Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LỪA GẠT TA VUI LẮM SAO??? - Chương 14: Sau này sẽ khá hơn thôi

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:35:57

“Nếu thật sự chạy , ngươi một đánh, giận ?”

 

“Không , ngươi chạy , ít nhất sẽ đỡ về khi đánh, vẫn là Kim Châu nghĩ chu đáo.”

 

...

 

Không .

 

“Vậy nếu nghĩ đến chuyện đỡ ngươi về thì ?”

 

“Một đánh còn hơn hai cùng , Kim Châu vẫn là cô gái thông minh.”

 

 

“Thôi nào, Kim Châu thế , đừng nghĩ nàng chứ.”

 

Ta định tiếp tục hỏi, nhưng nhét đầy một miệng điểm tâm nóng hổi.

 

Thôi .

 

Coi như nhận mệnh.

 

Cho dù đánh cùng thì cũng nhận.

 

Giữa tiệc, nâng chén đổi rượu.

 

Bánh ngọt mà Thẩm Xuyên Thanh dúi tay chẳng còn vị.

 

Cho đến khi bên ngoài vang lên:

 

“Lão gia nhà họ Thẩm đến .”

 

Ta sợ đến mức tay run rơi luôn đôi đũa.

 

Âm nhạc ngừng , tiếng trống cũng lặng.

 

Mọi im bặt, ai dám gì.

 

Chỉ thấy một chiếc kiệu mềm dừng , rèm kiệu vén lên.

 

Khi thấy gương mặt phúc hậu nghiêm nghị , đầu gối như nhũn .

 

May mà Thẩm Xuyên Thanh tay mắt lanh lẹ, đỡ lấy tay , mới miễn cưỡng vững.

 

Lục Nhược và Lý Hành Chu cung kính hành lễ.

 

lão gia nhà họ Thẩm hề để ý, chỉ một đường sầm mặt tiến thẳng về phía Thẩm Xuyên Thanh.

 

Xong .

 

Tất cả tiêu .

 

Ta nhắm chặt mắt, chỉ mong quỳ xuống lạy vài cái, van xin ông nể tình mà tha mạng.

 

hề tiếng trách mắng vạch trần nào như tưởng tượng.

 

Ngược là một tràng giáo huấn đầy tức giận như “hận sắt thành thép”:

 

“Nghe ngươi còn bàn xong chuyện ăn, tiêu năm trăm lượng bạc mua một cô nương?

 

Tóc còn mọc đủ, học theo trò lừa dối trá?”

 

A?

 

Ta sững ngẩng đầu lên.

 

“Cha, chuyện của con, đừng nhúng tay nữa.” Thẩm Xuyên Thanh thở dài, “Kim Châu giống những cô nương khác, đừng năm trăm lượng, năm nghìn lượng cũng là ép uổng nàng .”

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

“Ta quản nổi ngươi nữa . Ai, già , dùng nữa.”

 

Thẩm Xuyên Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm:

 

“Không già dùng , mà là vô dụng già mất .”

 

Ta ngơ ngác hai họ, vô tình đối mặt với ánh mắt của Thẩm lão gia.

 

Ông mặt , khựng :

 

“Ta thấy gương mặt cô nương quen.

 

Vừa giống kẻ thù, giống một cố nhân.”

Trên đường trở về, vẫn tiêu hóa nổi chuyện là thế nào.

 

“Cha, đây là… bằng hữu của con, Kim Châu.”

 

Thẩm lão gia lặng lẽ kéo tay áo Thẩm Xuyên Thanh, thấp giọng hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lua-gat-ta-vui-lam-sao/chuong-14-sau-nay-se-kha-hon-thoi.html.]

 

“Không ngươi bảo là ?”

 

Nhìn thấy đang tò mò qua, Thẩm Xuyên Thanh lập tức lúng túng:

 

“Sao, thể để nàng chứ.”

 

“Đây là phụ , Thẩm Thạch Vạn.”

 

“Tiểu tử thúi, tên của lão tử cũng dám  gọi ?”

 

Thấy vẫn ngẩn ngơ đó.

 

Thẩm Xuyên Thanh ho nhẹ một tiếng, đột nhiên giở cây quạt trắng tinh , bộ tịch phe phẩy, chỉ chỉ phụ :

 

“Ta – Thẩm Xuyên Thanh.

 

Cha – Thẩm Thạch Vạn.

 

Hiểu , Kim Châu?”

 

Ta .

 

Lại qua Thẩm lão gia.

 

Rồi bừng tỉnh ngộ:

 

“Ngươi… ngươi còn đồng bọn!?”

 

Thẩm Xuyên Thanh sững .

 

Dây thần kinh căng thẳng trong cuối cùng cũng buông lỏng.

 

Nhìn chiếc kiệu mềm và hàng tùy tùng phía , tim như rỉ máu.

 

Lẽ nào tiền mời đồng bọn của … cũng tính hai mươi lượng ?

 

Thẩm lão gia – đồng bọn của – còn chuyên nghiệp hơn nữa.

 

Ông giọng Ngô, cũng rành bình phẩm đánh giá kịch phường.

 

Lúc vỗ tay tán thưởng, ông chỉ lắc đầu than:

 

“Mọi đều khen , nhưng chẳng bằng một cô nương mà từng quen .”

 

Khi thấy ở bên, ông còn bẻ một miếng bánh ngọt đưa cho , giọng hiền hòa:

 

“Kim Châu, mẫu ngươi là Cô Tô? Giờ còn khỏe ?”

 

Mẫu mất khi bảy tuổi.

 

Ta y nữ, chẳng cách chữa cho .

 

“Phụ ngươi là đồ khốn kiếp.

 

Vậy mà mẫu ngươi thích .”

 

Chậc, ông cứ như… từng quen .

 

“Kim Châu, nhận nghĩa phụ .

 

Xong việc bên , theo về Cô Tô, thăm nơi mẫu ngươi từng ở.”

 

Ta khẽ ho, nhỏ giọng :

 

“Thúc , là tiền bối trong nghề, nhưng cũng đừng bắt nạt thế chứ.

 

Vừa bảo gọi là nghĩa phụ, còn bắt trả tiền kịch, uống , kiệu.

 

Trên đời đạo lý đó?”

 

Thẩm Thạch Vạn sang Thẩm Xuyên Thanh, vẻ mặt đầy thắc mắc.

 

Thẩm Xuyên Thanh vội lảng sang chuyện khác:

 

“Mẫu Kim Châu mất sớm, ai dạy dỗ, phụ đối xử tệ bạc, nên nàng cảnh giác cao.”

 

Thẩm lão gia thở dài, hiền từ xoa đầu :

“Nếu thật như lời ngươi , bọn họ bắt nạt Kim Châu thành thế , thì chuyện ăn với nhà họ Lý chẳng cần bàn nữa.

 

Tối nay thuyền buôn sẽ đến, giải quyết xong chuyện ở Túc Thành, sẽ đưa nàng về Cô Tô, dạy dỗ cẩn thận.

 

Đứa nhỏ đáng thương, chịu bao ấm ức khi theo phụ .

 

Ngoan, sẽ khá hơn thôi.”

 

Loading...