LƯU TIÊN - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 16:36:04
Hứa Thất Lang lúc mới thở phào nhẹ nhõm, song trong đáy mắt thoáng hiện nét thất vọng mơ hồ.
Ta để ý đến vẻ mặt , chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến.
Tối qua gần như chợp mắt, nay rong ruổi nửa ngày, thể bắt đầu mỏi mệt.
Ta : “Chàng quen ngủ trưa ? Thiếp thấy chút mệt, ngả lưng một lát.”
Hứa Thất Lang đáp: “Ta ở Quốc Tử Giám học hành, xưa nay thói quen đó. Nàng cứ nghỉ .”
Ta liền thuận theo: “Vậy .”
Hai xa lạ cứ đối mặt mãi cũng chẳng chuyện gì để .
Ta vốn chỉ cùng sinh con, chứ thực sự tìm hiểu là như thế nào.
Có khi rời , thấy thoải mái hơn cũng nên.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thế là một phòng ngủ, tựa lên giường, nhắm mắt .
Một lát , khi gần như , mơ hồ cảm thấy Hứa Thất Lang cũng nhẹ nhàng trèo lên giường.
Hắn từng chút từng chút dịch đến gần lưng , cả ấm áp, thở phả nhè nhẹ lên cổ khiến rùng .
Ta theo phản xạ nghiêng trong, định nhường cho một trống, ngờ kéo lòng, để gối đầu lên cánh tay .
“Chẳng ngủ …”
Ta lờ mờ mở mắt, hỏi một câu.
Hứa Thất Lang khẽ hôn lên má , đáp:
“Chẳng … nàng sinh con ?”
Ta suýt nghẹn một !
“Chàng… mệt ?”
Ta thì sắp kiệt sức !
Cho nghỉ ngơi chút !
Mẫu từng rằng — thành là cho ngủ mà?!
Hứa Thất Lang đáp , nhưng hành động của cho thấy — … mệt.
11
Người mới một khắc còn nghiêm trang đắn, mà một khắc biến thành bộ dạng thế ?
Ta quấn lấy một hồi, đến nỗi thở , đành đẩy , thở dốc mà :
“Mẫu từng dặn… ban ngày hoan lạc quá độ…”
Nếu để khác , ắt sẽ bảo giữ lễ, lôi kéo trượng phu chuyện nghịch đạo thường quy.
Hứa Thất Lang khẽ gạt tay , tiếp tục tiến sâu hơn, thì thầm:
“ … cũng ngủ trưa…”
“…”
Mấy ngày tiếp theo, hai chúng ở trong phủ, gần như chẳng gì khác.
Hứa Thất Lang giống như đứa trẻ mới nếm mật ngọt, trong lòng là chuyện đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/luu-tien/5.html.]
Ta thì cũng mong sớm tin vui, phụ kỳ vọng của Hứa phu nhân, nhưng… càng mong nghỉ ngơi!
Vì , cùng lập ba điều ước định — buổi sáng , buổi trưa , buổi chiều cũng .
Hứa Thất Lang thất vọng :
“Vậy chẳng chỉ còn mỗi buổi tối thôi ?”
Ta: “…”
Dĩ nhiên !
Để giếc thời gian ban ngày, Hứa Thất Lang dẫn thăm thư phòng của .
Hắn nhiều sách, còn cả những bản cổ tịch quý hiếm.
Ta thấy mấy chữ dở án thư, liền nhẹ giọng :
“‘Ngũ Nhạc tầm tiên bất từ viễn, nhất sinh hiếu nhập danh sơn du.’ — Thơ của Lý Thái Bạch.”
Hứa Thất Lang nhướng mày:
“Nàng chữ?”
Ta gật đầu:
“Chỉ sơ sơ mà thôi.”
Phụ , ca ca cùng đại tỷ đều từng dạy .
Mẫu cũng thường dặn: nữ tử sách hiểu đạo lý, còn hơn là mù chữ cả đời.
Hứa Thất Lang dịu giọng :
“Nàng khiêm tốn thật. Đã từng thơ Lý Thái Bạch, câu nàng thích nhất là gì?”
Ta ngẫm nghĩ một chút, đáp:
“‘Trường An nhất phiến nguyệt, vạn hộ đạo y thanh.’”
Hứa Thất Lang ngước mắt , như phần bất ngờ:
“Thật ngờ nàng khiến kinh ngạc đến thế.”
Có lẽ trong lòng , nữ nhi nhà tiểu quan như hẳn là sách, càng chẳng chi đến việc thơ của Lý Thái Bạch.
Ta khẽ đưa tay sờ nghiên mực của , nhẹ:
“Thật … cũng khiến bất ngờ.”
“Hử? Vì ?”
Ta đáp:
“Thiếp hiểu vì tu tiên. Lý Thái Bạch chuộng đạo là vì con đường quan thuận, trong lòng mới sinh tâm trốn tránh. thì xuất , tướng mạo , chữ cũng , các ở Quốc Tử Giám đều khen ngợi dứt… Cớ gì rời bỏ thế tục?”
Một như , lẽ nên là kẻ trời ưu ái, ngẩng đầu mà chí lớn tung hoành mới .
Có lẽ lời chạm đến điều gì đó sâu kín, Hứa Thất Lang liền khựng , sững chẳng đáp.
12
Hứa Thất Lang lưng về phía , im lặng .
Ta chút hối hận vì lỡ lời. Chúng còn thiết bao nhiêu, chẳng nên hỏi mấy chuyện quá mức riêng tư như — lời hợp lòng, ý sâu.
Lỡ cho rằng dụng tâm khác thì ?
Ta vội vàng :
“Thiếp chỉ thuận miệng hỏi thôi, cần trả lời .”