Lưng Anh Là Cả Chiều Đông Em Muốn Tựa. - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2025-07-10 19:51:36
10
Sau khi về đến nhà, chúng ăn tối xong thì ôm cùng xem tivi.
“Không dạo bận lắm , còn thời gian về nhà ?”
Dạo gần đây đội của ký một thỏa thuận hợp tác với một doanh nghiệp Internet hàng đầu trong nước, mấy ngày nay bận rộn phối hợp với bên đó.
Anh gì, chỉ ôm chặt lòng.
Thỉnh thoảng hôn lên mặt như gà mổ thóc.
“Anh chuyện với em.”
định dậy, giữ chặt cho nhúc nhích: “Đừng động, cứ thế thôi.”
“Hồi cấp ba, đúng là Từ Dật Thanh từng quen thủ khoa khối Xã hội, nhưng đó là em. Cô du học . Anh và cô chỉ bắt đầu yêu khi học đại học, đến năm tư cô du học, tìm mối tình đầu.”
Anh gì, tiếp tục lặng lẽ .
“Khi em quen , đó là lúc em buồn nhất. Em thích đó lâu, tính cả thời cấp ba thì là bảy năm… bây giờ, em thích nữa .”
“Ừ, . Giờ em chỉ thích thôi.” Nói xong, cúi xuống hôn một cái.
“Cá Nhỏ, kể em chuyện hồi nhỏ của .”
“Em ?”
“Ừ.”
rúc lòng , mùi hương sạch sẽ.
Qua lớp áo ngủ vẫn cảm nhận nhịp tim , khiến thấy an tâm.
“Ba mất sớm, nên gần như ấn tượng gì về ông . Trong trí nhớ của , thường xuyên chuyển nhà, nhưng những xung quanh đều đối xử với .”
Giọng Dư Bạch đều đều, như thể đang kể chuyện của khác.
“Anh nhớ một ông cụ hàng xóm, thường dẫn về nhà ăn cơm, mỗi gặp còn lén cho kẹo. mới lớp ba thì ông còn nữa.”
“Ừm… còn cô bán tạp hóa lầu, cả ngày ăn gì, cô cho bánh quy.”
“Còn cô giáo dạy Toán của , mỗi đánh cô đều lén đưa phòng giáo viên để bôi thuốc. Giáo viên chủ nhiệm từng móc tiền túi mua đồng phục cho , khi chuyển sang trường khác, còn gửi cho quần áo cũ của con trai cô, rộng một chút, cô sẽ .”
Dư Bạch suy nghĩ một lúc, tiếp tục: “Còn một con mèo đen nhỏ, gầy trơ xương. Mỗi đánh nhốt ngoài cửa, nó đều bên cạnh suốt đêm.”
…
“Em thế?”
Thấy gì, Dư Bạch nghiêng đầu , nước mắt vốn còn cố nhịn, nay lập tức trào .
Nỗi buồn trong lòng như kiềm chế , lan rộng khắp cơ thể…
“Cá Nhỏ… em… em thấy buồn lắm…”
Dư Bạch ôm chặt hơn, vỗ nhẹ lưng dỗ dành, “Buồn gì chứ, đều đối xử với mà.”
bỗng nhớ đến một câu trong chương trình Kỳ Hoa Thuyết:
Người trong lòng đắng chát, chỉ cần một chút ngọt là đủ đầy.
Dư Bạch thì gì “ngọt ngào” nào thật sự.
Anh chỉ cố gom góp những mảnh ngọt ít ỏi trong đời , đào bới từng chút một lên từ đất, cẩn thận lau sạch lớp bụi bặm, nhẹ nhàng đặt mặt .
“Lúc nhỏ, chắc chắn sống vất vả…” đến nghẹn ngào, nên lời.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt khác luôn là điềm tĩnh, kiềm chế cảm xúc.
Thế mà lúc , cảm xúc bùng nổ đột ngột, ngay cả bản cũng hiểu nổi.
từng buồn đến thế, đến mức thở nổi.
Dư Bạch quýnh lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho , ánh mắt đầy thương xót và luống cuống giấu nổi.
“Nam Nam, đừng mà, hồi nhỏ thật sự khổ.”
Thấy dỗ , , “Anh chỉ là… may mắn thôi.”
Anh cúi đầu hôn lên vệt nước mắt nơi khóe mắt : “Thật cũng là may, chỉ là… dồn hết vận may của .”
ngẩng đầu, trong mắt chỉ hình bóng của .
“Vì… chỉ khi dồn như thế, mới thể gặp em.”
Thế là xong.
Nước mắt như vỡ đê, thể kiềm chế, đến mức nên lời.
11
Vừa xuống, Lam Nhuỵ sáp gần, ánh mắt cứ liếc về phía Dư Bạch, miệng hỏi:
“Ê, dụ ?”
“ Tớ dụ dỗ gì hết,” đáp tỉnh bơ, “nhặt đó.”
Lam Nhuỵ ném cho một ánh mắt kiểu “ lừa ma chắc”.
“Nhặt ở ?”
“Trước cửa nhà.”
Nghe đến đây, Lam Nhuỵ suýt lật mắt trắng dã: “Làm ơn dựng chuyện cũng cho tâm chút , ảnh mẫu hả?”
“Không, vẫn còn học.”
“Đi học?” Chồng Lam Nhuỵ – Lưu Dương – bỗng hứng thú, “Trường nào? Ngành gì?”
“Đại học Chiết Giang, ngành Khoa học máy tính.”
Lưu Dương lập tức bật dậy, băng qua chỗ với Lam Nhuỵ, xuống bên cạnh Dư Bạch.
“Anh em, học Khoa học máy tính ở Chiết Giang ?”
“Ừm.” Dư Bạch gật đầu, mắt về phía bên sân khấu.
Ánh sắc bén như sư tử canh giữ lãnh địa.
theo ánh mắt , thấy Từ Dật Thanh.
Anh cũng sang và chạm ánh mắt với .
gật đầu coi như chào hỏi.
“Sao Từ Dật Thanh cũng mặt .” Lam Nhuỵ cũng qua đó, vẻ bất ngờ.
“Chắc là bên phía nhà trai, tụi nó học cùng ngành đại học mà, quên ?”
Lúc Đại Dương cũng theo ánh mắt tụi , kêu lên: “Trợ lý Từ cũng ở đây!”
Dư Bạch thu ánh mắt về, sắc mặt vui, cả như trung tâm của một khối khí áp thấp.
Lưu Dụogw : “Anh em, cái app tương tác cộng đồng Xích Trừng mới gần đây là do một nhóm ở khoa phát triển đúng ?”
“Ừm, tụi .”
“Cậu là thành viên nhóm đó?”
“Ừm.”
“Trời ơi, trùng hợp ghê!” Anh phấn khích hẳn lên, dậy vẫy tay về phía Từ Dật Thanh: “Trợ lý Từ! Trợ lý Từ! Qua đây chút!”
Từ Dật Thanh thấy Lưu Dương gọi, vòng qua sân khấu đến chỗ chúng .
kéo tay áo Lam Nhuỵ, kéo cô gần, hạ giọng: “Lưu Dương chuyện giữa tớ với Từ Dật Thanh đúng ?”
Lam Nhuỵ Lưu Dương một cái, ghé tai thì thầm: “Tớ gì. Ảnh hỏi chuyện xem mắt , tớ chỉ bảo hai thấy hợp.”
đầu, thấy Dư Bạch đang lạnh mặt bóc tôm. Ngón tay thon dài, động tác tỉ mỉ mang theo nét tao nhã đến kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, Từ Dật Thanh đến, gật đầu chào .
“Thì quen từ !”
và Lam Nhuỵ , trong mắt là cùng một câu: Cậu tìm cái ông ngáo ngơ ?
Xin nha chị em, tớ ổng phá game thế.
Lưu Dương lôi thêm một cái ghế cho Từ Dật Thanh, để giữa và Dư Bạch.
“Đây là Từ Dật Thanh, trợ lý Chủ tịch công ty tụi .”
Lưu Dương hồ hởi giới thiệu,
“Còn đây là Dư Bạch, bạn trai An Nam.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lung-anh-la-ca-chieu-dong-em-muon-tua/chuong-3.html.]
Dư Bạch nhàn nhạt : “Hân hạnh.”
Từ Dật Thanh liếc một cái, mỉm : “Cũng .”
“Trợ lý Từ, cái app Xích Trừng là nhóm của phát triển đấy. Lần hợp tác ? Hôm nay đúng dịp, chuyện thử !”
Nói xong, Lưu Dương bên cạnh Lam Nhuỵ.
thì bắt đầu thấy ngượng ngùng.
Thấy Dư Bạch vẫn tiếp tục bóc tôm, cũng cầm một con lên định bóc thì :
“Em ăn cái , bóc cho em .”
Nói xong liền đổi chén của với chén .
Sau đó lấy khăn giấy lau tay, sang hỏi Từ Dật Thanh: “Công ty mấy định phát triển mảng ?”
“Ừm, dự định như . Dịp nghỉ đông rảnh ? Qua Bắc Kinh chuyện kỹ hơn?”
“Nghỉ đông , rảnh . ở nhà với vợ.”
tới đây, nghẹn một cái, miếng tôm mắc ngay cổ họng.
Vội vàng cầm ly nước uống ngụm lớn, nhưng uống vội quá sặc.
Dư Bạch sang vỗ lưng dỗ dành: “Ăn thôi mà, từ từ, ai giành với em .”
Thấy đỡ hơn, tiếp tục trò chuyện với Từ Dật Thanh, tay vẫn quên nhẹ nhàng vỗ lưng cho .
Tới lúc nâng ly mời rượu, Vương Kha Vũ thấy ba tụi cùng bàn, ngạc nhiên trợn mắt, còn sức nháy mắt với .
lắc đầu với cô , ý bảo .
Sau khi tiệc cưới kết thúc, chúng khỏi khách sạn, Vương Kha Vũ gửi tin nhắn cho :
【An Nam, xin nha! Mình cố sắp xếp bàn cho bạn học hai bên xa , ngờ vẫn gặp .】
Một lát gửi thêm một sticker xin .
nhắn :【Không , của . Họ gặp là nhờ công lớn của Lưu Dương đấy.】
nắm tay Dư Bạch: “Giận đúng ? Vậy , để em đưa về trường.”
Dư Bạch kéo mũ áo khoác trùm lên đầu :
“Ừ.”
12
Lần đầu đến Hàng Châu, Dư Bạch hẹn mấy trong nhóm của , buổi tối cùng ăn cơm.
Bọn chọn một quán nướng.
Nhóm của Dư Bạch tổng cộng tám , đều là bạn học, ai cũng .
Vương Tuấn, bạn cùng phòng với Dư Bạch, xuống : “Chị Nam, hôm nay nếu tận mắt thấy chị, bọn em còn tin là bạn gái thật.”
Dư Bạch giúp nướng thịt ba chỉ, gói rau sống hỏi: “Anh sống ở trường thảm ?”
“Cậu là nam thần công nhận trong trường bọn em đó, mà thảm nổi?” Trần Trần đối diện chen .
“Trường học còn phân nam thần trong trường với nam thần ngoài trường ?”
“Câu mà thì mới thú vị đấy.” Trần Trần bốc lên linh hồn hóng chuyện trong xương tủy, “Trước ngày nhập học năm nhất, mạng một bài post hot lắm, khóa bọn em sẽ một trai cấp độ nam thần xuất hiện, còn lên cả top tìm kiếm Weibo.”
Vừa Trần Trần ăn một miếng thịt nướng, tiếp: “Ngày nhập học náo nhiệt cực kỳ, mấy phóng viên đến nữa, vây quanh cái ‘nam thần’ .”
“Cũng đấy, trông khá .” Vương Tuấn rót nước cho , “Lúc đó Dư Bạch ngang qua, chụp lén trúng, vô tình lọt cùng khung hình với nam thần .”
“Rồi nữa?” bắt đầu thấy hứng thú, vội hỏi tiếp.
“Rồi cái ‘nam thần’ Dư Bạch dìm còn mảnh giáp.”
Phạm Hữu lúc cũng tham gia câu chuyện, tiếp lời: “Đến giờ còn dám tham gia cùng hoạt động với Dư Bạch, mà Dư Bạch thì chẳng bao giờ tham gia mấy hoạt động kiểu đó.”
“Nam thần xây dựng hình tượng, tự quảng bá. Nam thần ngoài trường là , còn trong trường thì ai cũng là Dư Bạch.”
“Thịt ba chỉ chín .” Dư Bạch gắp một miếng bỏ bát Vương Tuấn, “Miếng cháy.”
Nói xong gắp một miếng khác, để bát , “Miếng khéo.”
Vương Tuấn vui, “Chị Nam, chị quản , thế là phá vỡ đoàn kết nội bộ đó.”
“Bọn em cá cược, ai cũng nghĩ Dư Bạch sẽ là cuối cùng thoát ế, ngờ là đầu tiên.”
“À đúng , hồi quân sự chuyện lên tường tỏ tình đó, chị Nam để em kể cho .”
Nói đến đây, Trần Trần giấu nổi vẻ hóng hớt, trông y chang mấy bà tám lê đôi mách đầu xóm.
“Lúc đó đăng Dư Bạch lên tường tỏ tình, tra là hoa khôi đăng.”
“ đúng, chuyện ồn ào lắm, bọn em hóng là chính, còn nhiều theo dõi diễn biến online.”
“Chưa hết, cái cô ở khoa Văn, cũng là một mỹ nhân, cũng nhảy tranh giành, cuối cùng thành cuộc chiến giữa các hoa khôi.”
“Sau đó thì ?” nhịn , hỏi.
“Tối hôm đó, Dư Bạch về ký túc xá, bọn em kéo máy tính, hỏi chọn ai.”
“Cậu một cái, gõ vài chữ gửi .”
tò mò đến đỉnh điểm, “Gõ gì thế?”
“Người chết, đừng nhắc nữa.”
lặng lẽ uống một ngụm nước trái cây… ờm…
“Hồi đó bọn em còn tưởng thích con gái, tiếp xúc mới cũng chẳng hứng với con trai, chỉ mê mỗi code.”
“Thế là bọn em cá cược, chắc chắn sẽ là cuối cùng thoát ế, tỷ lệ sống cô độc chắc tầm 99%.”
Vương Tùng Du, từ nãy giờ chỉ cắm cúi ăn, cũng chen , “Nói đến hồi quân sự, ấn tượng duy nhất của em về Dư Bạch là: trắng. Quân huấn nửa tháng, ai cũng đen nhẻm như dân châu Phi mùa thu, chỉ giữa đội ngũ, trắng phát sáng.”
“Ban đầu đội trưởng định chọn đại diện, lãnh đạo trắng quá, tinh thần gian khổ của quân huấn, thế là đổi .”
Dư Bạch gắp cho một miếng sườn, cho miệng thì cắn trúng hạt tiêu.
Ly nước trái cây của hết sạch, liền cầm ly của Dư Bạch lên uống.
Mọi đều sững sờ .
“Chị dám uống ly của Dư Bạch á!”
“Cậu bao giờ cho tụi em đụng ly của !”
“Nhìn tụi em khát c.h.ế.t cũng cho uống chung ly!”
Trên đường về khách sạn, phố xá vắng tanh, đúng mùa đông, đêm dài, gió lạnh.
“Dư Bạch, cõng em .”
Dư Bạch xuống, như con bạch tuộc nhào lên lưng .
Anh dậy, ôm lấy cổ, khẽ hôn lên má của .
Ánh đèn đường kéo bóng chúng dài , ngắn .
“Anh đang nghĩ gì thế?” nghiêng đầu, mặt Dư Bạch.
“Anh đang nghĩ, khi nào mới thể gỡ tấm ảnh của em và Tiwf Dật Thanh trong tủ kính trường xuống.”
“Anh kiếm thật nhiều tiền, quyên góp cho trường một toà nhà, để họ treo ảnh của , như thế là thể gỡ tấm xuống .”
“Thế thì sẽ quyên góp với danh nghĩa vợ chồng, để dán ảnh chụp chung của hai đứa .”
con đường phía , dài thật dài.
“Dư Bạch.”
“Ừ?”
“Em mong chúng cứ mãi như , đến khi còn nổi nữa, cho đến khi thời gian ngừng trôi.”
“Ừ, thì cùng mãi như .”
(Hết truyện)
___________
[ Đôi lời của ad, còn phần
Tiền truyện: Tần An Nam X Hứa Dật Thanh.
Không để edit nốt.]