Mãi Mãi Mười Năm
Chương 5
Tôi cười khẩy một tiếng.
Tự lừa mình dối người.
“Cô chẳng yêu ai cả, cô chỉ yêu bản thân cô thôi.”
Tô Nhược Tuyết bị tôi chọc giận, bỗng nhiên rút từ đâu ra một con d.ao, chỉ vào cổ tôi.
“Tóm lại, chỉ cần mày biến mất, mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu, Cố Trần trước kia yêu tao như thế, sau này cũng sẽ yêu như vậy.”
Lưỡi d.ao cứa qua da thịt, tôi ngửi thấy mùi m.áu tanh nồng.
Bỗng dưng, cánh cửa bị phá tung.
Cố Trần ngược sáng xông vào.
Ánh sáng chói chang đột nhiên xuất hiện khiến tôi nheo mắt lại.
Đợi đến khi thích nghi được với nguồn sáng, tôi nhìn thấy Cố Trần mặt mày u ám, cả người toát lên vẻ lạnh lẽo.
Rõ ràng là dáng vẻ h.ung dữ, t.àn n.hẫn, nhưng giọng nói hắn thốt ra lại mang theo mấy phần run rẩy.
“Cảnh sát sắp đến rồi, cô muốn điều kiện gì tôi cũng đáp ứng, đừng làm hại đến cô ấy.”
Tô Nhược Tuyết bị sự xuất hiện đột ngột của Cố Trần dọa cho thất thần trong giây lát, sau đó cô ta siết chặt con d.ao trong tay, cười lớn.
Lạ lùng, quái dị.
“Tại sao? Tại sao trong mắt anh chỉ có cô ta? Không phải như vậy, đáng ra anh phải yêu em mới đúng.”
Cố Trần không có ký ức kiếp trước, không hiểu được những lời nói vô nghĩa của cô ta, chỉ nghĩ rằng cô ta bị đứa em trai hèn hạ xúi giục mới trở nên liều lĩnh như vậy.
Kể từ khi bọn họ hợp mưu bỏ thuốc Cố Trần, bị Cố Trần điều tra phát hiện ra, Cố Trần vẫn luôn âm thầm theo dõi hành động của bọn họ, không ngờ rằng bọn họ lại nhắm vào tôi.
Giây phút biết được tin tức đó, Cố Trần như muốn phát điên.
Cố Trần không dám nói thêm gì, sợ chọc giận Tô Nhược Tuyết.
Tô Nhược Tuyết như hóa đi.ên, vừa khóc lại vừa cười.
Gào thét đến mức khiến tôi đau cả đầu.
Không biết đã qua bao lâu, cô ta bỗng nhiên bình tĩnh lại.
“Anh đã báo cảnh sát, vậy tôi cũng không thể trốn thoát, đã vậy, hay là chúng ta cùng chơi một trò chơi?”
Cô ta dùng chân đá một con dao khác về phía Cố Trần.
“Tôi đếm đến ba, anh tự đâ.m mình một nhát, tôi sẽ thả cô ấy ra.”
Tôi âm thầm trợn trắng mắt.
Đây là cái gọi là “trở về để yêu anh” của cô ta ư?
“Tình yêu” của cô ta quả là thứ người bình thường chịu không nổi.
Ánh mắt Cố Trần nhìn tôi sâu thăm thẳm, hắn cúi xuống nhặt con dao lên.
Tôi hoảng hốt.
Đừng mà.
Dù sao nếu nhiệm vụ không thành công tôi cũng chỉ có con đường c.hết.
Không cần phải cứu tôi.
Thực sự không cần.
“Ba, hai, một.”
Không chút do dự.
Cố Trần vung dao lên, m.áu t.ươi trong phút chốc nhiễm đỏ quần áo.
Tôi không nhớ lúc đó bản thân đã phản ứng như thế nào, chỉ biết là rất đau.
Nơi nào cũng đau.
Tại sao người bị thương là Cố Trần mà tôi lại cảm thấy đau đớn đến vậy?
Cố Trần nhân lúc Tô Nhược Tuyết mất tập trung, lao tới giật lấy con d.ao trong tay cô ta ném ra ngoài.
Cảnh sát rất nhanh đã đuổi tới.
Cố Trần dùng tay còn lại nắm thật chặt tay tôi, nói: “Đừng sợ, mọi chuyện đã ổn rồi.”
Nước mắt tôi không chịu khống chế được rơi xuống mu bàn tay Cố Trần.
21.
Sau khi được đưa lên xe cứu thương, Cố Trần vẫn không buông tay tôi.
Hắn cố gắng đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, nhưng lại bị tôi ấn lại.
Cố Trần câu lấy ngón tay tôi, ra hiệu cho tôi cúi người xuống.
Môi hắn áp vào tai tôi, giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy chân thành:
“Tôi không hề không thích em.
“Vì thích em, nên mới mang em về nhà, vì sợ em biến mất, nên đi đâu cũng muốn mang em theo, vì muốn ở bên em mãi mãi, nên mới muốn em làm bà chủ.
“Ninh Nhan, anh yêu em.”
Tôi hít hít một cái.
Không muốn khóc.
Nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được.
Vào tối ngày đầu tiên Cố Trần đi công tác, tôi vì không nghe thấy hệ thống thông báo “Nhiệm vụ hoàn thành” mà cảm thấy bực bội, thậm chí còn mượn rượu giải sầu.
Tửu lượng của tôi không thể coi là tốt, rượu vào lời ra.
Sau khi say xỉn, tôi gọi điện thoại cho Cố Trần.
Điện thoại mới đổ một hồi chuông, đầu bên kia đã bắt máy.
Không đợi Cố Trần lên tiếng, tôi đã tuôn ra một đống lời.
Tôi hỏi hắn tại sao không thích tôi mà vẫn ngủ với tôi, tại sao không thích tôi mà còn nói những lời khiến người ta hiểu lầm.
“Cố Trần, anh tại sao không thích em?”
“Cố Trần, nếu anh không thích em nữa, em sẽ ch.ết.”
“Cố Trần, anh thích em đúng không, như vậy em mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sau đó rời khỏi đây, em muốn về nhà.”
Tiếng còi xe cứu thương vang vọng khắp con phố.
Tiếng chuông thông báo mà tôi đã mong đợi từ lâu vang lên trong đầu.
“Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ thành công, cô sẽ được trở về thế giới ban đầu trong vòng ba ngày.”
22.
Cố Trần bị thương ở bụng.
Hắn ra tay có chừng mực, vết thương không quá sâu.
Nhưng hắn vẫn mãi chưa chịu tỉnh lại.
Trong khoảng thời gian đó, Tống Dư Hoài đã đến thăm một lần, yên lặng ngồi một lúc rồi đi.
Không còn ai đến nữa.
Kể từ khi tôi gặp Cố Trần, hắn dường như vẫn luôn cô độc một người.
Tôi cũng vậy.
Vào ngày tôi va vào gương chiếu hậu xe hắn, những gì tôi nói với hắn cũng không hoàn toàn là bịa đặt.
Nào là không cha không mẹ, cô độc một mình.
Tôi có cha mẹ.
Nhưng bọn họ đều không cần tôi.
Bởì tôi là con gái, nên ngay từ khi tôi sinh ra, họ đã lên kế hoạch đem tôi đi cho.
Bà ngoại đã ngăn họ lại.
Vì vậy, bọn họ liền ném tôi cho bà ngoại nuôi dưỡng.
Bố mẹ rất hiếm khi đến thăm tôi.
Sau đó họ ly hôn và lập gia đình mới.
Đến cả “ít khi” cũng không còn nữa.
Sau khi bà ngoại qua đời, tôi không còn người thân, từ thời khắc đó, tôi bắt đầu một cuộc sống một thân một mình.
Nhưng sau khi xuyên không, tôi có hệ thống.
Mặc dù không nhìn thấy được hay sờ được, nhưng dù sao cũng có người trò chuyện giải khuây, tôi không hề cô đơn.
Nhưng dường như Cố Trần không còn ai khác ngoài tôi.
Lần đầu tiên tôi nảy sinh ý định ở lại đây.
Tuy nhiên, hệ thống lại nói: “Theo quy định, ký chủ phải trở về thế giới ban đầu.”
Tôi thất vọng cúi đầu.
“Tuy nhiên————
“Ai bảo tôi và ký chủ lại có duyên như vậy, tôi sẽ phá lệ cho ký chủ ở lại, nhưng có thời hạn, mười năm.”
Tôi ngẩng đầu lên vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, lẩm bẩm: “Mười năm cũng được, mười năm cũng rất dài.”
Lâu sau tôi mới biết, phá lệ đó là do hệ thống dùng một nửa giá trị năng lượng của chính mình để đổi lấy.
23.
Một năm sau, vào đúng ngày sinh nhật của Cố Trần, tôi và Cố Trần kết hôn.
Đêm tân hôn, Cố Trần tặng cho tôi rất nhiều quà.
Giấy tờ nhà đất, siêu xe, thẻ ngân hàng…
Ngoài những thứ này, còn có một một đống những đồ chơi nhỏ.
Tôi lấy ra một con cừu bông.
“Tại sao lại tặng em cái này?”
“Bởi vì có một lần anh mơ thấy em nói em có một con cừu nhưng không tìm thấy, tôi muốn tặng một con bù lại cho em.”
Tôi: “…”
Hậu quả của việc sống quá lâu trên thảo nguyên.
“Em cũng có quà cho anh.”
Ánh mắt Cố Trần lóe lên một tia sáng.
Tôi lôi một cuốn bách khoa pháp luật pháp dày cộp từ sau lưng ra, giơ ra trước mặt anh.
Cố Trần im lặng.
Tôi giải thích: “Em tặng anh cái này để nhắc nhở anh phải luôn ghi nhớ bản thân phải là một công dân tốt, không được làm những việc như mua bán b.ất hợp pháp, gia.m giữ người trái phép, anh biết chưa?”
Ánh mắt Cố Trần nhìn tôi tràn đầy nghi ngờ: “Ninh Nhan, nghe em nói cứ như anh đã từng làm mấy chuyện đó rồi ấy nhỉ?”
Tôi lắc đầu lia lịa: “Em không có ý đó, chỉ là cảnh giác thôi, cảnh giác thôi mà.”
Cố Trần bỗng cau mày.
“Vậy em có nghĩ đến, lỡ đâu anh nghiên cứu kỹ lưỡng xong lại biết cách lợi dụng lỗ hổng của pháp luật thì sao?”
Tôi trợn tròn mắt.
Tôi còn chưa nghĩ tới góc độ này.
Tôi lặng lẽ rút cuốn sách về.
Cố Trần nhanh tay đoạt lấy cuốn sách, đặt lên mặt bàn.
Đôi mắt đào hoa của hắn ngập tràn vẻ không hài lòng.
Hắn bế thốc tôi lên, đặt lên giường.
Hơi thở ấm áp phả lên cổ tôi.
“Anh tức giận rồi, trong mắt Nhan Nhan nhà ta rốt cuộc là hình tượng gì vậy, không ác không làm sao?”
Tôi muốn phản bác.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại bị nuốt trở lại.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, vẻ mặt của Cố Trần tràn đầy vẻ mãn nguyện, ôm tôi cọ tới cọ lui.
Hắn nói: “Nhạc Yên, ngày xưa anh từng mơ thấy một vị tiên nữ, cô ấy nói muốn yêu đương với anh.”
Tôi thuận theo ý hắn hỏi: “Ồ, rồi sao nữa?”
Cố Trần nắm lấy tay tôi.
“Rồi chúng tôi yêu nhau, đã kết hôn rồi.”
Hừ .
Ấu trĩ.
24.
“Cố Trần, nếu như có ngày nào đó em đột nhiên biến mất, anh đừng đau lòng, cũng đừng tìm em, phải sống thật tốt, có được không?”
Năm thứ sáu chung sống với Cố Trần, tôi bắt đầu bóng gió dặn dò hắn hắn.
Mỗi lần như vậy, Cố Trần lại ôm tôi vào lòng, không nói một lời.
Chưa nghe hắn chính miệng đồng ý, tôi vẫn luôn cảm thấy bất an.
Đến ngủ cũng không ngon.
Nửa đêm, bên giường truyền đến tiếng sột soạt.
Sau đó một cánh tay ôm lấy tôi.
“Ngủ đi, anh hứa với em.”
25.
Ngày tôi rời khỏi thế giới này là Ngày lễ Tình nhân.
Cố Trần tặng tôi một bó hoa hồng thật to.
Chúng tôi đi xem phim, cùng ăn tối dưới ánh nến giống như bao cặp tình nhân khác.
Lúc đi ngang qua tủ kính của trung tâm thương mại, tôi nhìn thấy hình ảnh mình và Cố Trần phản chiếu trong đó.