Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Ma tôn ơi, phu nhân ngài lại chạy rồi - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:07:01

"Phụ ơi, khi nào mẫu mới tỉnh ?" 

 

Bánh bao nhỏ Huyền Dạ, tóc búi hai chùm tròn vo, mắt tròn xoe trong quan tài pha lê. 

 

Nam nhân áo trắng tóc đen bên cạnh khẽ mở mắt, đôi đồng tử sâu thẳm như biển, nhưng khi trong quan tài, dịu dàng như nước. 

 

"Sắp ." Nhiễm Kình nhẹ đáp. 

 

"Sắp là bao lâu ạ?" Huyền Dạ bám chặt lấy , truy hỏi tới cùng. 

 

Nhiễm Kình ngẩng đầu trời, chỉ thấy mây đen tản

 

"Rất nhanh thôi, con sẽ gặp mẫu ." 

 

Năm đó, tiểu hồ điệp Linh Hề vì bù đắp cho linh căn của Ma Tôn thượng cổ, lựa chọn hy sinh bản

 

Mà cái giá của lấy mạng đổi mạng, chính là hồn phi phách tán. 

 

… 

 

Hồ điệp sẽ tan biến, còn Phượng Hoàng… sẽ từ lửa tái sinh. 

 

Nhiễm Kình vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên gương mặt Linh Hề. 

 

Nàng vẫn ngủ say, nhưng sắc mặt hồng hào, khóe môi ẩn hiện nụ , như thể đang chìm trong  mộng

 

Hắn khẽ giọng thì thầm: 

 

"Linh Hề, nàng tại đặt cho nàng cái tên ?" 

 

"Bởi vì… vạn năm , chúng quen ."

 

Khi , là Ma Tôn thượng cổ.

 

Mà nàng là Chiến Thần Thiên giới.

 

Tiên Ma đội trời chung.

 

Hắn cùng Chiến Thần Linh Hề giao chiến vô , nhưng nào nàng cũng rơi thế yếu. 

 

Lần cuối cùng, Nhiễm Kình cố ý nhường nàng. 

 

Ngay khoảnh khắc Trường Oanh Thương xuyên qua n.g.ự.c , Linh Hề hoảng loạn: 

 

"Ngươi ngốc , tránh?!" 

 

Hắn đáp, chỉ chậm rãi rơi xuống từ chín tầng mây. 

 

Linh Hề vội vàng đuổi theo. 

 

Cả hai cùng rơi xuống một căn nhà tranh, để tiện chữa thương cho nàng liền dùng linh lực phong bế cả ngọn núi. 

 

May mắn, dù thương nặng, nhưng là Ma Tôn thượng cổ, dễ mất mạng

 

Khi tỉnh , thấy Linh Hề cứu , tâm trạng vô cùng phức tạp: 

 

"Ngươi cứu gì? Sau đó tiếp tục đánh với ? Ta thấy mệt ."

 

Linh Hề trừng mắt: 

 

"Ai đánh với ngươi? Ta chỉ là buồn chán, gặp ngươi thực lực ngang ngửa với , tìm đánh cho vui." 

 

Nghe , khóe miệng Nhiễm Kình giật giật. 

 

Ngang ngửa?

 

Nếu cố tình nhường, nàng ch.ết bao nhiêu

 

Lần cố ý để Linh Hề đ.â.m trọng thương, cũng chỉ vì trốn nàng thôi. 

 

Hắn ghét phiền phức. 

 

Ma giới tìm suốt mấy trăm năm, trở thành Ma Tôn, cũng quan tâm. 

 

ngờ, trốn ma tộc ồn ào, trốn nữ chiến thần lắm mồm

 

Từ đó, căn nhà tranh dưỡng thương. 

 

Ngọn núi cây cối rậm rạp, linh khí dồi dào, thích hợp cho việc nghỉ ngơi. 

 

Hơn nữa, nơi ai quấy rầy. 

 

Ngoại trừ… 

 

Linh Hề. 

 

Có lẽ vì cảm thấy áy náy, nàng suốt ngày nấu đủ thứ linh tinh cho ăn. 

 

Một hôm, Linh Hề bưng một bát thuốc sủi bọt bốc khói xanh lè đến mặt

 

Nhiễm Kình kìm nén xúc động trợn trắng mắt: "Ngươi thật lòng cứu , lấy mạng ?" 

 

"Uống nhanh , lắm lời quá, tốn nửa ngày mới nấu xong đấy!" 

 

Hắn bát thuốc đen sì, cuối cùng nghiến răng uống cạn. 

 

Những ngày tự do tự tại, trong núi ai quấy rầy, bình yên đến lạ. 

 

Nhiễm Kình thường bên hồ câu cá. 

 

mỗi thả câu… 

 

"Này, đại ma vương, câu lên thả ? Ngươi câu cá chỉ để cho vui thôi ?"

 

Linh Hề lưng bắt đầu lải nhải. 

 

Nhiễm Kình day trán, đáp lời. 

 

nàng cứ xáp đến gần, đôi mắt sáng rực chằm chằm , đến mức cũng cảm thấy chút ngại ngùng. 

 

"Ngươi gì?" Hắn hỏi. 

 

Linh Hề chỉ mồi câu: "Ngươi chắc chắn ngươi là Ma Long thượng cổ chứ?" 

 

Hắn hừ lạnh: "Có cần hóa nguyên hình cho ngươi xem ?" 

 

"Được nha! Mau biến hình ! Ta cũng thử Ma Long thượng cổ trông như thế nào lắm!"

 

Hắn: "…"

 

Hắn nhiều .

 

"Nhanh lên, vất vả nấu thuốc cho ngươi bao lâu, coi như ngươi trả ơn !"

 

Nhiễm Kình giật giật khóe môi. 

 

Nữ nhân … thật sự là Chiến Thần Thiên giới ?

 

Làm chiến thần nào mặt dày như

 

để Linh Hề khỏi tiếp tục lải nhải mãi, đành hóa hình rồng cho nàng xem. 

 

Giữa trời xanh trong, một con hắc long khổng lồ  bay lượn, năm móng sắc nhọn cào phá trung. 

 

Hắn bay lượn một vòng, cúi đầu xuống…

 

Linh Hề biến mất. 

 

Từ xa, một tiếng thanh minh trong trẻo vang lên. 

 

Hắn ngẩng đầu..

 

Chợt thấy một con Phượng Hoàng vàng kim đang bay về phía

 

Chiến Thần Thiên giới là Phượng Hoàng?! 

 

Phượng Hoàng xoải cánh, ánh vàng rực rỡ, mây lành vạn dặm. 

 

"Này, đại hắc long, thử so xem ai bay nhanh hơn ?" 

 

"Được." 

 

Trên biển mây, một rồng một phượng tung hoành, tiếng rồng ngâm cùng tiếng phượng minh vang vọng khắp trời đất. 

 

Vào một ngày, cảm thấy … 

Đã yêu Linh Hề mất .

 

Ban đầu, chỉ cảm thấy nàng phiền phức, trốn càng xa càng

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ma-ton-oi-phu-nhan-ngai-lai-chay-roi/ngoai-truyen.html.]

dần dần, ánh sáng của nàng thu hút. 

 

Nàng như tia sáng bình minh đầu tiên, khiến tham lam đến gần hơn. 

 

Từ kẻ địch, hai họ trở thành tri kỷ. 

 

Họ bái đường ngay trong căn nhà tranh nơi núi sâu, thề nguyện bên trọn đời. 

 

Hắn Ma Tôn, chỉ cùng nàng ngao du bốn bể, ngắm trời rộng sông dài, bốn mùa luân chuyển.

 

nghiệt ngã mệnh cho phép. 

 

Hắn là ma, nàng làchiến thần Thiên giới. 

 

Tiên Ma đội trời chung. 

 

Thiên Đế bắt nàng, ép nàng gi.ết .

 

Nàng chịu, chọn cách tự vẫn.

 

Nhiễm Kình giận dữ, tuyệt vọng, ma khí của Thượng Cổ Ma Long bùng phát, san bằng Thiên giới, để tất cả chôn theo Linh Hề.

 

giây phút cuối cùng, một luồng kim quang bao phủ lấy .

 

Là tàn hồn cuối cùng của Linh Hề, nàng mỉm , giọng dịu dàng:

 

"Chàng đừng vì mà vấy m.áu. Là Thiên đạo bất công, của Lục giới."

 

Hắn giữ một tia nguyên thần của Linh Hề, màng tất cả, khắp núi sông, cuối cùng tìm Thanh Tuyền Trì.

 

Thanh Tuyền Trì vốn là một nơi linh khí dồi dào, ai quấy nhiễu.

 

Hắn dùng một nửa tu vi, giúp nàng tái sinh thành hình , đồng thời xóa ký ức, che giấu chân .

 

Đời , chỉ nàng vô ưu vô lo, tự do tự tại.

 

Trong Thanh Tuyền Trì một gốc nhân sâm ngàn năm, dùng ma lực hóa nó thành hình , giao cho nó chăm sóc nàng thật .

 

Sau đó, rời khỏi Thanh Tuyền Trì, về Ma giới.

 

Hắn lấy phận của , bởi vì…

 

Trường Oanh Thương của Linh Hề vẫn còn trong Thiên giới.

 

Đó là thứ thuộc về nàng.

 

Hắn nhất định cướp bằng .

 

Thiên Đế cố ý giữ thanh thương, chính là để dụ bẫy.

 

là Thượng Cổ Ma Long, bao giờ sợ Thiên giới.

 

Duy chỉ một điều ngờ đến…

 

Thiên Đế mời Phật Liên.

 

Phật Liên thể tịnh hóa vạn vật.

 

Trước Phật Liên, suýt hồn phi phách lạc.

 

Khi thần hồn sắp tan thành tro bụi, dường như thấy Linh Hề đang vẫy tay với .

 

Hắn thể ch.ết.

 

Nếu chết…

 

Ai sẽ cùng nàng ngao du bốn bể, ngắm non sông tráng lệ?

 

Ai sẽ cùng nàng thưởng thức mỹ vị nhân gian?

 

Ai sẽ cùng nàng hết thoại bản?

 

Dù thần hồn Phật Liên đánh tan, khi từ bầu trời rơi xuống, vẫn nắm chặt thanh thương đỏ như lửa của nàng trong tay.

 

"Linh Hề, chờ nàng tỉnh , chúng sẽ tái đấu một trận."

 

Nhiễm Kình lật tay, Trường Oanh Thương hiện trong lòng bàn tay .

 

Hắn dịu dàng nàng trong quan tài pha lê, thấp giọng thì thầm:

 

"Ta và con trai… vẫn luôn đợi nàng."

 

Ba năm .

 

Một tiểu bánh bao đang quán ăn bên bờ sông, ngoan ngoãn sách.

 

Trên bầu trời…

 

Một con hắc long cùng một con hoàng phượng đánh dữ dội.

 

Tiểu bánh bao gập sách, liếc mắt lên trời, nhíu mày:

 

"Mẫu và phụ vẫn đánh xong ? là ấu trĩ."

 

Vừa dứt lời, hai bóng hạ xuống mặt tiểu bánh bao.

 

"Con ngoan, con xem ai lợi hại hơn?" Linh Hề háo hức quăng Trường Oanh Thương .

 

Huyền Dạ đỡ trán:

 

"Mẫu lợi hại nhất, mẫu vô địch thiên hạ."

 

Nhiễm Kình cạnh gật đầu:

 

" , Thượng Cổ Ma Tôn , cũng đánh nàng."

 

Linh Hề lườm :

 

"Chàng vốn dĩ đánh , năm đó còn…"

 

liếc thấy ánh mắt hóng chuyện của Huyền Dạ, nàng liền ho nhẹ, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân chuyển chủ đề:

 

"Bánh bao nhỏ, mẫu đói ."

 

Nhiễm Kình khẽ :

 

"Được, nấu cơm."

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, gió nhẹ lướt qua,

 

Huyền Dạ ngủ say, Linh Hề cùng Nhiễm Kình cạnh trong sân, ngắm trăng sáng bầu trời đêm đầy .

 

Linh Hề nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi:

 

" Có lấy thanh thương cho đánh mất hồn phách ?"

 

"Chàng đúng là đồ ngốc, chỉ là một món pháp khí, mất thì thôi, liều mạng?"

 

Nhiễm Kình nàng, ánh mắt sâu thẳm:

 

"Bởi vì đầu tiên gặp nàng, nàng cầm thanh thương đỏ rực, gió lớn thổi qua.”

“Nàng mây, ngạo nghễ ."

 

"Ánh mắt đó… bao giờ quên."

 

Linh Hề mắt sáng rực, rộ lên:

 

"Ai Thượng Cổ Ma Tôn là khúc gỗ? Rõ ràng lời đường mật đấy chứ."

 

ngay đó, nàng trừng :

 

" mà, xóa ký ức của , là bướm tinh!"

 

"Chàng , năm đó Chỉ Nguyệt vu oan ăn trộm pháp khí của , quỳ ! Nghĩ thật sự đập đầu tường!"

 

Nhiễm Kình thầm:

 

"Chuyện cũ đáng nhắc ."

 

Linh Hề bĩu môi:

 

"Chuyện của thì đáng nhắc , còn ?"

 

Nhiễm Kình nắm tay Linh Hề, nhẹ nhàng đặt lên môi, khẽ hôn:

 

"Duy thể."

 

HOÀN TOÀN VĂN.

========

Thấy follow Mưa mùa hè nhá bà con~

Loading...