Mã Nữ - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:16:08
5
Đời sống đại học thật tẻ nhạt. Ngày nào cũng chỉ học với học, mấy hoạt động ngoại khóa cũng chẳng thích, nên tham gia.
Vì thế mà khá nhiều thời gian rảnh.
một chiếc điện thoại, hễ rảnh rỗi gọi về cho bà nội.
ở nhà chẳng điện thoại, chỉ nhà trưởng thôn còn giữ chiếc máy bàn cũ, mà lúc nào cũng nợ cước.
Thế là dồn hết tinh lực việc học.
Kết quả và điểm đều , theo thông lệ hằng năm, thậm chí còn thể bảo lưu để học thẳng cao học.
Cán bộ cố vấn và thầy hướng dẫn từng tìm gặp , họ thư giới thiệu, sư , sư trưởng, đưa đến miền Nam.
miền Nam thì xa quá.
Từ làng đến thị trấn mất ba, bốn tiếng bộ. Rồi từ thị trấn thành phố, từ thành phố tới tỉnh lỵ xa xôi vô cùng.
Nếu miền Nam, thì còn bao giờ mới gặp bà nội?
Chính vì thế, do dự mãi, từ chối.
Dù , thời gian còn nhiều, sắp tới sẽ trại hè.
Trong thâm tâm, rõ ràng bà nội thật xa, càng xa khỏi ngôi làng đó càng .
nỡ rời xa bà?
Bà nội già lắm , còn thể phụng dưỡng mấy năm nữa?
Có lẽ , sẽ ở thành phố ba năm.
Dù thể thoát khỏi gia đình, nhưng chẳng tìm lý do để trốn chạy.
Cái từ đường thần bí , thật cũng để trong lòng.
Ngay cả chuyện của Từ Bình, cũng nghĩ thể là gia đình cô sớm cho thuê, kiếm tiền.
Trong đầu bỗng hiện lên một cảnh tượng.
Trong đó, Từ Bình quỳ rạp đất, giãy giụa yếu ớt.
Cổ cô mỗi lúc một dài, đôi tay dần rũ xuống, bụng phình to như quả dưa vàng.
Cuối cùng càng lúc càng to, nổ bùm.
Từ trong bụng tuôn một đống thịt đỏ hỏn, quấn đầy dây rốn.
Trong đó còn mấy thứ giống nòng nọc, bọn đàn ông ào ôm lấy, miệng hò reo:
“Có con ! Con của chúng ! A, còn cả con gái nữa, đúng là tổ tiên hiển linh !”
…
“Phù!”
hổn hển như c.h.ế.t đuối ngoi lên, giật bừng tỉnh thấy đang gục mặt xuống bàn.
Đến khi nhận , tóc ướt đẫm mồ hôi.
Lưu Tinh Tinh cạnh khẽ đẩy , ánh mắt lo lắng.
lắc đầu, lúc mới ý thức gặp ác mộng.
Trên bục, thầy giáo đầu trọc vẫn đang giảng bài. đưa mắt ngoài cửa sổ.
Ánh nắng trong trường đại học, dường như rực rỡ hơn ánh nắng ở làng.
Đột nhiên, thấy chiếc túi vải ở thắt lưng nóng lên, tỏa ấm.
lấy , đó là cái túi bà nội đưa cho .
Chiếc túi trong tay, tỏa sự ấm áp đến kỳ lạ.
bỗng nảy ý, bèn lục đáy ngăn phụ trong balô, lấy cái túi cho.
Vừa chạm lạnh toát.
do dự, mở xem bên trong rốt cuộc gì.
trong lòng một giọng ngăn cản rằng nên mở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ma-nu/chuong-3.html.]
dứt khoát ném nó , quấn kín bằng nhiều lớp giấy, còn dán thêm băng keo, nhét một ngăn kéo nào đó trong phòng.
Tan học, Lưu Tinh Tinh nghiêng đầu hỏi trưa nay ăn gì.
“Hay gọi cơm hộp ? Vừa rẻ tiện.”
Chúng nhất trí, đặt cơm xong cô hỏi:
“Còn chuyện bảo lưu học lên cao thì ? Nếu thì tiếc lắm, học giỏi thế cơ mà.
Vấn đề thí nghiệm thể bổ sung . Nếu lo tiền phỏng vấn, tớ thể cho mượn, bao giờ trả cũng .”
Cô bằng ánh mắt chân thành, là sự quan tâm thực lòng.
đáp: “Không thế , Tinh Tinh. Cậu cũng tình cảnh nhà tớ, bà nội vẫn còn ở nhà.”
“Ngôi làng của các …”
Tinh Tinh gì đó, nhưng ngập ngừng im lặng.
“Ngôi làng quá kỳ quái. Tớ tìm Google Maps cũng chẳng hiện gì cả, chỉ thấy một trống, sống ở chỗ quái quỷ nào nữa.”
Nghe , đùa: “Thế để tớ chụp ảnh cho xem, hoặc đưa về đó một chuyến, ha ha.”
6
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày, tiết trời cũng dần trở lạnh.
Hôm đó, thi cấp sáu (CET-6).
Trên đường trở về, ngẩng đầu lá phong rơi, nhớ đến bà nội.
Không ở nhà bà nội sống thế nào, thời tiết lạnh , khoác cái áo bông hoa lòe loẹt đó ?
Bỗng dưng, điện thoại reo lên, đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy.
đặt đồ ăn trưa ?
Nhìn màn hình, hiện lên một lạ, thậm chí hiển thị cả khu vực.
thoáng nghĩ chắc là điện thoại quảng cáo.
định cúp máy, nhưng hiểu , một linh cảm lạ lùng, bắt máy, tính đùa với nhân viên bán hàng.
đầu dây bên vang lên giọng của .
“Alô, Yến Tử , con mau về , bà con… bà con từ đường !”
Giọng đứt quãng, nhưng rõ: Bà nội từ đường.
như sét đánh, sững sờ tại chỗ, thốt nổi một lời.
Mẹ vẫn tiếp tục qua điện thoại:
“ , con ở ngoài cũng lâu , chắc cũng kiếm ít tiền chứ? Lúc về thì mang về chút, ba đều con thêm, thì lấy tiền học phí. Về nhớ mang tiền nhé!
Alô, Yến Tử, con gì thế, cái điện thoại hỏng … cộc cộc, Yến Tử?”
dứt khoát cúp máy, chẳng thèm quan tâm, trong đầu chỉ còn một câu: Bà nội từ đường .
“Sao bà nội cái nơi quỷ quái đó chứ? Chẳng bà nội từng đó là địa ngục ? Tại đó??”
Trong lòng như xé toạc, bóng tối và bất lực bao trùm.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
sụp xuống đất, ôm đầu nức nở.
Vào cái nơi đó… liệu bà nội còn bình an ? Vì lý do gì bà thế?
“Vì cháu.”
Câu trả lời như lóe lên trong đầu , nhớ lúc chia tay, bà nộizôm dỗ dành như hứa hẹn:
“Yến Tử của bà nhất định sẽ , đừng sợ, bà sẽ bảo vệ cháu.”
cái giá để bảo vệ là bước địa ngục .
Thà chẳng cần sự bảo vệ đó.
Cùng lắm thì chạy trốn là mà.
Tại là từ đường hả bà ơi…
vội mở điện thoại, đặt vé tàu sớm nhất thể.
Về đến ký túc xá, hấp tấp thu dọn quần áo.