Mặc Váy Cưới Lần Hai Gả Đúng Người
Chương 3
5.
Lục Thời Sơ có vẻ rất vui vẻ.
Anh ta bắt đầu bận rộn chuẩn bị hôn lễ của chúng tôi, thậm chí còn bắt đầu phớt lờ điện thoại của Hà Kì, không thèm để ý đến nữa.
Có lẽ là lần đính hôn thất bại trước đó khiến anh ta quyết định trực tiếp tổ chức hôn lễ.
Váy cưới và vest là do anh ta tự mình liên hệ với nhiều thương hiệu cao cấp mới quyết định.
Tiếp theo anh ta tìm một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới để thiết kế nhẫn cưới.
Ngay cả thiệp mời đám cưới cũng do anh ta tự thiết kế.
Nhưng nhìn vào những điều này, tôi chỉ cảm thấy thật mỉa mai.
“Tại sao em lại không hiểu, anh thật sự yêu em!”. Lục Thời Sơ sụp đổ hét lên với tôi.
“Yêu tôi? Nếu anh yêu tôi thì Hà Kì được xem là gì?” Tôi cười lạnh hỏi anh ta.
“Nửa năm trước cô ấy về nước, không biết từ chỗ nào lấy được phương thức liên hệ của anh.”
“Anh thề là lúc bắt đầu anh thực sự không có liên quan gì đến cô ấy.”
“Là cô ấy vẫn luôn nói về những hồi ức trước đây của bọn anh, anh cũng không biết tại sao lại như bị quỷ ám nữa.”
“Sau khi ở chung anh mới phát hiện anh đối với cô ấy không phải là yêu, mà chỉ là chấp niệm.”
“Người duy nhất anh yêu chính là em, sau khi em rời đi em có biết anh đau lòng đến nhường nào không?”.
Nghe lời bộc bạch thâm tình của Lục Thời Sơ, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.
Có lẽ anh ta thật sự không còn yêu Hà Kì nữa, nhưng anh ta chắc chắn cũng không yêu tôi.
Người duy nhất anh ta yêu chính là bản thân anh ta, cái mà bản thân anh ta cho rằng thâm tình nhưng ngắn ngủi.
Ánh trăng sáng nắm được trong tay liền biến thành hạt cơm dính trên quần áo, nốt chu sa biến thành vết máu muỗi dính trên tay.
Đám cưới này tôi không hề mong đợi, nó vốn dĩ là một sai lầm không nên tồn tại.
Tin tức về đám cưới của chúng tôi được tung ra, gây xôn xao dư luận.
Tôi đang tùy tiện lướt xem những bình luận trên mạng, đột nhiên, điện thoại trên tay truyền tới âm thanh tin nhắn gửi tới.
Nhìn thấy dãy số quen thuộc, toàn thân tôi chấn động.
“Lạc Lạc, đừng cùng cậu ta kết hôn được không? Anh đã giải quyết xong việc gia đình rồi, anh nguyện ý vì em bước 99 bước, em có nguyện ý lại gần anh thêm một bước nữa không?”.
Là Ôn Thế Ngọc.
Anh ấy là bạn trai cũ, cũng là mối tình đầu của tôi.
Tôi và anh ấy yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, vốn chúng tôi vô cùng ân ái.
Chỉ là lúc đó công ty của bố tôi vừa mới khởi sắc, còn Ôn gia lại là một tập đoàn quốc tế đa quốc gia mang trong mình dòng máu hoàng gia.
Hiển nhiên là người trong gia tộc anh ấy không đồng ý.
Sau khi biết chúng tôi yêu nhau, thậm chí còn định kết hôn, gia tộc anh ấy liền cử người trong đêm bắt anh ấy về Ý.
Không lâu sau, tôi nhận được video chia tay từ anh ấy, thông tin liên lạc của cũng bị chặn.
Nhưng hiện tại anh ấy đã trở lại?
“Cho dù em không muốn cùng anh ở bên nhau, cũng có thể lựa chọn không kết hôn cùng Lục Thời Sơ, có anh ở đây, Lạc thị cũng sẽ không bị người uy hiếp nữa.”
Lời anh ấy nói không có sai.
Đối với Lạc thị mà nói thì không thể lớn mạnh bằng Lục thị, nhưng ở chỗ Ôn thị tập đoàn thì Lục thị cũng chỉ như những đứa trẻ nhỏ.
Nhưng tôi không biết, không biết hiện tại bản thân mình còn có tinh lực để yêu đương nữa hay không.
Nói cách khác, tôi quá sợ hãi, tôi sợ anh ấy vẫn sẽ bị gia đình bắt đi, không lời mà biệt, cho dù tôi biết anh ấy có nỗi khổ.
Thấy tôi không trả lời, người bên kia tiếp tục nói:
“Anh sẽ lập tức tới thành phố A, chúng ta gặp mặt được không?”.
“Được.” Tôi tắt điện thoại.
6.
Trong quán cà phê, Ôn Thế Ngọc vẫn giống như trước, chỉ là tóc dài hơn, dáng vẻ trưởng thành, nhìn có vẻ thành thục ổn trọng hơn.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy liền giống như đứa trẻ đứng phắt dậy.
“Lạc Lạc, em đến rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt tôi rơi vào món caramel macchiato trên bàn, anh ấy nhanh chóng giải thích.
“Anh biết đồ uống yêu thích của em trước đây là cappuccino, nhưng nửa năm trước em lại thích caramel macchiato nên anh mới gọi caramel macchiato cho em.”
Tôi có chút ngạc nhiên: “Anh vẫn luôn chú ý đến em?”.
“Ừm, anh vẫn luôn chú ý đến em, nhưng người trong gia tộc nhìn rất chặt, vì tránh gây tổn thương cho em nên anh mới vẫn luôn không dám liên hệ.”
“Mấy năm nay, bên cạnh anh không có người khác giới, anh ngày nào cũng nhớ em.”
“Anh ngày nào cũng liều mạng xử lý sự vụ trong gia tộc, cuối cùng cũng có chút tiếng nói, có thể thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc đối liên quan đến việc hôn nhân.”
“Hiện tại việc kinh doanh của Ôn thị tại Trung Quốc đều giao toàn bộ cho anh quản lý.”
“Lạc Lạc, em có biết lúc anh biết em cùng Lục Thời Sơ ở bên nhau, anh đã đau buồn đến mức nào không?”.
“Sau khi biết anh ta đối xử với em như vậy, anh liền không thể nhịn nổi nữa, bảo bối mà anh quý trọng sao có thể bị người khác chà đạp như vậy được.”
Anh ấy nói liên tục, tôi căn bản không nói vào được lời nào, chỉ có thể nhìn anh ấy thổ lộ tất cả lý do.
Tôi không ngờ tới là, Ôn Thế Ngọc lại khóc như mưa, vừa nói có lỗi lại vừa nói yêu tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
“Anh để em suy nghĩ một chút đã.” Tôi đưa cho anh ấy một gói khăn giấy rồi quay người rời khỏi quán cà phê.
…
Hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy Lục Thời Sơ rất yêu tôi.
Tin tức về hôn lễ của hai chúng tôi tựa hồ được truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ.
“Chấn động! Công tử của Lục thị cùng thiên kim của Lạc thị sắp kết hôn, liệu hôn lễ này có thể diễn ra suôn sẻ?”.
Đặt tờ mớ báo chí với những mánh lới quảng cáo xuống, tôi chuẩn bị suy nghĩ kỹ về những gì Ôn Thế Ngọc đã nói với mình.
Đột nhiên điện thoại trên tay tôi nhận được một tin nhắn từ người lạ.
Đó là bức ảnh giường chiếu của Lục Thời Sơ và Hà Kì, có hình mờ lẫn ngày tháng ở góc bên phải.
Là thời điểm trước lễ đính hôn của chúng tôi.
Tôi cảm thấy bụng đau như dời sông lấp biển, thật kinh tởm.
Tôi tựa hồ có thể tưởng tượng đến cảnh Lục Thời Sơ một bên không kiên nhẫn đối phó với sự khẩn trương lo lắng của tôi, một bên ôm mỹ nhân trong tay, muốn cùng cô ta thổ lộ tâm sự.
“Anh ấy nói anh ấy vốn không hề thích cô.”
“Anh ấy nói anh ấy theo đuổi cô chỉ vì cô lớn lên trông giống tôi.”
“Người anh ấy thực sự thích chính là tôi.”
Việc Lục Thời Sơ rầm rộ chuẩn bị hôn lễ, lại đối xử lạnh nhạt chiếu lệ của anh ta khiến Hà Kì rối loạn không yên.
Tôi mặt vô cảm chụp màn hình lại, sau đó gửi cho Ôn Thế Ngọc.
“Giúp em, em không muốn gả cho Lục Thời Sơ.”
Ôn Thế Ngọc gần như trả lời ngay lập tức: “Được~ vậy có muốn gả cho anh không?”.
“Xem biểu hiện của anh.” Tôi gửi lại một hình mặt cười.
“Lời của người đàn bà xấu xa đó em đừng để trong lòng, hai người không giống nhau một chút nào cả, ở trong lòng anh em đẹp hơn cô ta gấp trăm lần!”.
Nhìn tin nhắn Ôn Thế Ngọc gửi đến, tâm trạng của tôi cũng tốt hẳn lên.
“Cám ơn, em sẽ không để bụng đến nó, cầm lên được thì cũng buông xuống được, anh biết tính em mà.”
“Ồ, ồ, ồ, anh biết chứ, nhưng em đừng đem anh buông xuống là được.”
Tôi không có trả lời.
7.
Hà Kì nói Lục Thời Sơ theo đuổi tôi là vì tôi trông giống cô ta, tôi cảm thấy rất nực cười.
Trên thực tế tôi với Hà Kì thực chất không giống nhau lắm, tính cách hoàn toàn khác nhau, ngoại hình cũng không có điểm tương đồng.
Mỗi bức ảnh cô ta chụp đều giống như tuyết trắng, dịu dàng và ấm áp, còn phong cách của tôi giống lại như bông hồng có gai, nóng bỏng lại cá tính.
Thay vì nói Lục Thời Sơ cho rằng tôi giống cô ta, hoặc cô ta giống tôi, thì nói đúng ra là anh ta đang dao động không chắc giữa hai người chúng tôi.
Không bằng nói Lục Thời Sơ đều muốn có được cả hai, ai anh ta cũng không muốn mất, cho nên đã định sẵn anh ta ai cũng sẽ không có được.
Tập đoàn Lục thị gần đây nhận được rất nhiều yêu cầu rút vốn từ các công ty khác lẫn áp lực sáp nhập công ty, về phần thuế cũng xuất hiện vấn đề.
Tôi cũng không ngờ ở tình huống như vậy, Lục Thời Sơ còn có thể buông bỏ công ty, kiên trì muốn cùng tôi tổ chức hôn lễ.
Vào ngày tổ chức hôn lễ.
Lục Thời Sơ mặc một bộ tây trang phẳng phiu, một chân quỳ xuống, vẻ mặt lo lắng nói: “Lạc tiểu thư, em có bằng lòng gả cho anh không?”.
Khi mọi người đang hét lên “gả cho anh ấy” thì điện thoại di động của tôi vang lên.
“Rất xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”
Nói xong, tôi phớt lờ khuôn mặt khó coi của Lục Thời Sơ mà bắt máy.
“Lạc Lạc, mèo nhỏ nhà anh hôm nay sinh, em có thể qua đây xem được không?”.
Giọng nói của Ôn Thế Ngọc vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
“Được, tới ngay đây.”
Lục Thời Sơ dường như hiểu ra điều gì đó, mắt đỏ lên cầu xin tôi: “Lạc Khê, em đừng như vậy, vì loại chuyện này, em muốn phá hỏng đám cưới đã được chuẩn bị kỹ lưỡng của chúng ta ư?”.
Tôi kéo tay anh ta ra và nói: “Con mèo của anh ấy chỉ sinh vào đúng ngày hôm nay, còn đám cưới của chúng ta ngày nào cũng có thể tổ chức, đừng có như vậy!”.
Lục Thời Sơ chết cũng không chịu buông tha, nắm lấy gấu váy cưới.
Ồ, suýt thì tôi quên mất.
Tôi bình tĩnh cởi chiếc váy cưới được Lục Thời Sơ cẩn thận lựa chọn, để lộ chiếc quần short mặc bên trong.
Sau khi bỏ Lục Thời Sơ cùng váy cưới ở lại hiện trường hôn lễ, tôi liền hướng về phía bên ngoài chạy.
Ngoài cửa, Ôn Thế Ngọc đứng cạnh chiếc xe máy, mái tóc của anh ấy tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
“Công chúa điện hạ, mời lên xe.”
Sau khi ngồi lên xe máy cùng Ôn Thế Ngọc, tôi hất mái tóc bị gió thổi bay rồi hét lên: “Đào hôn, quá sảng khoái rồi!”
…
Có lẽ là rất tức giận, Lục Thời Sơ vậy mà bất chấp cuộc khủng hoảng hiện tại của Lục thị, thậm chí còn lén lút chiếm đoạt tài sản, tìm người dồn ép ngành công nghiệp của Lạc thị, quyết tâm làm cho Lạc thị phá sản.
“Yên tâm đi, có anh ở đây, không cần phải sợ.”
Ôn Thế Ngọc vừa ra tay, chỉ mất một tuần, liền khiến tập đoàn Lục thị phải cải tổ lại.
Lục thị phá sản, công ty bị Ôn thị tập đoàn thu mua lại, Lục Thời Sơ cũng bị trục xuất khỏi hội đồng quản trị, sau đó gặp rắc rối vì biển thủ công quỹ.
Chỉ là tôi không ngờ đến Hà Kì vậy mà lại thích anh ta như vậy, thích đến mức cam tâm tình nguyện làm người thứ ba trong đoạn tình cảm này.
Sau khi Lục Thời Sơ bị giam, Hà Kì tuần nào cũng đều đến gặp anh ta, còn Lục Thời Sơ thì lần nào cũng chửi mắng cô ta.
Anh ta trách cô ta đã hủy hoại mình, anh ra cảm thấy nếu không phải do cô ta, thì anh ta căn bản đã không ngoại tình, tôi cũng sẽ không rời bỏ anh ta.
Tôi nghe xong chỉ cảm thấy nực cười, cho dù không có Hà Kì, thì còn có Lý Kì, Vương Kì, Trần Kì, sự thay lòng của đàn ông trước giờ không phải lo do bất kỳ người phụ nữ nào.
Một quả trứng vốn dĩ đã thối, thì không nên trách người rán trứng không làm ra được món ngon.