Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

LÝ ĐÀO LỆ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:34:09

mắt đỏ hoe mặt mày căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi : “Mẹ! Nếu còn gọi thêm một tiếng ‘Bảo Đệ’, thì chuyện với bố chồng con bắt quả tang lúc ba giờ sáng hôm đó… Con sẽ rêu rao cho cả xóm !”

 

Khí thế của chồng bốc lên bao lâu, liền xẹp xuống kèn trống. Bà mím môi chặt đến mức mặt đỏ như gấc, chỉ hận thể bốc ngay tại chỗ.

 

Thôi thì… bà cũng tuổi , chấp gì.

 

cầm túi ngoài.

 

Mẹ chồng ngây giày, mở cửa rời khỏi nhà. Không gợi nhớ đến chuyện gì mà nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

 

Có điều bà vẫn cần ai đó dỗ dành, nhưng chắc chắn đó .

 

mảy may do dự đóng cửa , bước thang máy.

 

Đầu tiên ghé ngân hàng và rút 20.000 tệ tiền mặt. Sau đó đến tận đơn vị công tác của bố chồng, đưa tận tay ông xấp tiền và : “Bố , mai là sinh nhật của ! Số tiền bố cầm lấy mua cho chút trang sức, vòng tay cũng mà dây chuyền cũng . Nếu thêm tí long trọng, thì góp thêm tiền mua nhẫn kim cương tặng quà sinh nhật.”

 

Nửa đêm ba giờ còn chịu khó ‘tập thể dục’, chứng tỏ hai vẫn còn tình cảm.

 

Tình cảm thì nên thể hiện, chứ đừng giống bố chồng mặt lúc nào cũng lạnh như tiền. Suốt ngày trưng vẻ khó chịu, để chồng đành tìm cảm giác quan tâm từ lớp trẻ như .

 

Bố chồng vẫn giữ nguyên gương mặt cau : “ tiền, cần cô đưa. Cũng cần cô dạy gì.”

 

Thấy vẻ định rút tiền, ông vội giữ lấy lật qua lật lẩm bẩm: “Thôi thì… thấy hai đứa lòng nên nhận.”

 

Rồi … 50.000 vạn tiền lương nhận còn kịp ấm tay, thì 20.000 bay vèo.

 

chỉ còn rơm rớm nước mắt ăn buffet hải sản, để xoa dịu trái tim tổn thương vì ví rỗng.

 

No say rảo bước dạo phố một vòng, đến tận tối mới về. Trong thang máy, tình cờ gặp bố chồng đang tan trở về.

 

Thấy , ông ngượng ngùng giấu vội hộp quà tay trong cặp. Tiếc là cặp thì mềm mà hộp quà phồng, nhét mãi  vẫn lọt.

 

Cuối cùng ông đành từ bỏ.

 

đánh một cái ợ rõ to, ngẩng mặt gọi một tiếng: “Bố ơi.”

 

Cả hai đều đang lúng túng, ai ngờ một tiếng ợ trời giáng hóa giải sạch bầu khí ngượng ngùng. Bố chồng , mà cả năm khó nở nổi một nụ , đột nhiên bật thành tiếng: “Cơm ngoài ngon hơn cơm nấu ? Ăn đến ợ luôn thế ?”

 

chỉ còn khì khì: “Cơm ngoài thể gọi riêng hành, ngò.”

 

Ông lâu mà gì.

 

Ơ , chỉ trả lời bình thường thôi mà. Sao tự nhiên kiểu như đang tính toán sâu xa lắm ?

 

Ra khỏi thang máy, thấy cửa nhà đóng. 

 

theo sát phía bố chồng bước nhà, thì thấy chồng đang ở ban công gọi điện cho chị gái. Giọng bà oang oang kể tội :

 

“Vừa lười háu ăn, quần áo chỉ giặt của nó với chồng nó thôi!”

 

“Ở dơ lắm , bám bẩn bồn cầu cũng chẳng thèm lau…”

 

“Không thương gì hết, con trai tăng ca đến tận khuya mà nó thì cứ tự ngủ . Chẳng bao giờ đợi…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-dao-le/chuong-3.html.]

7.

 

chịu giặt đồ cho chồng thì cũng tâm lắm .

 

Vết bẩn bệ bồn cầu, cố ý để cho Lâm Húc thấy. Để cho nhớ mỗi vệ sinh thì nhấc nắp bồn lên.

 

Còn chuyện ‘thương ’ á?

 

Xin chứ, lớn từng còn ai thương. Thì cách thương khác cho ?

 

và Lâm Húc là do xem mắt mà cưới. chọn vì ngoại hình và lương cao, ít nhất cũng đến mức lo chuyện cơm áo.

 

Anh chọn trông cũng tạm đầu kết hôn, công việc định mà giáo viên thì sẽ hẳn kỳ nghỉ hè cùng nghỉ đông. Thuận tiện lo chuyện gia đình.

 

Giữa chúng , tạm thời vẫn cái gọi là tình cảm sâu đậm gì cả. Cái mà cả hai thấy ở , chỉ là điều kiện phù hợp.

 

liếc bố chồng đang giày, thấy ông khẽ cau mày lặng lẽ bước phòng.

 

Giày trong nhà là loại phát tiếng thật sự tiện, chúng về đến nhà và bố chồng cũng phòng chồng vẫn hề . Bà còn đang ở ban công buôn chuyện rôm rả.

 

Hai bên… đều đang thì thầm kể tội con dâu.

 

chẳng gì, lặng lẽ lưng chồng. Đứng yên một chỗ mà lên tiếng.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Bà vẫn đang say sưa kể lể, hề đang phát sóng trực tiếp đến tận tai nhân vật chính.

 

Một lúc Lâm Húc cũng về đến nhà, giày ngẩng đầu thì thấy chồng đang ban công. Có lẽ dáng của hai gì đó lạ lạ, nên buột miệng hỏi: “Tiểu Đào, em lưng gì thế?”

 

Mẹ chồng lập tức đầu , mặt gần như kề sát mặt .

 

“Trời ơi… cô, cô hù chec đấy …” Khoảng cách quá gần khiến bà giật nảy , suýt nữa thì ngất xỉu. Cái điện thoại cầm tay cũng suýt tuột bay xuống lầu.

 

May mà nhanh tay đỡ , thì thực sự thể rơi trúng bên .

 

Điện thoại vẫn cúp máy. Ở đầu dây bên , chị gái của chồng còn đang hỏi: “Sao đấy? Có chuyện gì ?”

 

vui vẻ lên tiếng tiếp lời:

 

“Bác ơi, những lời bác về con dâu cháu đều rõ cả nha.”

 

“Chuyện gì bác ngại trực tiếp thì để tới gặp mặt, cháu bác truyền đạt nhé.”

 

gần thế cơ mà, rõ mới là lạ. Bên chỉ kịp kêu lên ‘Trời ơi…’ lập tức cúp máy.

 

Mặt chồng trắng bệch, về phía Lâm Húc như giải thích điều gì đó. đối diện với sự thật, thì lời giải thích nào cũng trở nên vô nghĩa.

 

Cuối cùng bà thêm câu nào, chạy bếp như trốn khỏi hiện trường. Có lẽ trong lòng vẫn còn uất ức, nên khi bữa tối dọn thì gần như món nào bà cũng cho thêm… một nửa mớ rau mùi.

 

Thực ăn nên thấy đói, bàn chủ yếu là cho lệ mà thôi.

 

Bố chồng cả bàn thức ăn thì lên tiếng : “Từ nay nấu ăn đừng bỏ rau mùi nữa, cái nhà ai thích.”

 

Lâm Húc như sực nhớ điều gì, liền với : “ , hình như tiểu Đào ăn rau mùi. Mẹ nhớ nhé, đừng cho nữa.”

 

Loading...