuối cùng đương nhiên là chẳng tìm thấy gì.
"Đi nhà khác tìm chứ! Đó là... mất cái đó nhà họ Trình thể chấp nhận con ?!"
"Nói thì dễ lắm, chắc chắn đoán tại nhà giấu nhẹm chuyện , nếu tìm, chỉ thể lấy danh nghĩa của... để tìm, cuối cùng chắc chắn cũng là nó Thành phố!"
"Cứ cưới , đến lúc đó thai, nó nhận thì đến trường đại học của nó loạn lên, bảo nó chơi trò lưu manh, xem nó dám nhận !"
Bố và Hồ Nguyệt Tình cứ thế bàn tính với như chốn .
giả vờ ngáp, lấy tay che miệng, chỉ sợ nhịn mà bật thành tiếng.
7.
Tìm mãi cho đến cuối tháng, lúc Hồ Nguyệt Tình kết hôn, tờ giấy báo trúng tuyển vẫn thấy .
"Tìm thấy thì thôi đừng tìm nữa, đợi đến lúc xem những hôm đó đến nhà ai xa ."
"Chỉ đành thôi."
Vẻ mặt Hồ Nguyệt Tình gượng gạo, chút vui vẻ nào của sắp cưới.
Rõ ràng tờ giấy báo trúng tuyển của chính là cầu nối quan trọng nhất để gắn kết hộ khẩu huyện và hộ khẩu nông thôn với .
"Sợ gì chứ! Cứ theo lời ! Nếu nó dám nhận con, đến lúc đó tìm nó cùng con!"
Mẹ quẹt que diêm, kẻ xong lông mày cho Hồ Nguyệt Tình, một câu chắc như đinh đóng cột.
Hồ Nguyệt Tình vững tâm , gật đầu mạnh mẽ.
"Đón cô dâu tới ~"