Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Luật Chết Không Tha - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385


1.

Gửi các bạn cùng phòng thân mến, nếu các cậu đọc được bức thư này… thì tớ đã chết rồi.

Muốn thoát khỏi nơi này, nhất định phải nhớ kỹ những quy tắc sau!

【Những người đã bị “dị hóa” có thể biết rõ tình trạng của mình. Họ sẽ dụ dỗ người khác mắc bẫy để khôi phục lại trạng thái bình thường.】

【1. Khi sân trường vang lên tiếng chuông của Bài tập thể dục phát thanh số 8 quốc gia, phải lập tức có mặt tại sân thể dục trong vòng một phút. Chỉ được rời đi sau khi tiếng nhạc kết thúc.】
 【2. Nếu bị thầy cô gọi lên bảng, tuyệt đối không được trả lời “không biết”.】
 【3. Khi trời tối, khu rừng nhỏ trong trường sẽ không có ai. Nếu phát hiện điều gì, tuyệt đối đừng đối mặt với nó.】
 【4. Nếu phát hiện bạn học có hành vi bất thường, không được vạch trần. Hậu quả tự chịu.】
 【5. Đúng nửa đêm, tất cả ký túc xá phải khóa cửa, tắt đèn và đi ngủ. Dù có nghe thấy bất kỳ tiếng động kỳ lạ nào cũng tuyệt đối không được mở cửa!】
 【6. Vào thứ Năm, không được trang điểm vào lớp.】
 【7. Trong giờ học không được ăn vặt.】
 【8. Căng-tin chỉ phục vụ đủ cho 5 ngày.】
 【9. Trong trường chỉ có một cổng, nhưng không thể đi ra.】
 【10. Hãy cẩn thận với người phụ nữ mang giày cao gót đỏ.】
 【11. Tuyệt đối không trao đổi thông tin với người đã bị dị hóa. Họ rất xảo quyệt.】
 【12. Quản lý ký túc là người tốt, có thể tin tưởng.】

Ngay sau khi U U chết, người bạn cùng phòng mới—Thẩm Diệu Diệu—đã kéo hành lý đến chuyển vào.

Tối hôm đó, lúc cả phòng đều có mặt, tôi đã đưa bức thư của U U cho mọi người cùng xem.

Tất cả đều cho là trò đùa ác ý. Chỉ có tôi thấy bất an.

Dù sao, U U chết quá đột ngột.

Mẹ của U U từng nói với tôi rằng cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì cả, sao có thể chết một cách bất ngờ như vậy?


Thứ Hai.

Tiết hai buổi sáng vừa vang lên tiếng chuông, đã đến giờ tập thể dục.

Thầy chủ nhiệm lại gọi bạn cùng bàn của tôi là Chu Lâm ra ngoài trước khi rời lớp.

Chúng tôi vừa đến sân thể dục thì tiếng nhạc phát thanh bắt đầu vang lên.

【Các em học sinh, trường học hiện đã bị một loài sinh vật lạ xâm nhập. Sau đây là những quy tắc sống còn vô cùng quan trọng, xin hãy nhớ kỹ! Người vi phạm sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất!】

(Quy tắc 1 → 10 lặp lại từ thư U U)

Sau khi phát thanh kết thúc, nhiều học sinh đã ôm bụng cười ngả nghiêng vì tưởng rằng đây chỉ là trò đùa quốc tế.

Nhưng… bốn người trong phòng chúng tôi lại tái mét mặt.

Hổ Nữ run rẩy môi, ánh mắt hoảng loạn nhìn tôi, sắp khóc đến nơi:
 “Phó Linh, cậu thông minh nhất phòng, mau nghĩ cách đi chứ!”

Tôi cũng đang hoảng loạn, toàn thân run rẩy, chưa bao giờ thấy nỗi sợ lớn đến vậy.

Tôi hít sâu một hơi, ép bản thân phải giữ bình tĩnh:

“Đừng tự dọa mình trước đã, lỡ như…”

Lời còn chưa dứt, cả sân thể dục vang lên tiếng hét kinh hoàng!

Bên cạnh, Thẩm Diệu Diệu gào lên chói tai đến mức suýt làm tôi điếc tai.

Tôi quay đầu nhìn theo.

Ngoài sân, đầu của Chu Lâm đã bị một thứ gì đó cắt lìa khỏi cổ, rơi xuống đất!

Máu tươi phun trào thành vũng, cơ thể mất đầu vẫn loạng choạng vài bước trước khi ngã xuống cầu thang, lăn lông lốc.

Mắt tôi nhòe đi, cắn chặt răng quay mặt đi không dám nhìn nữa.

【Khi sân trường vang lên tiếng nhạc Bài tập thể dục số 8 quốc gia, phải lập tức đến sân thể dục, nếu không, hậu quả tự chịu.】

Tôi nhớ đến những dòng trong bức thư của U U.

Tất cả… đều là sự thật!

Nhưng vì sao… trong thư của cô ấy lại có nhiều quy tắc hơn cả trong thông báo của trường?

Lúc này, Ngô Giai—người ít nói nhất phòng—đột nhiên nhìn tôi:
 “Phó Linh, cậu thông minh lắm. Chúng tớ sẽ nghe theo cậu để tìm đường sống sót!”

“Đúng vậy! Phó Linh, cậu nhất định sẽ nghĩ được cách!” – Hổ Nữ cũng lên tiếng với vẻ mặt đầy hy vọng.

Kỳ lạ thay, trong đầu tôi lúc này không chỉ là nỗi sợ mà còn có cả một sự kích thích và khao khát muốn… thách thức mọi thứ.

“Không được thì đừng ra vẻ, cẩn thận làm liên lụy cả đám chết theo!” – Thẩm Diệu Diệu nghi ngờ, giọng nói chứa đầy cay nghiệt.

“Cậu giỏi thì lên đây làm đi! Tôi ngứa mắt cậu lâu rồi!” – Hổ Nữ hất tay áo, định lao vào.

Tôi vội kéo cô ấy lại:
 “Bây giờ không phải lúc cãi nhau.”

Tôi tiến lại gần Thẩm Diệu Diệu:
 “Nếu cậu có ý kiến hay hơn, có thể nói ra. Chúng ta sẽ cùng bàn bạc.”

Cô ta đỏ mặt, ấp úng mãi không thốt nên lời.

Cuối cùng, cả phòng chúng tôi thống nhất: Tôi và Ngô Giai sẽ dẫn đầu tìm cách thoát khỏi nơi này.

Tôi liếc quanh sân thể dục đang hoảng loạn, rồi ghé sát thì thầm:

“Tối nay sau giờ tự học, chúng ta ở lại họp bí mật, bàn kế hoạch kỹ càng.”

Trên sân thể dục, có mấy bạn học sinh không tin vào những gì vừa được phát thanh, liều mình bước chân ra khỏi phạm vi sân.

Nhưng ngay khi bàn chân họ vừa vượt khỏi ranh giới…

“Xoẹt!” – phần chân bước ra ngoài lập tức bị cắt rời một cách tàn khốc. Máu bắn tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ quần áo của họ.

Ngay sau đó là tiếng gào thét đau đớn vang khắp sân thể dục.

Có người thậm chí còn thò đầu ra trước… và cái đầu ấy cũng bị chặt lìa không thương tiếc.

Phần đầu rơi xuống đất, lăn lông lốc trên nền xi măng sân trường. Ánh mắt chết không nhắm nổi, mở trừng trừng như oán trách, như nguyền rủa, hướng thẳng về phía đám học sinh đang kinh hoàng.

Một trong số những cái đầu... lăn đúng đến chỗ chúng tôi đang đứng.
 Thẩm Diệu Diệu và Hổ Nữ đơ người tại chỗ, không nhúc nhích nổi vì sợ.

Tôi và Ngô Giai phải cố sức kéo họ lùi lại vài bước mới giúp họ dần hồi thần.

Xung quanh, không khí như đông cứng. Tất cả các học sinh đều rơi vào hoảng loạn, mạnh ai nấy tìm chỗ trú thân, từng nhóm ký túc bắt đầu ôm nhau tìm nơi bấu víu.

Trở lại lớp học, tôi nghiêm mặt nhìn cả nhóm bạn cùng phòng, giọng nói trầm xuống, dặn dò từng câu:

“Dựa vào quy tắc số 2: 【Nếu bị thầy cô gọi lên bảng, không được trả lời ‘không biết’】—tiết sau là của thầy Châu, mà mọi người cũng biết thầy ấy rất thích gọi học sinh trả lời. Chúng ta phải hết sức cẩn thận.”

Thẩm Diệu Diệu hoảng loạn, mặt mày tái mét:
 “Nhưng... tớ dốt toán lắm! Phó Linh, cậu nhất định phải nghĩ cách cứu tớ! Tớ không muốn chết đâu…”

Hổ Nữ cũng vội vàng phụ họa, dùng cánh tay to bè đập mạnh vào vai tôi, gần như van lơn:
 “Phó Linh! Cậu thông minh lắm mà! Cậu nghĩ cách gì đi! Bọn tớ nghe hết!”

“Đừng lắc nữa! Tớ chóng mặt rồi đấy!” – Tôi vùng khỏi tay Hổ Nữ, lui lại vài bước, cố giữ bình tĩnh để phân tích.

“Tạm thời… mình nghĩ thế này: quy tắc nói không được trả lời ‘không biết’. Vậy nếu thầy hỏi, chúng ta chỉ cần im lặng là được… chắc sẽ không sao.”

“Cái gì mà chắc sẽ không sao?” – Thẩm Diệu Diệu trợn mắt.
 “Cậu học giỏi thì dễ rồi! Còn bọn tớ thì sao? Nếu cậu nói sai, bọn tớ sẽ chết thật đấy! Tính mạng bọn tớ không đáng giá à? Cậu ích kỷ vừa thôi!”

Tôi sững người. Dù giận nhưng không thể phủ nhận, cô ta nói cũng không sai.

Chưa kịp nghĩ thêm, chuông vào lớp đã vang lên.

Và đúng như dự đoán—thầy Châu bước vào, liền bắt đầu gọi học sinh lên bảng.

“Diêu Tiểu Linh, em đứng lên. Nói cho thầy biết, đây là phương trình đường elíp gì?”

Cô bé được gọi—cột tóc hai bên—gục đầu xuống, cả người run rẩy, môi mím chặt như sắp bật khóc.

Thời gian từng giây trôi qua. Một phút căng thẳng nặng nề.

Chúng tôi ai nấy đều nín thở, thầm nghĩ: “Có khi thật sự giữ im lặng sẽ an toàn…”

Nhưng không!

Ngay trước mặt chúng tôi, cô bé kia bỗng như bị một thế lực vô hình điều khiển. Hai tay cô giơ lên ôm lấy đầu.

“Rắc!”

Một tiếng giòn tan vang lên—cô ấy tự vặn cổ mình 180 độ, chết ngay tại chỗ!

Đôi mắt trợn trừng, đầy hoảng sợ và đau đớn—cái chết đến trong sự tuyệt vọng tột cùng.

Tôi lạnh toát sống lưng. Khung cảnh quá đỗi kinh hoàng!

Lớp học im phăng phắc. Không ai dám thốt một lời. Có cảm giác… chỉ một cái rơi bút cũng đủ khiến mọi người hoảng loạn.

Thế mà… thầy Châu lại tỏ ra như không hề thấy gì.

Thầy nghiêng đầu, nhìn xuống dãy dưới, đột ngột lớn tiếng:
 “Thẩm Diệu Diệu, em đứng lên trả lời đi.”

Thẩm Diệu Diệu phản xạ bật dậy như lò xo. Trán đẫm mồ hôi, ánh mắt hoang mang lướt khắp lớp học, cuối cùng dừng lại ở tôi.

Ánh mắt cô ấy chứa đầy sự khẩn cầu.

Một phút. Nếu không trả lời được, cô ấy… sẽ phải chết!

Tôi cắn chặt răng, não xoay nhanh hết mức.

Chờ đã!

Quy tắc nói rằng không được trả lời “không biết”, chứ đâu cấm… trả lời sai?

Tôi liếc nhìn Diệu Diệu, lặng lẽ mấp máy môi:
 “Trả lời sai cũng được.”

Cô ấy như bắt được cọng rơm cuối cùng giữa biển chết.

Run rẩy quay sang thầy Châu:
 “Thầy… phương trình elíp là… ‘x + y’ ạ?”

“Trả lời sai, ngồi xuống.” – Thầy Châu liếc cô ấy bằng ánh mắt âm u, sau đó lại nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn nói điều gì đó.

Nhưng ít nhất… Diệu Diệu đã sống.

Từ lúc đó, cả lớp đều hiểu: trả lời sai thì sống. Nói “không biết” thì chết.

Phần còn lại của tiết học diễn ra trong lặng lẽ đến nghẹt thở.

Không ai dám thở mạnh, không ai dám mạo hiểm.

Cuối cùng, một ngày kinh hoàng cũng trôi qua.

Nhưng trời… cũng bắt đầu tối dần.

Trường học—nơi từng tràn ngập tiếng cười—giờ đây chìm trong sự im lặng chết chóc.

Đi trên con đường quen thuộc về ký túc, nhìn quanh, ai cũng căng thẳng đến nghẹt thở, chẳng ai dám mở lời.

Sau giờ tự học buổi tối, bốn đứa chúng tôi không về ngay mà nán lại lớp học, tổ chức cuộc họp khẩn đầu tiên.

Ngô Giai đứng canh chừng ở cửa lớp, sau khi xác nhận bên ngoài không có ai, cô ấy gật đầu ra hiệu đã an toàn.

Tôi ra hiệu cho cô ấy quay lại, đợi mọi người ngồi xuống đầy đủ mới bắt đầu nói:
 “Xem ra, với quy tắc bị thầy cô gọi lên bảng, không phải cứ im lặng là được… nhưng cũng không được nói ‘không biết’.”

Chưa kịp phân tích thêm, Thẩm Diệu Diệu đã đá mạnh vào chân bàn, khiến tôi và Hổ Nữ đều giật mình.

Cô ta đứng bật dậy, chỉ tay thẳng vào mặt tôi, giọng chua chát và đầy giận dữ:
 “Phó Linh! Cậu ngu thì đừng bày trò! Suýt nữa là tôi chết vì cái kết luận vớ vẩn của cậu đấy biết không?!”

Hổ Nữ lập tức nổi đóa, đập mạnh xuống bàn, trừng mắt không kém:
 “Thẩm Diệu Diệu! Tôi ngứa mắt cậu từ lâu rồi! Phó Linh cứu cậu đấy! Cậu còn dám mắng cô ấy?!”

Tôi thở dài, giơ tay ngăn hai người lại:
 “Thôi đủ rồi! Giờ không phải lúc cãi nhau. Hổ Nữ, đừng nói nữa. Chuyện này là lỗi của tớ, tớ quá vội vàng. Xin lỗi Diệu Diệu, suýt nữa đã hại cậu rồi.”

Thẩm Diệu Diệu hừ lạnh, quay mặt đi, không nói gì thêm.

Hổ Nữ vẫn tức, định tiếp tục tranh cãi, nhưng Ngô Giai nhanh chóng dàn hòa:
 “Thôi thôi, về ký túc đi. Trễ rồi, lỡ bị quản lý khóa cửa thì toi cả lũ!”

Chúng tôi lặng lẽ rời khỏi lớp, men theo bậc thang trở về.

Nhưng càng đến gần ký túc xá, tôi lại càng thấy bất an. Có gì đó… rất quan trọng, tôi đang bỏ sót.

Ngay khi đi ngang qua khu rừng nhỏ dưới ký túc, âm thanh kỳ quái vang lên từ trong đó.

Tôi sững người, rồi lập tức đập tay vào trán, hoảng hốt hét lớn:
 “Đừng nhìn vào rừng! Tuyệt đối đừng nhìn!”

Nhưng đã muộn…

Ngô Giai phản ứng nhanh, lập tức quay mặt đi.

Thẩm Diệu Diệu thì vẫn còn khó ở vì chuyện ban ngày nên không thèm hóng chuyện.

Chỉ có Hổ Nữ—đã dán mắt vào trong rừng, ánh nhìn trống rỗng, tay thì vươn ra phía trước, bước chân cứ như bị dẫn dụ… định đi thẳng vào trong!

Tôi tái mặt. Không ổn rồi!

“Ngô Giai, giữ cô ấy lại!” – Tôi hét lên.

Cả hai chúng tôi cùng nhào tới, chặn trước mặt Hổ Nữ.

Nhưng cô ấy vẫn giãy giụa như lên cơn điên, bất chấp tất cả lao về phía khu rừng.

Ba trăm cân thịt sống như vậy, chúng tôi có cố mấy cũng không cản nổi!

“Phó Linh! Nhanh lên, tôi sắp chịu không nổi nữa rồi!” – Ngô Giai cắn răng, trán đầm đìa mồ hôi.

Cô ấy liều mạng giữ lấy Hổ Nữ, vừa nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu.

Tôi nghiến răng, lùi lại một bước, hít sâu rồi…

—Vung tay vẽ một đường vòng trong không khí, tát cho Hổ Nữ một cái trời giáng!

“BỐP!”

Đầu cô ấy lệch sang một bên, cuối cùng… cũng dừng lại.

Tầm nhìn của Hổ Nữ rời khỏi khu rừng, cơ thể mềm nhũn, ánh mắt dần trở nên có hồn trở lại.

Tôi vẫn cảnh giác, kéo hai người kia lùi về phía sau, nhìn thẳng vào Hổ Nữ:

“Thiên vương cái thế hổ?!”

Cô nàng chớp mắt, gãi đầu ngơ ngác:
 “... Gà con… gà con hầm nấm?”

Chúng tôi đồng loạt thở phào!

Hổ Nữ vẫn là Hổ Nữ thật rồi!

“Phó Linh, các cậu… đang chơi trò gì thế?” – cô ấy ôm má, thắc mắc.

“Ủa sao mặt tớ đau vậy? Té à? Mà tại sao tớ không nhớ gì nhỉ?”

Cô ấy mơ màng ngồi thụp xuống, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Tôi, Ngô Giai và Thẩm Diệu Diệu vừa định bụng phá lên cười thì vội vàng kéo nhau chạy về ký túc.

“Cái gì?! Tớ… tớ bị nhập à?!”

Vừa bước chân vào phòng, Hổ Nữ đã thét lên như trời sập, ngồi phịch xuống đất, mặt trắng bệch.

“Đúng rồi đấy, ăn nhiều mà không dùng não là vậy đó!” – Thẩm Diệu Diệu lườm cô nàng một cái.

“Cậu thôi đi.” – Tôi lừ mắt. Chuyện còn chưa lắng mà cô ta đã châm chọc cho bằng được.

Thẩm Diệu Diệu toan nói gì đó, nhưng thấy tôi thực sự nghiêm túc thì đành im bặt.

Tôi không phí lời nữa, quay sang Hổ Nữ, nhẹ nhàng hỏi:
 “Cậu còn nhớ... cậu đã thấy gì trong khu rừng không?”

Hổ Nữ nuốt khan, giọng run rẩy:

“Tớ… tớ nhìn thấy rất nhiều quái vật có hình người nhưng mọc đầy xúc tu. Trong rừng tối hình như có hàng trăm, hàng ngàn con mắt đang thì thầm gọi tớ bước vào…”

“Mấy con mắt đó… đều trắng dã, rồi đột nhiên bên trong mắt trắng nứt ra hàng ngàn tia máu, những tia máu đó như sợi dây cứ kéo mạnh tớ về phía chúng… Tớ… tớ không thể kháng cự nổi…”

“Hu hu hu… xin lỗi mọi người… là tớ gây rắc rối rồi…” – nói đến đây, Hổ Nữ bật khóc òa lên.

 

Loading...