Mai Hương - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:01:27
Từ đó, danh hiệu Hương Vương Kim Lăng Cố Hoài An lừng lẫy khắp nơi.
Hoài Hương Phường nhanh chóng mở rộng khắp Giang Nam, một năm , ngôi nhà cũ của Cố gia cũng chuộc về.
Chúng trở về Cố gia.
Tam thiếu gia cũng ngày càng bận rộn, mỗi ngày đều giao thiệp đến muộn mới về.
Bên cạnh cũng còn cần đến nữa, nhiều hầu hạ.
Ta thường xuyên ngửi thấy mùi phấn son .
Một ngày nọ, uống say, chạy đến phòng .
Một tay ôm lấy , xoay mấy vòng.
Ta sợ hãi kêu loạn xạ. Sao hôm nay vui vẻ đến thế?
Ta nụ của .
"Mai Hương, mắt sắp khỏi !"
"Thật ?!"
"Ừm!"
"Quan Nghiễn tìm danh y Tiếu Đông Lai, ông cách chữa khỏi mắt ."
Trời ơi, quá !
Ta vui đến mức nên lời.
Đợi đến khi phản ứng , mới phát hiện đang Tam thiếu gia.
Ngón tay Tam thiếu gia vuốt lên lông mày và khóe mắt .
"Ngươi nhất định là một mỹ nhân."
Tim đột nhiên ngừng đập một nhịp.
"Vì tam thiếu gia ?"
"Gọi là Hoài An."
Hắn giận , dùng ngón tay chặn miệng .
Ta chịu.
Hắn đột nhiên khẽ một tiếng, ngẩng mắt lên.
"Tùy ngươi , dù ngươi cũng là của ."
Mặc dù đôi mắt vẫn còn đờ đẫn, nhưng mang theo vài phần ngạo nghễ:
"Mai Hương của , là nhất thế gian."
"Đợi mắt khỏi , nhất định ngắm ngươi thật kỹ."
"Tam thiếu gia, say ."
Say quá , ngay cả lời lảm nhảm cũng... thật dễ .
Ta cho khiêng Tam thiếu gia .
mặt nóng ran.
Không vì hổ, mà là vì chua xót.
Tim đập thình thịch.
Cầm lấy gương, vuốt ve khuôn mặt .
Đây là một khuôn mặt ngay cả chính cũng thấy ghê tởm.
Trên mắt của một vết bớt đỏ lớn như cái chén .
Từ nhỏ đến lớn, tất cả đều vì điều mà chế giễu , là đồ xí, quỷ vằn đỏ.
Ngay cả đây Tam thiếu gia khi thấy cũng giật , từng thấy ai như .
Không!
Ta tuyệt đối thể để Tam thiếu gia thấy như thế !
Ta trong phòng, vô cùng sốt ruột.
Bây giờ cuộc sống hơn , mắt Tam thiếu gia cũng thể chữa khỏi, nhanh sẽ trở thành Tam thiếu gia như xưa.
Hắn còn cần nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mai-huong/chuong-10.html.]
Ta còn ở đây gì nữa chứ?
Ta lau khô nước mắt, bình tĩnh , trong lòng dần dần chủ ý.
Ta mất một thời gian để tìm một cô gái trong Kim Lăng Xuân giọng giống , nhưng dung mạo thì hơn hàng ngàn, vạn .
Ta chuộc cho nàng, bảo nàng giả , ở bên cạnh Tam thiếu gia để chăm sóc .
Nàng là thật thà lương thiện, thêm phần trung hậu, yên tâm.
Ta lo nàng sẽ vạch trần, bởi vì ép Quan Nghiễn thề sẽ giúp nàng.
lẽ là nghĩ quá nhiều , lẽ khi mắt Tam thiếu gia hồi phục, sẽ còn cần nữa.
Biết còn tìm thêm mười hai mỹ nhân nữa.
Mà , điều cuối cùng thể cho Tam thiếu gia, cũng chỉ thể là những điều thôi.
Ngày Tam thiếu gia chữa mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y buông như một đứa trẻ.
"Mai Hương, khi tỉnh , đầu tiên gặp chính là ngươi."
Ta gật đầu, nước mắt tuôn rơi.
Tam thiếu gia, đợi tỉnh , thấy, sẽ là Mai Hương nữa .
Ta đợi cho đến khi Tam thiếu gia thực sự hồi phục đôi mắt mới rời .
Quan Nghiễn tức giận với quyết định của , nhưng vẫn đến tiễn .
Hắn đưa cho một cái bọc, bên trong đủ năm trăm lạng ngân phiếu.
Đây là tiền cưới vợ mà mới kiếm .
Hắn tự giễu cợt :
"Không kiếp thiếu nợ nhiều quá, kiếp cứ liên tục trả nợ thôi."
"Chỉ là Mai Hương, cô Tam thiếu gia tình cảm với cô?"
Ta bậy, và Tam thiếu gia, một trời, một đất, thể chứ?
Ta mang theo tiền bạc mà Quan Nghiễn cho, lên đường.
Chuyến mất ba năm.
Trong ba năm đó, khắp nam bắc, ngắm sa mạc cô yên, sông dài hoàng hôn.
Lần , cùng đoàn thương nhân xuất quan, một mạch về phía tây, vì mưa lớn cản đường, đành dừng chân ở Kim Lăng vài ngày.
Ta rảnh rỗi việc gì , đội mũ che mặt dạo trong thành Kim Lăng.
Thiên Thanh
Việc kinh doanh của Hoài Hương Phường vẫn sôi nổi.
Trong đám đông, thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là "Mai Hương" , nàng búi tóc, ăn mặc như phụ nhân .
Trong lòng hề dấy lên chút sóng gió nào, trong ba năm , đủ yêu chính bản .
Ta hiểu đến tiệm cầm đồ Lâm Ký.
Do dự lâu, mới rón rén bước .
Chiếc ngọc khóa của Tam thiếu gia hẳn là chuộc về chứ?
Lúc đó giá ngọc khóa quá cao, cứ nửa tháng đến hỏi một , mỗi đều tăng giá.
Sau bận rộn mở rộng Hoài Hương Phường, thế mà bỏ lỡ việc .
Ta thử hỏi chưởng quầy một tiếng.
Thế nhưng phát hiện ngọc khóa vẫn còn ở đó.
Cái tên Tam thiếu gia ! Sao thể quên mất chuyện chứ!
Ta vội vàng hỏi bây giờ giá bao nhiêu.
Thế nhưng ngờ chỉ cần năm mươi lạng bạc!
Ta lập tức bảo chưởng quầy chuộc cho .
Chưởng quầy bảo đợi ở phòng , lát nữa sẽ lấy ngọc khóa đến.
Ta đợi mãi ở phòng , thấy ai đến, dần dần hiểu .
Vừa mở cửa định chạy, một cũng đang vội vã mở cửa đ.â.m , ngã lăn đất.
Chiếc mũ che mặt của rơi xuống.
Ta ngẩng mắt lên.