Mãi Mãi Không Rời
Chương 1
1
Tôi ngơ ngác ở tầng dưới ký túc xá với bữa sáng Giang Yến mua cho Đỗ Tuyết Như trên tay.
Đỗ Tuyết Như là bạn cùng phòng của tôi.
Vẻ đẹp thanh thuần, kiêu ngạo phô trương.
Cực kỳ phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh ta.
Mà tôi là bạn từ nhỏ của anh ta, cũng là bạn học cùng lớp suốt mười hai năm học, tới đại học lại vẫn là bạn học.
Anh ta đổi bạn gái hết lần này đến lần khác, kỷ lục hẹn hò dài nhất cũng không vượt quá một tháng.
Dường như anh ta chưa bao giờ thực sự quan tâm đến cô gái nào.
Chỉ là lần này có chút không giống.
Đỗ Tuyết Như kiêu ngạo, Đỗ Tuyết Như xinh đẹp, Đỗ Tuyết Như cao cao tại thượng, Đỗ Tuyết Như cũng không thích anh ta nhiều đến vậy.
Giang Yến, người luôn được các cô gái vây quanh, lần đầu tiên cảm thấy cảm giác bị bỏ rơi.
Đầu tiên là lòng hiếu kỳ, sau đó là ham muốn chinh phục, chậm rãi lại bị hấp dẫn.
Tôi nghĩ, đây đại khái là lần đầu tiên Giang Yến yêu một người.
Giang Yến ghé vào trước mặt tôi làm nũng, đôi mắt sáng ngời mờ mịt hơi ẩm.
Anh ta tỏ vẻ đáng thương, hề hề nói một câu: “Ôn Ôn, ngoại trừ cậu, còn có ai có thể giúp tôi đây?”
Tôi liền tước vũ khí đầu hàng.
2
Tôi buồn bực hỏi: “Sao cậu không nhắn tin để Đỗ Tuyết Như tự mình xuống lấy?”
Vẻ mặt anh ta phong khinh vân đạm.
“Phòng ngủ của các cậu ở tầng sáu, thể lực cô ấy không tốt, xuống dưới lại đi lên sẽ rất mệt.”
Tôi trong nháy mắt như nghẹn ở cổ họng.
Giang Yến dường như đã quên, bữa sáng tôi mang cho anh ta không chỉ cách sáu tầng lầu.
Phòng ngủ nữ và phòng ngủ nam cách nhau hơn phân nửa sân trường, đi bộ phải mất gần nửa giờ.
Tôi nói đùa: “Sao cậu không sợ tôi mệt?”
Nụ cười của Giang Yến cứng ngắc một chút, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Một lúc lâu, anh ta ấp úng nói: “Cậu rèn luyện nhiều một chút, tốt cho thân thể.”
Tựa hồ là để che giấu sự xấu hổ, Giang Yến giơ tay lên muốn vỗ đầu tôi.
Tôi lùi lại nửa bước.
Tay Giang Yến lơ lửng trên không trung, anh ta nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, lơ đễnh thu lại.
“Vất vả rồi, Ôn Ôn!”
3
Đỗ Tuyết Như đang soi gương chăm sóc da buổi sáng.
“Tuyết Như, ở dưới lầu đụng phải Giang Yến, đây là bữa sáng cậu ấy nhờ tôi mang cho cậu.”
“Đặt ở trên bàn đi.”
Đỗ Tuyết Như không nhìn tôi, thờ ơ đáp lời, mở điện thoại ra mặt mày cong cong nhắn tin.
Cô ta đột nhiên nhìn về phía tôi, trong ánh mắt mang theo vài phần thương hại.
“Ôn Ôn, A Yến lại mua quà cho tôi, nói muốn hẹn tôi ra ngoài ăn tối, cậu nói xem, tôi có nên đồng ý hay không?”
Tôi sửng sốt.
Hôm nay là ngày mấy người bạn nối khố chúng tôi muốn tụ tập, đã định trước mấy tháng rồi, Giang Yến không đi sao?
“Ha, vậy tốt lắm……”
Sâu trong cổ họng dâng lên cảm giác chua xót nhàn nhạt.
Đối với Giang Yến, tôi hiện tại chỉ cảm thấy bất lực lại mệt mỏi, nhắm mắt lại nặng nề ngủ thiếp đi.
Trong mộng cũng có bóng dáng Giang Yến.
Đó là cảnh tượng tôi nhìn thấy trên sân bóng rổ khoảng hai tháng trước.
Giang Yến hai tay siết chặt, thất thần nhìn Đỗ Tuyết Như cười duyên dáng nói chuyện với một nam sinh gầy gò khác.
Đó đại khái là bộ dáng nhiệt tình nhất của nữ thần Đỗ Tuyết Như đối với nam sinh.
Đây cũng là lần Giang Yến chán nản nhất, mất mát nhất mà tôi từng thấy.
4
Thức dậy quá khó, thức dậy quá khó, thức dậy quá khó.
Chuông báo thức reo và tôi ngồi dậy với một tiếng thở dài.
Tốt xấu gì cũng là bạn nối khố có một đoạn thời gian không gặp, cũng nên trang điểm một chút.
Tôi bắt đầu mở tủ quần áo tìm kiếm.
Một lát sau, ánh mắt tôi tập trung vào một cái váy hoa nhỏ màu hồng nhạt.
Chiếc váy này là do Giang Yến chọn trong kỳ nghỉ hè kết thúc kỳ thi đại học.
Anh ta lúc ấy xoi mói nhìn tôi, ánh mắt để lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
“Ôn Ôn, cậu cũng nên ăn mặc giống con gái một chút đi.”
Hôm nay thử một lần, thế nhưng ngoài ý muốn vừa người.
Một người bạn cùng phòng khác từ lúc tôi bắt đầu lục lọi tìm váy liền chú ý tới bên này.
“Aiya ” một tiếng hề hề vọng tới hướng tôi.
Cô ấy nháy mắt ra hiệu: “Ôn Ôn, có chuyện gì vậy, hôm nay ăn mặc đẹp như vậy, buổi tối có tiệc?”
“Mấy người bạn hồi nhỏ thường chơi cùng nhau nói muốn ra ngoài tụ tập.”
Tôi cũng không giấu cô ấy.
Đỗ Tuyết Như nghe xong ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt xẹt qua một thứ ý tứ không rõ.
“Ôn Ôn, chiếc váy này thật sự rất hợp với cậu. Da mặt của cậu đặc biệt tốt, trang điểm sẽ càng đẹp mắt!”
“Có muốn thử không? Tôi cam đoan đem vẻ đẹp của cậu toàn bộ vô cùng tự nhiên bày ra!”
Bạn cùng phòng nhiệt tình tiến lại gần, vẻ mặt mong chờ hướng về phía tôi phát ra lời mời trang điểm.
Tôi vui vẻ đồng ý.
Cô ấy nóng lòng đẩy tôi xuống trước bàn trang điểm, lấy vài cây cọ và bông phấn rồi bắt đầu trang điểm mặt cho tôi.
Tôi nghe theo sự chỉ huy của cô ấy nhắm mắt, mở mắt.
Mấy chục phút sau, bạn cùng phòng dừng tay.
Tôi mở mắt ra nhìn cô ấy.
Cô ấy không nói gì, nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt mở to một lúc trước khi quay lại và đẩy chiếc gương đến trước mặt tôi.
“Nhìn xem!”
Tôi mở mắt và nhìn vào gương.
Trong gương là một gương mặt không hề thua kém Đỗ Tuyết Như.
Tôi chưa bao giờ biết rằng, sau khi trang điểm, bản thân cũng có thể chói mắt như vậy.
Vẻ đẹp ngây thơ, nụ cười quyến rũ, đôi mắt đẹp long lanh.