Mặc Váy Cưới Lần Hai Gả Đúng Người
Chương 1
1.
Chỉ còn nửa tiếng nữa là lễ đính hôn sẽ bắt đầu.
Trong phòng chờ phía sau hội trường, tôi khẩn trương nắm tay Lục Thời Sơ, chờ đợi nghi lễ tiếp theo.
Đột nhiên, điện thoại của Lục Thời Sơ vang lên tiếng tin nhắn.
Hơi thở của tôi như ngưng lại, đó là ánh trăng trắng của anh ta.
Tôi biết Hà Kì.
Lúc Lục Thời Sơ bắt đầu theo đuổi tôi, tôi liền biết anh ta có một ánh trăng sáng, bởi vì ra nước ngoài du học nên đã cắt đứt quan hệ với anh ta.
Lúc đầu tôi hề để tâm, bởi vì Lục Thời Sơ không hề giấu giếm điều gì cảm, rất thẳng thắn cho tôi biết sự tồn tại của cô ta, đồng thời cũng thành thật nói rõ hai người đã rất lâu rồi không có liên lạc với nhau.
Ở xa nước ngoài lại còn không có phương thức liên lạc, tôi vốn đối với sự tồn tại của cô ta không có để tâm đến.
Cho đến bây giờ.
Cô ta về nước khi nào? Hai người bọn họ khi nào thì liên lạc lại với nhau?
Hà Kì gửi đến một tấm ảnh, chụp cô ta đang ôm lấy chú chó màu trắng của mình.
Người phụ nữ trong ảnh mặc váy dài màu trắng, nụ cười rạng rỡ, dáng vẻ dịu dàng và trí thức.
[Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bạch, Thời Sơ, anh có thể tới chúc mừng sinh nhật nó được không?]
Lục Thời Sơ mở tấm ảnh ra, ánh mắt dừng lại ở trên người phụ nữ mặc váy trắng đang ôm chú chó rất lâu.
Tôi thấy trên môi anh ta nhếch lên nụ cười, dịu dàng trả lời: “Được, tôi lập tức đến ngay.”
Sự thất vọng lẫn ghê tởm trào dâng trong lòng, niềm vui trên khuôn mặt tôi nhạt dần, lộ ra vẻ mặt ‘quả nhiên là như vậy’.
Tôi bình tĩnh mở miệng phân tích: “Tiệc đính hôn sắp bắt đầu rồi, bên ngoài có nhiều phóng viên và khách mời như vậy, anh không thể rời đi được.”
Lục Thời Sơ không kiên nhẫn trách mắng tôi: “Con chó của cô ấy chỉ ngày sinh nhật duy nhất trong hôm nay, lễ đính hôn của chúng ta muốn tổ chức ngày nào cũng đều được, em đừng có mà không biết nặng nhẹ!”.
Là tôi không biết nặng nhẹ ư?
Chẳng lẽ anh ta không thể đợi lễ đính hôn kết thúc rồi hẵng đi? Rốt cuộc ngày hôm nay tiệc tổ chức sinh nhật quan trọng hơn hay là lễ đính hôn mà chúng tôi đã lên kế hoạch kỹ càng từ rất lâu rồi quan trọng hơn?
Tôi tin chắc rằng Lục Thời Sơ sẽ không phải là không biết, chỉ là ở trong lòng anh ta, tôi không hề quan trọng, thậm chí còn không quan trọng bằng con chó của ánh trăng sáng.
Phòng chờ ở hậu trường không có máy điều hòa, nhưng tôi lại cảm nhận được cơn lạnh thấu xương.
Tôi đã chuẩn bị lâu như vậy, thậm chí giữa mùa hè phải chạy khắp nơi để sắp xếp địa điểm tổ chức trong chiếc váy rườm rà, mồ hôi chảy đầm đìa.
Những nỗ lực của tôi liền cứ như vậy bị hủy hoại bởi một câu nói nhẹ nhàng của Hà Kì.
Lục Thời Sơ sải bước dài, không chút do dự xoay người rời đi.
Tôi nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, là tiếng phóng viên đang hỏi anh ta muốn đi đâu trong khi lập tức chuẩn bị bắt đầu buổi lễ rồi.
“Làm ơn cho qua, tôi có chuyện càng quan trọng hơn phải làm, tiệc đính hôn hủy bỏ.”
Giọng nói thiếu kiên nhẫn của Lục Thời Sơ ngày càng xa, nghĩ tới tiếp theo phải đối mặt với mớ hỗn độn này, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Vừa bước ra khỏi phòng chờ liền nhìn thấy bố mẹ đang bị vây quanh một góc, trên mặt họ bày ra vẻ mặt ngượng ngùng lẫn không hiểu ra làm sao.
Nhìn thấy tôi ra ngoài, mấy phóng viên vừa rồi vẫn còn hùng hổ dọa người đều hướng về phía tôi.
“Xin hỏi cô Lạc Khê, việc khẩn cấp khiến hiện tại ông Lục Thời Sơ phải rời đi là gì, có thể tiết lộ cho chúng tôi biết được không?”.
“Cô Lạc Khê, tiệc đính hôn đã mời rất nhiều nhà báo phóng viên và khách mời, trong đó cũng có rất nhiều doanh nhân, những tổn thất của họ ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”.
“Cô Lạc Khê, ông Lục Thời Sơ giận dữ rời đi là do rạn nứt tình cảm giữa hai người, hay là do sự hợp tác của hai nhà xảy ra vấn đề gì?”.
Câu hỏi của phóng viên liên tiếp xuất hiện, mic lẫn điện thoại di động của họ gần như chĩa thẳng vào mặt tôi.
2.
Tôi gửi cho bố mẹ mình đang đứng ở trong góc một ánh mắt bảo họ đừng lo lắng.
“Thật xin lỗi, ông Lục Thời Sơ có chuyện cực kỳ gấp và quan trọng cần phải làm, cụ thể là vấn đề gì, tôi cũng không quá rõ, cũng không có phương tiện tiết lộ.”
Sau khi ứng phó xong với đám phóng viên, tôi lại lần lượt xin lỗi các vị khách mời trong bữa tiệc, bày tỏ sự biết ơn chân thành đối với sự thông cảm của họ, cũng bảo đảm rằng Lục thị và Lạc thị vẫn sẽ chia sẻ lợi ích hợp tác với họ trong tương lai.
Cuối cùng cũng bố trí ổn thỏa xong khách mời trong bữa tiệc đính hôn, tôi mới thở phào nhẹ ra một hơi.
Tuy nhiên, hành động tiếp theo của Lục Thời Sơ lại như một cái tát lớn tát vào mặt tôi.
Anh ta đăng bài trên Weibo: “Thời gian cấp bách, chúc mừng Tiểu Bạch được ba tuổi!”.
Hình ảnh kèm theo là hình ảnh anh ta cùng với Hà Kì ôm một chú chó nhỏ đang đội mũ sinh nhật, trước mặt họ là một chiếc bánh sinh nhật hình khúc xương.
Thật thân mật! Nhìn vào, Hà Kì còn giống vị hôn thê của anh ta hơn cả tôi.
Hiển nhiên có rất nhiều khách mời và phóng viên cũng nhìn thấy weibo của Lục Thời Sơ.
Khung cảnh vừa mới ổn định lại trở nên ồn ào, hỗn loạn.
“Ý gì đây, việc càng quan trọng hơn so với tiệc đính hôn lại là đi tổ chức sinh nhật cho một con chó?”.
“Cô gái váy trắng này thật xinh đẹp, là tiểu tam cậu ta nuôi ở bên ngoài à?”.
“Không phải, cô gái này hình như là người yêu của cậu ta, Lục Thời Sơ và Lạc Khê hình như chỉ là liên hôn hai nhà thôi.”
“Nói như vậy thì Lạc Khê mới là người thứ ba? Trời ạ, thật cảm động, vì người yêu mà công khai chống lại sự sắp xếp của gia đình.”
Nghe người khác nghị luận, tôi cảm thấy trong lòng một mảnh thê lương.
Tất cả mọi người đều cảm thấy hôn nhân của tôi và Lục Thời Sơ là hôn nhân kinh doanh, nhưng rõ ràng lúc đầu chính anh ta đã theo đuổi tôi hơn một năm trời, truyền thông ở thành phố A cũng đã đưa tin rầm rộ, sao hiện tại mọi người lại quên mất?
Còn chưa kịp thương tâm, tôi liền thấy bố mẹ mình bị phóng viên vây quanh.
“Lạc tổng, xin hỏi ông có suy nghĩ gì về tình huống xuất hiện ở buổi đính hôn của con gái ngài không?”.
“Có phải là công ty xảy ra chuyện gì nên mới khiến ngài muốn gả con gái mình cho một người đã có người trong lòng không?”.
Những câu hỏi sắc bén lại ác liệt họ khiến tôi cảm thấy bố mình tựa hồ bị tức đến nổi không nói nên lời.
“Ôi chao, chuyện này xảy ra cũng có trách nhiệm của anh đấy, theo tôi thấy đó chính là do các người quá cưng chiều Lạc Khê, mới khiến con bé dưỡng thành bộ dạng tính khí thất thường.”
“Đàn ông ai lại sẽ thật sự thích một người ‘cá tính’ như vậy chứ? Quên đi, không có biện pháp dạy dỗ con gái cũng không phải hoàn toàn là lỗi của hai người, dù sao năm xưa hai người cũng không được dạy dỗ.”
Dì của Lục Thời Sơ âm dương quái khí nói.
Bà ta trước từng là người yêu cũ của bố tôi, bởi vì ngày xưa ghét bỏ bố tôi nghèo, quay người liền đi theo phú nhị đại. Sau đó bố tôi liền gặp được mẹ tôi, hai người kết hôn rồi sinh con, cùng nhau phát triển kinh doanh mở rộng như hiện tại.
“Cô nói cái gì đấy?”. Mẹ tôi mặt đỏ bừng, tức giận quát vào mặt bà ta.
Tôi đối với Lục Thời Sơ đã hoàn toàn chết tâm, tôi trở thành trò cười vì sự quyết đoán rời đi của anh ta vậy thì chỉ có thể trách tôi nhìn người không rõ, nhưng bố mẹ tôi đáng lẽ không phải trả giá cho hành vi của anh ta, càng không nên ở đây bị người chế giễu.
“Nếu như bà đã có phương pháp dạy dỗ con gái, vậy thì sao con gái bà lại không gọi bà là mẹ? Mẹ tôi không giống một số người, không có việc gì làm lại nuôi dưỡng con gái cho người phụ nữ khác ở ngoài, bố tôi cũng sẽ không giống một số người sẽ ở bên ngoài nuôi dưỡng phụ nữ, lại còn đem con gái riêng về nhà để cho vợ mình nuôi.”
Nghe tôi nói vậy, mặt bà ta liền tái xanh, định lao tới cào tôi.
Tôi nắm lấy cánh tay bà ta ấn ở trên bàn, sau đó nói lớn lên với đám phóng viên lẫn khách mời xung quanh:
“Tôi tự mình tuyên bố, tiệc đính hôn giữa tôi và Lục Thời Sơ kết thúc, hôn sự của hai người chúng tôi vô hiệu, về phần người phụ nữ trên Weibo của anh ta, tôi không biết không quen, cũng không biết sự tồn tại của cô ta, nếu sớm biết thì năm xưa tôi cũng sẽ không đồng ý sự theo đuổi của Lục Thời Sơ.”
Tiếp đó, tôi hướng về phía ống kính của một phóng viên đang quay phim, từng câu từng chữ nói: “Lục Thời Sơ, chúng ta chia tay!”.