Mãn Chỉ Kim Tịch - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:39:03
Nói , lấy từ trong áo một chiếc giáp mềm dệt tơ vàng:
"Cái , mỗi ngày đều mặc."
Lại đưa một con d.a.o găm nhỏ tinh xảo:
"Còn cái tẩm độc, bình thường đừng mang nghịch."
Ta còn là con nít.
vẫn từng món từng món nhận lấy, cất giữ cẩn thận, ánh mắt nặng trĩu .
"Ngươi cũng cẩn thận."
Tiểu Lục mím môi thật chặt.
Gió đêm lùa qua, cuốn lá úa mái nhà rơi xuống, xoay một vòng, đáp giữa chúng .
"Chủ nhân, thật bây giờ đưa rời khỏi đây, mặc kệ hết thứ."
Ta đưa tay phủi rêu bám tay áo vì trèo tường mà dính , dịu giọng :
"Ở vị trí nào, tròn việc . Ngươi cứ phần của , đừng lo cho ."
...
Sau khi Thiệu Đạo Tịch chinh xuất chinh, hoàng cung bỗng trở nên tĩnh lặng.
Thái hậu sắp xảy chuyện gì, mỗi ngày chỉ tụng kinh chép Phật.
Nếu vườn mẫu đơn thược dược nở , liền gọi ngắm cùng.
Hôm , đúng lúc vài chậu mẫu đơn xanh nở rộ, từng cánh đầy đặn như nhung, ướt át lộng lẫy.
Thái hậu thấy vui, dù đang mưa vẫn sai mang hoa đình để kỹ.
"Nương nương hôm nay thật hứng thú."
Lâu ngày gặp, Thiệu Sơn bỗng nhiên xuất hiện.
Phía thái giám che ô, hai bên còn mấy thị vệ áo đen lạ mặt theo sát.
Thái hậu chẳng ngẩng đầu, giọng :
"Ngươi tới ? Việc triều chính bận rộn , rảnh đến đây?"
Bởi thế bà phát hiện Thiệu Sơn hề hành lễ.
Hồng Trần Vô Định
Cho đến khi câu tiếp theo, bà sững , dám tin ngẩng đầu lên.
"Ngươi gì cơ?"
Mắt phượng dài hẹp của Thiệu Sơn nheo , ánh lạnh thâm trầm:
"Thần , Sở vương theo quân ngự giá, ý định tạo phản. Xin Thái hậu giao Phượng ấn, để thần tiếp quản Ngự Lâm quân, phong tỏa cửu môn kinh thành, hiệu triệu bốn vương gia biên cương, diệt trừ gian thần!"
Ầm ầm ầm...
Mưa to như trút kéo theo gió mạnh, quất ô lộp bộp.
Sương mù che mờ tầm mắt, vạn vật đều trở nên mơ hồ.
Thái hậu từ từ thẳng, nắm lấy tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/man-chi-kim-tich-smlx/chuong-11.html.]
"Sở vương từ nhỏ theo bên cố hoàng hậu, là nhà của Từ Nhi, thể tạo phản ?"
Thiệu Sơn liếc , giọng uể oải:
"Nương nương đừng quên, đại ca của cố hoàng hậu còn giặc. Sở vương chẳng qua là nô tài nhà họ Kim , trung thành mấy phần?"
Thái hậu tin, nhưng lòng bắt đầu sinh nghi.
"Giặc giặc, hoàng đế còn kết luận, thể dùng căn cứ. Ta tin con cháu nhà họ Kim, nhất định chuyện phản vua hại dân! Ngươi lấy Phượng ấn, đưa thánh chỉ của hoàng đế mới !"
18
Người phụ nữ xưa nay luôn ôn hòa dịu dàng , lúc nắm c.h.ặ.t t.a.y , chắn lưng, sống lưng thẳng như trúc.
Ta xúc động trong mắt, lặng bóng lưng bà.
Bà với Thiệu Sơn:
"Ta chỉ tin Sở vương tạo phản, còn tin các vương gia khác dẫu thấy Phượng ấn, cũng sẽ tin lời thiển cận của ngươi."
Thiệu Sơn vẻ mặt ung dung, chậm rãi hỏi:
"Nương nương dựa mà chắc chắn đến thế?"
Thái hậu cất giọng như c.h.é.m đinh chặt sắt:
"Dựa mấy năm các ngươi ở Lũng Tây, cùng luyện binh thuần mã, cùng sinh tử, tình như *thủ túc!"
(*thủ túc: tay chân)
Thiệu Sơn bật khinh khỉnh.
"Thủ túc ư?"
Hắn bước lên hai bước, ngửa đầu lớn.
Cười đủ , vẻ mặt liền trở nên lạnh lẽo, mưa như trút xối ướt chân mày ánh mắt.
"Tay thì để sử dụng, chân thì để giẫm đạp, trói buộc bởi cái gọi là tình ‘thủ túc’ thì chỉ lợi dụng, chà đạp thôi! Thân thích còn thể tương tàn, huống hồ và bọn họ!"
Bốn bề chỉ còn tiếng mưa, rền rĩ như trời sập.
Thái hậu lẩm bẩm: “Xem là bọn họ tạo phản, mà là ngươi phản …"
Trong mắt bà lờ mờ đau xót:
"Sơn nhi, bảy tuổi ngươi tới Lũng Tây, mười tuổi lão tướng quân chọn cận vệ huấn luyện, khi đó gầy yếu như que củi.”
“Lần đầu lên ngựa, là nhị ca ngươi đỡ ngươi. Lần đầu săn nai, là lão tướng quân nắm tay ngươi kéo cung."
Gió rít từng hồi.
"Áo rách, khâu cho ngươi. Ngày nhị ca thành , ngươi theo rước dâu, còn náo động trong phòng tân hôn. Mấy tuổi gần , giành kẹo mừng cũng đều nhét hết cho ngươi.”
“…Nay ngươi ngươi quên hết, ngươi tin tình …"
Thiệu Sơn cắn chặt quai hàm, nước mưa cuồn cuộn chảy qua mày mắt của , thoáng chốc lộ một tia lúng túng non trẻ, như chợt nhận :
Thì năm đó ở Lũng Tây, gặp .
Hôm là ngày thành , trêu chọc gỡ tấm quạt tròn che mặt.
Một thiếu niên gầy gò tuấn tú đẩy tới mặt , gương mặt trắng trẻo đỏ ửng vì thẹn, hai tay chắp nghiêm túc, đưa tay xin kẹo mừng.
Năm tháng như khói sương, thiếu niên năm xưa cuối cùng cũng chỉ còn một vệt bóng mờ để hoài niệm.