Lương Duyên
Chương 1
1.
Mùa đông giá rét, nước hồ ngoài thành lạnh thấu xương.
Nhưng ta không kịp để ý đến sự an nguy và danh tiết của bản thân, nhảy xuống nước, cứu một thiếu niên ăn mày rách rưới.
Ta đưa hắn về phủ, dùng số bạc ít ỏi của mình mua thuốc chữa cảm lạnh cho hắn.
Vừa cho hắn uống thuốc xong, đích tỷ ta là Lâm Tri Vãn nghe tin chạy đến, giơ tay tát ta một cái:
“Thật không biết xấu hổ! Nghe nói ngươi nhảy xuống nước cứu một nam nhân xa lạ, Lâm Sương Sương, ngươi quả nhiên giống hệt mẫu thân hồ ly tinh của mình, hạ tiện phóng đãng! Ngươi đã làm mất hết mặt mũi Lâm gia chúng ta!”
Ta ôm mặt sưng húp, đã quen với sự sỉ nhục như vậy, giả vờ sợ hãi nói:
“Ta chỉ thấy hắn quá đáng thương…”
“Đáng thương?” Lâm Tri Vãn khinh thường, ngạo mạn liếc nhìn Lý Thừa Chiêu đang hôn mê trên giường, ghê tởm bịt mũi: “Một thân hôi hám, Phương ma ma, còn không mau đuổi tên ăn mày này đi! Nếu không lát nữa cả Lâm phủ sẽ toàn mùi hôi thối!”
“Vâng.”
Thấy Phương ma ma định ra tay, ta vội vàng chặn trước mặt bà ta.
“Tỷ, người xưa có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Hắn hiện tại hôn mê bất tỉnh, lại còn bị cảm lạnh. Bên ngoài trời lạnh như vậy, nếu đuổi hắn ra ngoài, chẳng phải hắn chỉ có đường chết thôi sao?”
“Hắn chết liên quan gì đến ta?”
Lâm Tri Vãn đã quen chống đối ta, ta càng không chịu, nàng ta càng hăng hái.
Thấy ta ngăn cản không cho, nàng ta trợn mắt, đích thân tiến lên vén chăn:
“Một tên nam nhân hèn hạ, ta muốn xử lý thế nào thì xử lý, đến lượt ngươi lắm mồm sao?”
Lâm Tri Vãn cười lạnh nhìn về phía giường, thiếu niên vừa rồi còn hôn mê bất tỉnh đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt đen láy tĩnh lặng như nước sâu, không giống một tên ăn mày lang thang chút nào.
Ta sửng sốt, trong lòng không khỏi cảm thán, quả nhiên là thiên hoàng quý tộc.
Nhưng Lâm Tri Vãn không biết.
Thấy Lý Thừa Chiêu nhìn thẳng vào mình như vậy, trong lòng nàng ta không hiểu sao có chút sợ hãi, không nghĩ ngợi gì liền tát một cái: “Tên ăn mày, ngươi nhìn ta làm gì?”
“Chát” một tiếng giòn tan, cả căn phòng đều im lặng.
Ta hít một hơi, nhìn thấy trên má Lý Thừa Chiêu hằn lên dấu tay, khóe mắt vì tức giận mà đỏ ửng.
“Xin lỗi…” Hắn khàn giọng mở miệng, đối mặt với Lâm Tri Vãn không hề tức giận, ngược lại còn cúi đầu thuận mắt nói: “Ta đi ngay đây.”
Lý Thừa Chiêu chống thân thể ốm yếu, lảo đảo đứng dậy nhưng vì tứ chi vô lực nên ngã trở lại.
Trên mặt hắn hiện lên sắc đỏ không bình thường, toàn thân lạnh ngắt, chỉ có trán nóng đến mức đáng sợ.
Ta sao có thể để hắn rời đi như vậy? Ta liền giữ chặt vai hắn, đáng thương cầu xin: “Tỷ tỷ, bây giờ hắn bệnh nặng đến mức không thể rời khỏi giường, tỷ hãy làm ơn đi!”
Lâm Tri Vãn cười lạnh: “Làm ơn gì chứ, chỉ là một tên ăn mày thôi, chẳng qua là thứ hèn hạ, một mạng hèn mọn, cho dù có chết ngoài đường thì đó cũng là số mệnh của hắn.”
“Tiểu thư nói đúng.” Lý Thừa Chiêu tỏ vẻ cam chịu, bộ dạng hèn mọn này rất được lòng Lâm Tri Vãn.
Nàng ta nhướng mày đắc ý: “Ngươi còn biết điều.”
Ngoài ta ra, không ai nhìn thấy, Lý Thừa Chiêu nắm chặt tay dưới chăn, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế.
Ta khẽ cong môi, trong lòng chỉ mong Lâm Tri Vãn nói thêm vài câu nữa.
Nàng ta quen được nuông chiều ngang ngược, chưa bao giờ biết rằng họa từ miệng mà ra.
Sau khi ta và Lý Thừa Chiêu đều im lặng, Lâm Tri Vãn cười lạnh rời đi.
Nàng ta quay đầu liếc nhìn ta, trong nụ cười không giấu được vẻ hả hê: “Ta sẽ nói chuyện này cho phụ mẫu biết, xem ngươi giải thích thế nào.”
Nói xong, một đám người đi ra khỏi Hạnh Vân Trai.
Trong phòng chỉ còn ta và Lý Thừa Chiêu, đôi mắt đen láy xinh đẹp của hắn chớp chớp, giọng nói dịu dàng hơn nhiều: “Đa tạ tiểu thư đã cứu mạng.”
Ta nhìn hắn, giữa đôi lông mày thanh tú, không thấy chút nào dáng vẻ tàn nhẫn như lời đồn.
Nếu cười lên, có lẽ còn có chút e thẹn.
Ta dời mắt đi: “Ngươi không cần cảm ơn ta, ta cứu ngươi, là muốn ngươi sống thật tốt. Giữ được mạng sống, không sợ không có củi đốt. Nhất thời nhục nhã, chẳng là gì cả.”
Lý Thừa Chiêu sửng sốt, dường như không ngờ ta lại nói như vậy.
Hắn cong môi cười, hơi thở lạnh lẽo lập tức tan biến, quả nhiên dịu dàng quyến luyến: “Tiểu thư nói đúng, Thừa Chiêu ghi nhớ.”
Ta càng thêm ngượng ngùng, luôn cảm thấy Lý Thừa Chiêu khác xa với những gì ta tưởng tượng.
“Không cần gọi ta là tiểu thư, địa vị của ta ở Lâm gia, chỉ hơn nha hoàn một chút thôi. Ngươi… ngươi gọi ta là Lâm cô nương đi.”
Lý Thừa Chiêu gật đầu: “Lâm cô nương, gọi ta là Thừa Chiêu là được.”
Hắn vẫn chưa nhận tổ quy tông nên chỉ xưng là Thừa Chiêu. Sau này mới đổi thành Lý Thừa Chiêu.
Ta do dự một chút, ngập ngừng gọi tên hắn. Hắn cong mắt, lộ ra vài phần ý cười: “Vâng.”
Ngày hôm sau.
Ta bị gọi đến Kính Thư Đường, phụ thân Lâm Đông Hải và đích mẫu Phùng thị ngồi trên ghế, bên cạnh là Lâm Tri Vãn đã thay một bộ váy mới.
Biết ta cứu về một tên ăn mày, Phùng thị lạnh lùng đặt chén trà trong tay xuống, đáy mắt lộ rõ sự ghê tởm:
“Một nữ tử chưa xuất giá, lại tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, thật không biết xấu hổ! Lão gia, theo thiếp thấy, dù sao danh tiết của nó cũng đã mất, cũng sẽ không còn nhà nào muốn cưới nữa, chi bằng gả nó cho tên ăn mày đó luôn đi.”
Phùng thị vẫn luôn muốn trừ khử ta, lần này rốt cuộc cũng tìm được cơ hội.
Nhưng ta không định gả cho Lý Thừa Chiêu.
Bây giờ hắn tuy rằng sa sút nhưng dù sao sau này cũng là Vương gia, sẽ không chịu sự sai khiến của một thứ nữ thương hộ như ta.
Ta định từ chối nhưng phụ thân Lâm Đông Hải đã lắc đầu trước, phản bác lời của Phùng thị: “Không được, dù sao nó cũng là nữ nhi Lâm gia.”
“Phụ thân!” Lâm Tri Vãn dậm chân, giọng điệu nũng nịu bày tỏ sự bất mãn: “Sao người lại bênh vực nàng ta?”
Phùng thị cũng cau mày, hừ lạnh nói: “Lão gia vẫn chưa quên được tiện nhân Tuệ nương sao?”
Tuệ nương là tên của mẫu thân ta.
Bà ấy vốn chỉ là một thợ thêu trong tiệm thêu của Lâm gia nhưng vào một ngày nọ, Lâm Đông Hải đến tuần tra đã để mắt đến rồi làm nhục bà, lừa bà vào Lâm phủ làm thiếp.
Phùng thị coi bà ấy như cái gai trong mắt, hồi ta còn nhỏ, ta thường thấy bà ta ngược đãi mẫu thân ta.
Sức khỏe của mẫu thân ta ngày một suy yếu, đến khi ta sáu tuổi, bà bị vu oan là ăn trộm, Lâm Đông Hải đá một cước vào ngực bà, cứ thế đá chết bà.
Khi còn sống, bà luôn dạy ta phải biết nhẫn nhịn.
Nhưng kiếp trước ta đã nhẫn nhịn cả đời, chẳng phải vẫn rơi vào kết cục như vậy sao.
Ta nhìn bộ dạng đầy mỡ màng của phụ thân, rất không tin ông ta sẽ nói lời bênh vực ta như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó ông ta liền nói: “Dù sao cũng là nữ nhi Lâm gia, sao có thể gả cho một tên ăn mày? Phương viên ngoại có thứ tử đã đến tuổi trưởng thành, đang tìm nữ tử thích hợp để thành hôn. Đợi tìm được thời gian gặp mặt, để Sương Sương gả vào nhà Phương viên ngoại, chẳng phải vừa vặn kéo gần quan hệ với Phương gia sao?”
Ta nghe xong, toàn thân như đông cứng lại trong chốc lát, như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Thứ tử của Phương viên ngoại, là tên ngốc mà cả thành Thanh Dương đều biết.
Không chỉ ngốc mà còn vì được Phương gia nuông chiều nên động một tí là ra đường đánh người.
Cơ thể nặng hai, ba trăm cân, một cú đấm có thể đánh chết một nữ tử yếu đuối.
Lâm Đông Hải vậy mà muốn gả ta cho hắn?
Ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người cha ruột này, thấy trên đó đầy vẻ toan tính và tham lam, như thể ta là một món hàng để trao đổi.
Vô tình đến vậy, giống hệt như ngày ông ta đá chết mẫu thân ta.
Ta không kìm được mà run rẩy nhưng Lâm Tri Vãn lại cười khúc khích: “Phụ thân nói đúng, muội muội chỉ là thứ nữ hèn hạ mà lại được gả cho nhị thiếu gia Phương gia đã coi như là được gả cao rồi! Muội muội, còn không mau cảm ơn phụ thân?”
Ta nghiến răng, lòng đầy hận ý sôi sục.
Nhưng trong mắt của ba người, ta chỉ lặng lẽ cúi đầu, như thể đang thỏa hiệp một cách im lặng.
Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, ta tự nhủ nhất định phải nhẫn nhịn.
Lý Thừa Chiêu vẫn còn ở đây, ta chỉ cần lợi dụng thân phận của Lý Thừa Chiêu là có thể lật đổ Lâm gia.
Khi ta trở về Hạnh Vân Trai, Lý Thừa Chiêu đã khá hơn nhiều.
Hắn thấy mặt ta tái mét, hỏi có phải hắn đã gây ra rắc rối cho ta không, hắn có thể làm gì cho ta không.
Ta lắc đầu, nhìn vẻ ngoài vô hại của hắn, cong môi cười: “Không có gì, ngươi ở lại đây dưỡng thương cho khỏe chính là sự báo đáp tốt nhất dành cho ta.”
Lý Thừa Chiêu sửng sốt, trên mặt thoáng ửng hồng, cúi đầu ho khan hai tiếng.
Bảy ngày sau, bệnh phong hàn của hắn đã khỏi hẳn. Để báo đáp ân cứu mạng của ta, hắn ở lại Lâm phủ làm hạ nhân.
Lâm Tri Vãn luôn đến tìm hắn, sai khiến hắn làm đủ thứ việc, thậm chí cả việc dọn rửa thùng cầu cũng bắt Lý Thừa Chiêu làm.
Ta tuy mong nàng ta chết sớm nhưng cũng không đành lòng để Lý Thừa Chiêu ngày ngày bị nàng ta làm nhục, bèn gọi Lý Thừa Chiêu đi, nói là để hắn đến Hạnh Vân Trai dọn dẹp sân vườn, thực ra là để hắn nghỉ ngơi một chút, ăn chút điểm tâm.
Nhưng ta vừa mới bưng trà điểm tâm lên thì Lâm Tri Vãn đã xông vào.
Ta bị nàng ta đụng ngã xuống đất, lòng bàn tay đè lên mảnh sứ vỡ, rạch một vết thương dài.
“Lâm cô nương!”