Ly Hôn Vì Chồng Quá Mạnh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
19
Hôm sau, như dự đoán, tôi lại ngủ nướng.
Tỉnh dậy nhớ lại những chuyện tối qua, tôi tròn xoe mắt, lập tức lườm Tần Việt một cái thật mạnh rồi chui đầu vào chăn, xấu hổ đến mức chỉ muốn chui xuống đất.
Tần Việt lúc này cố ý ghé sát tai tôi, kéo chăn ra, mỉm cười nhìn tôi:“Sao thế? Không hài lòng với màn trình diễn tối qua của anh à?”
Nghe xong, tôi bật dậy, trừng mắt:“Anh còn dám nói?!”
Tần Việt cười càng to: “Có gì mà ngại? Ăn uống yêu đương là chuyện tự nhiên của con người mà.”
“Hồi trước là anh sai, cưỡng ép em quá, còn khiến em sợ đến mức muốn ly hôn.”
“May mà em cho anh cơ hội sửa sai.”
Vừa dứt lời, bình luận xuất hiện dày đặc:【U là trời~ Nam chính cười thoả mãn vậy là tối qua ăn no uống đủ rồi hả?】
【Cái gì chứ, hội VIP chúng tôi có quyền xem hết!】
【Trời đất ơi, thời đó mà còn ngại ngùng thế này, cưới lâu rồi mà nữ chính vẫn đỏ mặt. Gặp tôi là tôi bám lấy chồng mỗi đêm luôn á!】
【Nhìn má cô ấy đỏ hây hây là biết hài lòng rồi. Quay qua nhìn chồng tôi chỉ biết… haiz, thành “bà thím mặt vàng” cũng là tại ổng!】
【Ủa chị ở trên bình luận mà như gọi hồn, đừng làm tôi cười xỉu!】
Thấy bình luận trêu ghẹo, tôi đỏ bừng cả tai.
Sợ Tần Việt lại nói gì đáng xấu hổ, tôi vội lườm anh: “Tránh ra coi, em còn phải dậy. Tại anh hết đấy, hại em lại dậy trễ rồi, để bố mẹ thấy thì còn ra gì nữa!”
Tần Việt cười lớn: “Sao đâu? Bố anh hôm nay cũng tám giờ mới dậy mà!”
“Em mặc quần áo trước đi, anh đi đun nước nóng cho em rửa mặt.”
Nói rồi, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi một cái mới chịu rời khỏi phòng.
Nghe tiếng cửa đóng lại, tôi cắn môi, hai tay siết chặt lấy góc chăn, khóe môi lại cứ khẽ cong lên mãi không kìm được.
20
Sau bữa sáng, cả nhà bắt đầu bàn chuyện điền nguyện vọng.
Cuối cùng, Tần Việt quyết định sẽ thi vào một trường đại học ở Bắc Kinh cùng tôi.
Dù không cùng trường, nhưng ít nhất vẫn ở chung một thành phố.
Còn Tần Vân vì điểm số có hạn, nên chọn một trường trong tỉnh, như vậy tiện hơn cho việc về nhà.
21
Không lâu sau khi tôi nộp nguyện vọng, Trần Uyển đã tìm tới, mắt sưng đỏ hoe.
"Thanh Tuyết, cậu đăng ký trường nào vậy?"
"Cậu có phải đăng ký trường ở Bắc Kinh không?! Có phải… là cùng trường với Lâm Hạo không?!"
Thấy vẻ mặt có phần mất kiểm soát của cô ta, trong lòng tôi lập tức cảnh giác.
Tôi đáp: "Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi đã kết hôn, tất nhiên sẽ chọn trường cùng nơi với anh Việt."
Tôi không ngờ rằng, vừa nghe xong câu đó, Trần Uyển lập tức quỳ xuống trước mặt tôi.
"Thanh Tuyết, nếu Tần Việt cũng đậu rồi, thì cậu đi thành phố cùng anh ấy là được mà. Tôi cầu xin cậu, hãy nhường lại suất nhập học của cậu cho tôi đi! Tôi thật sự không muốn tiếp tục sống ở cái nơi này nữa!"
Nghe vậy, tôi sững sờ nhìn cô ta.
"Cậu điên rồi sao? Trường tôi thi đậu, cớ gì tôi phải nhường cho cậu?"
Thấy tôi không đồng ý, ánh mắt Trần Uyển lập tức trở nên độc địa.
"Tại sao cậu không chịu nhường? Nếu lúc trước cậu chịu giúp tôi ôn tập, cho tôi mượn tài liệu, thì tôi đâu thi tệ như vậy?"
"Tôi còn nhường cơ hội đi làm ở xưởng dệt cho cậu, vậy mà cậu lại không chịu nhường suất đại học cho tôi? Cậu biết rõ tôi sống khổ sở ở đây thế nào mà!"
Nghe đến đây, tôi bật cười lạnh.
"Nếu cậu thật sự có cơ hội làm ở xưởng dệt, thì giờ chẳng phải đã có đường rút rồi sao?"
Sắc mặt Trần Uyển lập tức thoáng hoảng hốt.
Tôi chỉ thấy ghê tởm.
"Trong lòng cậu rõ hơn ai hết là có hay không có ông chú họ phát tài gì đó!"
"Tôi chưa từng nợ cậu bất cứ thứ gì!"
Nói rồi, tôi quay người định bỏ đi.
Không ngờ Trần Uyển đột nhiên lao tới, hét lên: "Mễ Thanh Tuyết, là cậu ép tôi!"
Tôi theo bản năng xoay người lại.
Chỉ thấy gương mặt vặn vẹo của cô ta đang cố đẩy tôi xuống con sông bên cạnh.
Điên rồ hơn là, sau khi tôi rơi xuống nước, cô ta cũng nhảy theo.
Sau đó nắm tóc tôi, cố dìm xuống nước.
Ngay giây đó tôi hiểu ngay, cô ta muốn biến giết người thành tai nạn!
Nhưng cô ta không biết, từ sau lần bị cô ta hại rơi xuống nước rồi được Tần Việt vớt lên, tôi đã học được cách nín thở để nổi trên mặt nước!
Cô ta muốn giết tôi.
Tôi... cũng muốn giết cô ta!
Tôi cố nín thở, để mặc cho cô ta dìm mình xuống, giả vờ giãy giụa một chút rồi bất động.
Thấy vậy, Trần Uyển buông tay ra, bật cười lạnh: "Mễ Thanh Tuyết, dù số mệnh cậu có tốt thế nào, thì hôm nay cũng chết dưới tay tôi thôi!"
"Tại sao cùng là con gái, cậu thì được nuông chiều từ bé, còn tôi thì bị đánh chửi, bắt làm nô làm tì?"
"Đáng ra cậu phải bị bán đi từ lâu rồi, ai ngờ cậu không chịu ly hôn nữa chứ!"
"Vậy thì đừng trách tôi…"
Nhưng chưa kịp nói hết câu, tôi đã "trỗi dậy từ cõi chết", túm lấy tóc cô ta, ấn ngược xuống nước.
Vì đang nói nên cô ta chưa kịp nín thở, lập tức sặc một ngụm nước lạnh ngắt.
Tôi ấn đầu cô ta xuống liên tục trong năm sáu phút, đến khi tay lạnh cứng mới chịu buông ra.
Nhìn bóng dáng cô ta bị nước cuốn đi, tôi mặt trắng bệch, run rẩy hét lên: "Cứu… cứu mạng!"
Bình luận lúc này nhảy loạn:【6666! Nữ chính tỉnh rồi đấy!】
【Áp đảo tuyệt đối, quá đã mắt!】
Nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà quan tâm mấy lời đó nữa.
Chỉ cúi xuống nhìn bàn tay nhăn nheo trắng bệch của mình.
Tôi đã giết Trần Uyển.
Nhưng tôi... không hối hận!
22
Không lâu sau, Tần Việt đã tìm được tới nơi.
Thấy tôi đang bám lấy đám cỏ khô ven bờ, anh lập tức cởi áo bông nhảy xuống.
"Thanh Tuyết, đừng sợ! Anh đến cứu em đây!"
Thấy anh, nước mắt tôi lập tức tuôn ra không kìm được.
Phải đến giờ phút này, tôi mới thực sự cảm thấy sợ.
May mà hôm nay tôi mặc chiếc áo dạ mẹ gửi từ nhà lên, thấm nước chậm hơn áo bông.
Nếu không, chắc tôi đã bị nó kéo chìm từ sớm rồi.
23
Lên được bờ, Tần Việt lập tức quấn tôi vào áo bông của anh, rồi bế thẳng lên.
Tôi run rẩy, lắp bắp nói: "Uyển… Uyển Uyển cũng rơi xuống nước rồi, hình như bị nước cuốn đi rồi."
Nghe xong, Tần Việt không chút do dự: "Đừng sợ, anh đi gọi người tới tìm ngay."
"Ừm." Tôi khẽ gật đầu, cụp mắt xuống.
24
Tối hôm đó.
Cả thôn huy động người đi tìm, cuối cùng cũng vớt được thi thể của Trần Uyển dưới khúc sông hạ lưu.
Còn tôi thì vì ngâm nước lạnh quá lâu nên sốt cao, Tần Việt phải đưa tôi đến bệnh viện thị trấn ngay trong đêm.
Khi tôi tỉnh lại sau cơn sốt, có hai đồng chí công an bước vào phòng bệnh, muốn hỏi về tình huống lúc xảy ra tai nạn.
Tôi lập tức òa khóc đầy hối hận: "Đều là lỗi của tôi, tại tôi không kéo được Uyển Uyển lại!"
"Lúc cô ấy trượt chân rơi xuống nước, tôi đã nắm lấy được tay cô ấy rồi..."
"Nhưng sức tôi yếu quá, kết quả lại bị kéo theo rơi xuống sông."
"Đến khi tôi cố với lấy mấy cọng cỏ khô bám trụ ở bờ sông rồi hoàn hồn lại thì cô ấy đã biến mất trong dòng nước rồi!"
Nghe tôi kể, nữ công an vội vàng an ủi: "Đồng chí Mễ, chuyện này không phải lỗi của cô đâu."
"May mà cô còn kịp túm lấy vài cọng cỏ, nếu không chẳng chừng đã xảy ra chuyện rồi."
Tôi chỉ biết khóc nức nở: "Giờ Uyển Uyển không còn nữa, tôi biết nói sao với bác trai bác gái đây..."
Một công an khác liền nói: "Người nhà cô ấy bên kia, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm thông báo. Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi, không cần nghĩ nhiều."
Tôi chỉ rưng rức gật đầu, không nói gì thêm.
Thấy vậy, Tần Việt lập tức đứng dậy tiễn hai công an ra ngoài.
Rồi anh quay lại kéo chăn đắp cho tôi, nhẹ giọng trấn an: "Thanh Tuyết, chuyện này không phải lỗi của em. Đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ thêm chút đi."
Tôi đáp khẽ một tiếng, rồi nằm xuống nhắm mắt lại.
Hai tháng sau, tôi và Tần Việt cùng nhau lên tàu đến Bắc Kinh nhập học.
Trước khi đến trường báo danh, tôi dẫn anh về thăm nhà một chuyến.
Em gái thấy tôi trở về, mừng rỡ nhào tới ôm chầm lấy: "Chị ơi! Chị về rồi à?!"
Nhìn nụ cười tươi rói của con bé, rồi quay sang gương mặt đầy hân hoan của bố mẹ, tôi cũng không kìm được mà nở nụ cười.
Tôi đưa tay vuốt má em, cười nhẹ giới thiệu: "Bố mẹ, đây là Tần Việt…"
Vừa dứt lời, bố mẹ tôi như chợt tỉnh, vừa rưng rưng vừa vội vã kéo hai đứa tôi vào nhà.
Về phần nhà họ Trần đối diện, dù có gào thét gì đi nữa thì cũng chẳng làm gì được.
Vì lời khai của công an đã rõ: tôi suýt chút nữa còn bị Trần Uyển hại chết.
Bọn họ dẫu có tức giận cũng không dám đến nhà tôi làm loạn.
Lần này, tôi nhất định sẽ bảo vệ thật tốt... chính mình và người thân!
– Hết –