Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Luôn Rung Động Vì Anh

Chương 3



10.

Cũng không biết là ai đăng ảnh của tôi và Quý Dư Triệt nhìn nhau trong lớp lên diễn đàn.

Có đôi lúc tốc độ hóng hớt của sinh viên rất khiến người khác phải bất lực.

Bình luận bên dưới cũng nhanh chóng tăng vọt:

[Mặt đối mặt mắt đối mặt thế này… chụp đẹp thật đấy, chuyện là thế nào?]

[Còn nữa, đột nhiên tôi liên tưởng đến câu nói lãng mạn trên lớp của Đào Vân Tước, có phải là nói cho Quý Dư Triệt nghe không?]

[Chẳng lẽ nhân vật nữ chính lần trước là người khác sao?] ==Truyện chỉ được đăng tải tại metruyen.me==

[Cmn, việc này mãi vẫn chưa ra, tôi ngồi xổm đợi hóng chuyện tiếp, nào đảo ngược lại hãy gọi tôi.]

[Lầu trên, đảo ngược. (đính kèm ảnh đã xoay).]

[Mỗi ngày đều có chuyện để hóng, vui thật.]

[Tôi quỳ lạy trước, ánh mắt Quý Dư Triệt nhìn cô ấy cũng không trong sáng!!! Trước khi yêu đương bạn trai tôi cũng dùng ánh mắt này để nhìn tôi!]

Những bình luận này khiến tôi run sợ.

Sức tưởng tượng của mọi người phong phú thật đấy.

Rõ ràng là tôi đơn phương.

Lần này Quý Dư Triệt lại đứng ra làm rõ:

[Hi vọng mọi người đừng tiếp tục suy đoán, mỗi người đều có cuộc sống của mình, đừng trêu cô ấy.]

Ánh mắt tôi nhìn thẳng tắp vào màn hình, trong đầu không ngừng lặp lại câu nói này.

Chuyện này… Anh, anh không phủ nhận.

Anh đang nói thay tôi sao?

Tôi nhảy dựng lên ôm lấy Lâm Thanh Diên: “Có hi vọng thật!”

Lâm Thanh Diên cũng hớn hở nói: “Lần này cậu có đất diễn thật rồi! Cậu nhất định phải hái được anh ấy xuống, cậu thích anh ấy lâu như vậy rồi, tỏ tình cũng nhiều lần! Hơn nữa anh ấy cũng khó theo đuổi thật đấy, cậu vất vả rồi.”

Tôi lấy bản kiểm điểm năm trăm chữ trong túi ra rồi chạy về phía văn phòng.

Anh ngồi bên trong, viết xong gì đó rồi lại nhẹ nhàng day trán.

Tôi lặng lẽ lại gần quan sát, phát hiện mỗi lần thấy dáng vẻ chăm chú làm việc của anh, nhịp tim đều sẽ điên cuồng tăng tốc.

“Vào đi.”

“Muốn nhìn có thể lên trước nhìn.”

Tôi, tôi rõ ràng như vậy sao?

Tôi đặt bản kiểm điểm lên bàn anh, hai người cùng đưa tay ra, đầu ngón tay không may chạm nhẹ vào nhau rồi lại nhanh chóng tách ra, giống như hai con bướm chạm vào nhau một cái rồi lại nhanh chóng tách ra.

Anh cúi đầu nói: “Lần sau đừng trốn học nữa.”

“Còn nữa, hình của mình phải giữ cho kĩ, đừng gửi nhầm.”

“Được.”

Anh gọi tôi lại: “Đào Vân Tước.”

“Cuối tuần sau giáo sư cử anh đi hội chợ Ngoại thương để trao đổi, có thể mang một người trong khoa đi cùng. Em… đi không?”

Tôi hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ đến câu nói hôm trước của anh, thế là trêu chọc nói: “Anh hi vọng em đi sao?”

Theo tính cách của anh, chắc anh sẽ nói: Không đi được cũng không sao.

Nhưng bây giờ câu trả lời của anh lại là:

“Người anh nghĩ tới chỉ có em.”

11.

Đêm trước khi đi, tôi lại bị kích động đến mức không ngủ được.

Tôi chỉ cần quá khích là sẽ mất ngủ.

Tôi lên mạng lướt video của minh tinh, mở cả nhạc dễ ngủ, nghe đi nghe lại nhiều lần nhưng không có tác dụng.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ xuất hiện đủ các suy nghĩ.

Lại từ bỏ.

Tôi nhớ đến lần đầu tiên rung động với Quý Tư Triệt, hôm đó tôi cũng không ngủ trưa được, đồng hồ đo nhịp tim không ngừng nhắc nhở nhịp tim của tôi quá cao.

Ngày mai cùng đi với anh cũng được xem là một cuộc hẹn nhỏ, đúng không?

Trong đầu lập tức xuất hiện một âm thanh phủ nhận.

Mày là người chỉ biết yêu đương thôi à? Hội chợ Ngoại thương sao lại xem là hẹn hò được?

Nhưng mà… có thể đi cùng với anh ấy trong cả quá trình đó.

Tôi gửi cho anh một tin nhắn:

[Cái đó… Hội chợ ngày mai có gì đặc biệt cần lưu ý không?]

Quý Dư Triệt quả nhiên chưa ngủ.

[Không có, đừng để bị lạc là được. Lần này giao lưu tự do, chủ yếu là tìm hiểu một chút sản phẩm buôn bán ngoài nước, thuận tiện ăn cơm với họ một bữa.]

Vậy tôi yên tâm rồi.

[Anh vẫn còn học sao?]

Đúng là một người bận rộn, lần nào cũng bận đến rạng sáng.

[Đã xong được nửa tiếng rồi, nhưng có dự cảm em sẽ gửi tin nhắn nên chờ em.]

[Ngủ ngon.]

Anh gửi tin nhắn lại cho tôi.

Tôi: “…”

Như này thì ngủ ngon kiểu gì nữa!

Nói thế tôi càng không ngủ được hơn!

12.

Hội chợ Ngoại thương lần này tổ chức ở thành phố bên cạnh, đi tàu nửa tiếng là tới.

Mặc dù tối qua ngủ không nhiều nhưng sáng hôm sau tôi vẫn tràn trề sức khỏe.

Trước khi ra ngoài tôi trang điểm nhạt, thay một chiếc váy dài màu xanh ngọc.

Qua cửa sổ có thể thấy bên ngoài là một ngày nắng đẹp.

Mấy ngày trước thỉnh thoảng mưa, hôm nay lại bất ngờ tạnh.

Quý Dư Triệt mặc một bộ vest, còn đeo cả cà vạt, nhìn không giống như ngày thường.

Anh dựa người vào xe, lúc thấy tôi thì hơi ngẩn người, sau đó mở cửa xe giúp tôi.

Sau khi lên xe, tôi lặng lẽ lại gần anh, dùng giọng chỉ hai người mới nghe được hỏi: “Thấy thế nào?”

Quý Dư Triệt nhìn thẳng phía trước, đột nhiên trả lời một câu: “Đẹp mắt.”

Tôi nhận được câu trả lời hài lòng, yên tâm nhắm mắt lại, muốn ngủ bù một lát.

Một tiếng ngắn ngủi nhưng giấc ngủ này lại rất sâu, hơn nữa tôi còn mơ gì đó.

Mặc dù không nhớ kỹ giấc mơ đó là gì nhưng chắc chắn là mộng đẹp.

Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang tựa đầu lên vai Quý Dư Triệt.

Tôi hơi cử động, dường như có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng từ người anh, khiến người khác rất yên tâm.

Kỳ lạ, rõ ràng tôi vẫn luôn khống chế bản thân nghiêng về bên kia mà?

Tôi ngồi dậy, dùng tay xoa mặt: “Xin lỗi, vừa rồi em không chú ý…”

Quý Dư Triệt hơi động đậy vai, thản nhiên như không có việc gì.

“Không sao.”

“Vừa rồi lúc em ngủ có nói mơ, hình như… đang gọi tên ai đó.”

Còi báo động trong đầu tôi lập tức vang lên, tôi thấy ánh mắt chứa ý cười của tài xế đang lái xe qua gương chiếu hậu.

Nguy rồi.

Tôi quên mất lúc ngủ mình sẽ nói linh tinh.

Từng vì chuyện này mà tôi còn bị bạn cùng phòng công khai xử lí rất nhiều lần, các cô ấy còn ghi âm lại, chờ ngày hôm sau bật lên rồi trực tiếp tử hình tôi.

“Em, em nói cái gì vậy? Gọi tên ai cơ?”

Chắc không phải gọi tên anh đâu.

Đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài với anh, có thể đừng xảy ra những chuyện khiến tôi ngã ngựa thế này không…

Quý Dư Triệt nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Hình như gọi Tiểu Ngư gì đó, lặp đi lặp lại cái tên này.”

Cũng may, không phải tên đầy đủ.

“Tiểu Ngư” là biệt danh tôi đặt cho Quý Dư Triệt, nghe rất đáng yêu.

Nhưng nếu để anh biết tôi đặt cho anh cái tên ngây thơ như vậy, chắc anh sẽ tức giận.

Tôi cũng nghiêm túc nói láo: “À, Tiểu Ngư sao, là tên con cá vàng nhà em nuôi, lần sau em cho anh xem.”

Quý Dư Triệt nhìn tôi một cái, khóe mắt cong cong:

“Nhưng em còn nói, Tiểu Ngư, rất thích anh, rất muốn làm gì đó với anh.”

Tôi: “?”

Tôi đột nhiên phát hiện người này đang giả ngơ với mình.

Quá xấu xa rồi.

Chú lái xe cười vui vẻ, trêu ghẹo nói: “Mấy đôi tình nhân nhỏ các cậu… Gần đây tôi lên mạng có học được mấy từ thịnh hành, gọi là cái gì nhỉ, tôi cũng là một phần trong play của các cậu sao?”

Tai Quý Dư Triệt lập tức đỏ lên.

Tôi vùi đầu vào lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế nụ cười của mình.

13.

Sau khi đến hội chợ Ngoại thương, hai chúng tôi bắt đầu đi dạo xung quanh.

Tôi và Quý Dư Triệt đều học khoa Anh ngữ, sau này đều cần phải xử lí một số công việc liên quan đến buôn bán ngoại quốc.

Có một số khách quý người ngoại quốc nghe nói chúng tôi là đại diện của trường thì ồn ào tiến lên nói chuyện với chúng tôi.

Khi còn nhỏ Quý Dư Triệt đã ở nước ngoài mấy năm, thiên phú về phương diện ngôn ngữ rất tốt, phát âm không mang chút khẩu âm nào, có thể giao tiếp tốt với người ngoại quốc.

Tôi ở bên cạnh chăm chú nghe Quý Dư Triệt nói, đối phương nói gì căn bản tôi cũng không để ý.

Hai người vừa đi vừa trao đổi, cuối cùng cũng đến bước cuối.

“Thấy chán sao?”

Tôi lắc đầu: “Ở cùng anh không chán.”

Tiệc tối được tổ chức trong một khách sạn sang trọng, so với tất cả các khách sạn tôi từng thấy qua thì sang trọng hơn nhiều.

Không ít doanh nhân và chính trị gia đi mời rượu và trò chuyện.

Lúc đến bàn chúng tôi, Quý Dư Triệt nhìn thoáng qua ly rượu của tôi: “Anh giúp em đổi rượu thành nước trái cây.”

Tôi giữ tay anh lại: “Em có thể uống, em muốn thử.”

Thật ra trước đó tôi chưa uống rượu bao giờ, nhưng tối nay không hiểu sao tôi lại rất muốn thử một lần.

Tôi cũng không biết tửu lượng của mình đến đâu.

Tôi hỏi anh: “Anh có thể uống rượu sao?”

Quý Dư Triệt suy nghĩ một lúc: “Đương nhiên, di truyền gen ngàn chén không say của bố anh, anh chưa thấy anh uống được hơn anh cả.”

Tôi khoác lác: “Vậy hôm nay anh sẽ thấy.”

Quý Dư Triệt chỉ cười: “Nếu em say anh sẽ ném em trên đường đấy.”

“Ha ha, anh sẽ không.”

Có một doanh nhân lớn tuổi đi đến chỗ Quý Dư Triệt cụng ly với anh:

“Ngày trước tôi có đến trường các cậu tọa đàm, đã thấy thành quả học tập của cậu, rất khá, sau khi tốt nghiệp có thể suy nghĩ đến việc đến công ty chúng tôi làm việc.”

Quý Dư Triệt lễ phép nhấp môi: “Cảm ơn ông, vinh hạnh của tôi.”

Có thể thấy Quý Dư Triệt không quá thích kết giao kiểu này.

Đi xong một vòng, sắc mặt anh có hơi mệt mỏi.

Còn tôi uống hai ba ly rượu đã cảm thấy choáng váng.

Bữa tiệc cũng dần đến hồi kết.

Cồn dần xâm chiếm đầu óc tôi.

Tôi cảm thấy mặt nóng lên, mơ mơ màng màng nói: “Về đến nơi rồi sao?”

Quý Dư Triệt đưa tôi rời khỏi khách sạn, trả lời: “Bây giờ mới bắt đầu về.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...