Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Mạn Đà La - 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Lúc vào trong nhà Triệu Đại Hồng thăm dò tình hình thang, chúng tôi kinh ngạc phát hiện ra trên mấy bậc thang đầu tiên, ông ta đi ngược lên.


Pháp y tiến hành kiểm tra hàm lượng mạn đà la trong cơ thể ông ta.


Phỏng đoán lúc uống rượu, hàm lượng mạn đà la trong rượu ông ta uống cao hơn rất nhiều so với lượng còn lại trong bình.


Càng điều tra, nghi vấn càng nhiều, thầy ngày càng trầm mặc.


Khi đội trưởng Giang đến hiện trường, thầy đang hút thuốc với vẻ mặt nghiêm trọng.


Đội trưởng Giang hỏi: "Có manh mối gì chưa?"


Thầy dập tắt điếu thuốc, lấy ra một viên kẹo.


Vỏ viên kẹo này lại có chút giống với tờ giấy gói kẹo cũ kia.


Đội trưởng Giang liếc nhìn, giật mình, xin một điếu thuốc rồi cũng châm lửa hút.


Hai người ngồi đó hút thuốc trong im lặng, không nói năng gì.


Một lúc sau, thầy lấy tiền bảo tôi: "Tiểu Ngô, đi mua bao thuốc đi."


Tôi đoán họ có chuyện không muốn tôi nghe, nhận tiền rồi đi đến cửa hàng tạp hóa.


Không ngờ rằng, cuộc trò chuyện của họ sau khi tôi đi lại mang ý nghĩa sâu xa đến thế.


5.


Sắp bước ra cửa, thầy lại dặn thêm: "Nói chuyện với chủ cửa hàng lâu một chút."


Tôi đáp lại rồi đi ngay.


Ở cửa hàng tạp hóa khoảng hai tiếng, đoán chừng thầy và đội trưởng Giang đã nói chuyện xong, cũng thu thập đủ thông tin từ chủ cửa hàng, tôi quay lại trụ sở thôn tìm thầy.


Thầy hỏi tôi có thông tin gì.


Tôi nói chủ cửa hàng kể, tối hôm đó ông ta ra ngoài đi vệ sinh vào lúc bảy giờ, thấy bí thư thôn dẫn một người phụ nữ về nhà.


Vì tò mò nên ông ta rình xem, đến hơn chín giờ người phụ nữ đó bỏ đi.


Người phụ nữ đó sống ở đầu thôn Tây.


Thầy gật đầu, nói dẫn tôi đi phỏng vấn nhóm.


Sau một trận mưa, con đường trong thôn trở nên lầy lội vô cùng.


Chúng tôi đi từ đầu đông thôn đến tận đầu tây, cả người đã dính đầy bùn.


Nhà cuối cùng, nằm đơn độc ở cuối thôn, dường như không có người.


Cảm giác như thầy đã thở phào nhẹ nhõm.


Tôi nhớ lại lời của chủ cửa hàng tạp hóa, không nản lòng gọi vài tiếng nhưng không ai trả lời.


Trước cửa có một cái chum nước lớn, tôi định múc nước để rửa bùn.


Ở địa phương chúng tôi, chum nước trước cổng nhà, người qua đường khát nước đều có thể tùy ý sử dụng, cũng thể hiện bản tính chất phác của người dân nơi đây.


Tôi vừa tiến lại gần chum nước, một giọng nói vang lên: "Hai vị cảnh sát vất vả rồi, có phải đang tìm tôi không?"


Tôi quay đầu lại, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi từ từ bước đến trước mặt chúng tôi.


Cô ta trang điểm đậm, ăn mặc hở hang nhưng giọng nói lại vô cùng trong trẻo, dễ nghe.


Thầy lịch sự nói chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình đôi chút.


Cô ta liền ra hiệu mời chúng tôi vào nhà, sau đó khéo léo đứng chắn giữa tôi và chum nước.


Lúc vào trong nhà, thầy nhìn quanh một lượt, hỏi qua tình hình.


Hóa ra nhà này chỉ có mình người phụ nữ này ở, cô ta thường sống ở ngoài, ít khi về thôn.


Chỉ vào tháng tám mỗi năm, cô ta mới về thôn để cúng bái gia đình người chị đã khuất.


Khoảng mười phút sau, chúng tôi định rời đi.


Tôi lại đến trước chum nước, viện cớ rửa bùn để múc nước.


Người phụ nữ nhiệt tình lấy gáo nước giúp tôi.


Tôi quan sát kỹ, chum nước không có gì bất thường.


Thầy liếc nhìn chum nước, kéo tôi lại cảm ơn rồi đi.


Thầy hỏi tôi tại sao cứ nhất quyết muốn rửa bùn, tôi thành thật trả lời: "Em cảm thấy cái chum nước đó đáng ngờ."


"Người phụ nữ đó rõ ràng không muốn xuất hiện, chỉ khi thấy em đến gần chum nước mới ra."


"Hơn nữa, cô ta luôn đứng chắn giữa em và chum nước, cảm giác như không muốn em tiếp xúc với chum nước."


"Nhưng sau đó em cũng không thấy có gì bất thường trong chum nước."


Thầy nhìn tôi một cái, nói: "Em nhớ kỹ xem chum nước có gì đặc biệt không?"


Tôi nhắm mắt, tái hiện lại toàn bộ quá trình từ lúc mở nắp đến khi đậy nắp, chợt hiểu ra: "Là mặt nước, đúng không ạ?"


Thầy dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi tiếp tục.


Tôi nói: "Cái chum nước đó luôn đặt ở đó, nếu không ai động vào, mặt nước phải phẳng lặng, vệt nước trong chum nước cũng phải gần như ngang bằng với mặt nước."


Nhưng khi chúng tôi mở chum nước ra, mặt nước vẫn còn gợn sóng; nước chỉ còn chưa đầy nửa chum, nhưng vệt nước cao tận miệng vò.


Điều này chứng tỏ có người vừa động vào chiếc chum đó.


Ông ấy gật đầu.


Tôi không khỏi thắc mắc: Ai dám làm trò mờ ám ngay trước mắt chúng tôi? Chiếc chum đó rốt cuộc đang giấu điều gì?


Nhóm chuyên án tập trung lại, hồi hộp tiến hành phân tích tình tiết vụ án.


Điện thoại của thầy đột nhiên nhận được một tin nhắn, ông ấy liếc nhìn rồi sắc mặt đột ngột thay đổi.


Chúng tôi vội vây quanh xem, tám chữ thình lập đập vào mắt: "Chữ Chính (正) năm nét, còn thiếu hai nét."


6.


Không khí lập tức trở nên căng thẳng.


Nhóm chuyên án phân tích thông tin trong tin nhắn: Vụ án Triệu Đại Hồng không phải là một vụ án đơn lẻ, mà là vụ án liên hoàn;


Hung thủ dự định sẽ giết năm người;


Hiện tại đã giết ba người, còn phải giết thêm hai người nữa;


Hung thủ dựa vào chính nghĩa để trừ khử những người này;


Hung thủ dường như không cố tình che giấu sự thật của vụ án.


Vậy điều cấp bách cần làm rõ bây giờ là: Hai người mà hung thủ còn muốn giết là ai? Hai người đã chết kia là ai?


Mối liên hệ giữa năm người này là gì?


Tính mạng con người là quan trọng, không thể chậm trễ.


Nhóm chuyên án quyết định chia làm hai hướng điều tra.


Một nhóm trở về huyện, lập tức tra cứu tài liệu, điều tra hai nạn nhân còn lại, xem có thể tìm ra mối liên hệ nào không, nhanh chóng xác định mục tiêu tiếp theo của hung thủ.


Một nhóm ở lại thôn tiếp tục điều tra, đặc biệt phải giám sát toàn diện người phụ nữ cuối thôn, đảm bảo cô ta luôn nằm trong tầm quan sát của chúng tôi cả ngày lẫn đêm.


Bởi sau khi bí mật điều tra, chúng tôi phát hiện đáy chum nước đó có xác côn trùng nhỏ.


Sau khi lấy mẫu đất và xác côn trùng đi kiểm tra, đều phát hiện có chứa mạn đà la và rượu.


Mặc dù nước mưa đã cuốn trôi, không thể kiểm tra hàm lượng mạn đà la, nhưng điều này chứng tỏ cô ta đã tiếp xúc với rượu mạn đà la.


Thầy nói tôi đầu óc linh hoạt, bèn bảo đội trưởng Giang về huyện tra tài liệu thì đưa tôi đi cùng.


Còn ông ấy chỉ huy đội ở lại thôn tiếp tục điều tra.


Trên đường về, đội trưởng Giang hỏi tôi cảm thấy thế nào về thầy.


Tôi thành thật đáp: "Bề ngoài bình thường, bên trong ẩn chứa tài năng."


Đội trưởng Giang gật đầu, nói: "Thầy cậu là cựu học sinh trường cậu học, là thám tử nổi tiếng nhất tỉnh ta."


"Ông ấy vốn làm việc tại Cục Cảnh sát Hình sự tỉnh, còn một năm nữa là nghỉ hưu nhưng lại chủ động xin về làm việc tại huyện chúng ta."


“Vì hai mươi năm trước, ông ấy đã gặp một vụ án ở huyện chúng ta, khiến ông ấy áy náy đến tận bây giờ.”


“Ông ấy hy vọng có thể tự tay kết thúc vụ án trước khi nghỉ hưu.”


Hai mươi năm trước? Chẳng lẽ là vụ án tôi gặp khi còn nhỏ?


Tôi kể lại tóm gọn tình tiết vụ án, đội trưởng Giang gật đầu: "Chính là vụ án này."


"Chẳng lẽ cái chết của Triệu Đại Hồng có liên quan đến vụ án đó?" Tôi hỏi.


Đội trưởng Giang trả lời: "Ừ. Tờ giấy gói kẹo đó giống hệt với cái được tìm thấy tại hiện trường hai mươi năm trước."


"Lúc đó, bên cạnh cô bé thậm chí không có quần áo, nhưng lại có một viên kẹo rơi ở đó."


"Mẹ của cô bé nói, cô bé từng muốn ăn loại kẹo đó, cô ấy hứa sẽ mua cho con gái nếu cô bé đạt 100 điểm trong kỳ thi cuối kỳ."


"Con gái đạt 100 điểm, cô ấy lập tức mua kẹo."


"Cô ấy tưởng tượng con gái sẽ vui mừng thế nào khi nhìn thấy kẹo, nhưng chưa kịp đưa cho con, con gái đã biến mất."


"Mẹ cô bé khóc lóc nói cô ấy rất hối hận, tại sao lúc đầu con gái đòi kẹo lại không đưa ngay?"


"Lúc đó, thầy cậu đã đi mua loại kẹo đó, định sau khi phá án xong sẽ thắp hương cho cô bé."


"Không ngờ chờ đợi suốt hai mươi năm, kẹo đó vẫn còn trong túi thầy cậu."


Dù là một người đàn ông cứng rắn, tôi nghe xong cũng không khỏi cảm thấy xót xa.


Điều này cũng thúc đẩy tôi quyết tâm, nhất định phải làm sáng tỏ sự thật của vụ án này.

 

Loading...